Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
"Muội sinh con lúc nào thế? Hơn nữa còn năm tuổi! Muội thế mà còn có chức năng sinh con nữa à?" Vẻ mặt của Đường Lãng như thể gặp phải quỷ, không ngừng đánh giá Ninh Tịch.
Ninh Tịch để tránh cho Đường Lãng trợn mắt kinh ngạc khi nhìn thấy cô mặc đồ nữ cho nên đã cố ý về nhà thay đồ nam rồi mới đến gặp anh ta.
Nhưng mà, kể cả có mặc đồ nam đi chăng nữa nhưng cô vẫn là phụ nữ đấy, được chưa…
"Bà đây vốn dĩ là phụ nữ, tại sao lại không có công năng đó?" Ninh Tịch vẻ mặt đầy câm nín.
"Thật sự… thật sự là con trai của muội à?"
Ninh Tịch khinh bỉ nhìn anh ta một cái: "Con trai của Lục Đình Kiêu thì không phải là con trai của muội à?"
Khóe mép Đường Lãng giật một cái: "Muội thật đúng là không coi như người ngoài! Huynh còn tưởng là con trai muội thật cơ… nói ra mới thấy, muội đối xử với con trai của Lục Đình Kiêu cũng tốt quá đấy? Quan tâm đến thế cơ à?"
"Liên quan gì đến huynh, rốt cuộc thì huynh có làm hay không?"
"Làm làm làm, chỉ cần là có tiền, cái gì huynh cũng làm!"
"Vậy coi như xong nhé, thời gian là thứ bảy, chủ nhật hàng tuần, bởi vì bình thường thằng bé còn phải đến nhà trẻ.
Ngoài ra, ba tháng kiểm tra một lần, nếu như huynh dạy không được, muội sẽ đổi người đấy.
" Ninh Tịch nghiêm túc nói.
"Chậc chậc chậc….
" Đường Lãng nhìn cô, chép miệng mãi.
"Huynh chép miệng cái gì?"
"Trở thành phụ nữ của người khác rồi, cánh tay cũng chìa ra ngoài luôn rồi! Tiểu sư muội suốt ngày bám lấy huynh năm đó đã không thể quay về nữa rồi!"
"Ha ha ha, đến huynh còn đi làm bảo vệ thì trên thế giới này còn có cái gì không thể xảy ra nữa chứ?"
Nói chuyện cả buổi với Đường Lãng, Ninh Tịch đột nhiên nhớ ra vẫn còn một vấn đề quan trọng muốn hỏi.
"Đúng rồi, Nhị sư huynh, cái đó… có phải Lục Đình Kiêu đã biết chuyện đó của muội rồi không? Cũng biết quan hệ giữa huynh với muội?"
Đường Lãng nhấp một ngụm trà: "Chắc là biết rồi!"
Nghe được đáp án, Ninh Tịch lại thở phào một hơi, thực ra lúc đó trong kho quân dụng bỏ hoang ở Philadenphia, Lục Đình Kiêu đã tận mắt nhìn thấy hết rồi giờ cô còn lo anh biết hay không biết cái gì!
Ninh Tịch đang suy nghĩ, đột nhiên Đường Lãng ngồi trước mặt lại thốt ra một câu: "Ái chà chà… ai đó coi như xong rồi, không tài nào ngờ được khẩu vị của Lục Đình Kiêu lại nặng như thế~!"
Mặt Ninh Tịch đen sì: "Đệt! Huynh lại nghĩ ra cái gì đó! Tại sao thích muội lại có nghĩa là khẩu vị nặng?"
"Thích được muội lại chả phải là khẩu vị nặng à?"
"! " Thôi được rồi! Thực ra hình như cũng hơi nặng…
Châu Giang Đế Cảnh.
Vừa mới đến cửa, Ninh Tịch đã thấy một người đeo khẩu trang kính râm che kín mít ngồi trước cửa đợi.
"Lông vàng? Tại sao ông lại ở đây?"
"Bà đi đâu thế hả? Chết cóng tôi rồi, mau mở cửa đi!" Giang Mục Dã thúc giục.
Cái tên này…
Ninh Tịch lấy chìa khóa ra mở cửa, sau đó rót cho anh ta một cốc nước ấm: "Ông kí hợp đồng rồi à?".
"Ừ.
" Giang Mục Dã lùng bùng ừ một tiếng.
"Tại sao tự nhiên chạy đến chỗ tôi làm gì? Tôi còn tưởng ông muốn tuyệt giao luôn với tôi thật cơ đấy!" Ninh Tịch nhướng mày nói.
Giang Mục Dã nghe thế lại một bụng tức: "Bà còn dám nói nữa à, cũng không biết lúc đầu đứa nào mạnh mồm bảo tôi yên tâm, còn bảo lòng mình chứa sao trời biển rộng, tuyệt đối sẽ không vì bất cứ bông hoa cọng cỏ nào bên đường mà dừng lại!"
"Ôi ~ ai bảo tình yêu đến quá nhanh, như thể một cơn lốc xoáy cuốn bay mọi suy tính của tôi~!"
Giang Mục Dã nhịn cơn tức muốn đánh cho cô một trận lại, thở dài một hơi: "Tôi đến muốn nói với bà một câu! trong khoảng thời gian này… nếu như Lâm Chi Chi có nói gì với bà về tôi thì… bà đừng có tin!"
"Nói cái gì cơ?"
"Không cần biết cô ta nói gì, dù sao bà không cần tin là được!" Giang Mục Dã cáu kỉnh nói rồi đeo khẩu trang lên: "Tôi đi đây!"
"Ơ…" Chạy đến tận đây chỉ để nói một câu chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào, cái tên này thần kinh à….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...