Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng


Ninh Tịch cau mày: "Chuyện này, bé quả thực chưa từng nói với chúng tôi."
Cô giáo nghe vậy thở dài một tiếng: "Vậy có lẽ là bé ấy không muốn gây thêm phiền phức cho hai vị nên mới cố ý không nói...!hôm qua vốn dĩ tôi đã định gọi điện hỏi xem tình hình thế nào, kết quả là đứa bé này quá hiểu chuyện, còn chủ động xin tôi đừng nói sợ làm phiền đến hai người...
"Haiz, có bận thế nào đi chăng nữa thì cũng có thể dành ra một buổi chiều đúng không? Tôi nghĩ mãi cuối cùng vẫn gọi điện cho hai vị, mong hai vị có thể suy nghĩ một chút.

Dù sao đây cũng là hoạt động gia đình đầu tiên kể từ khi bé Lục Kình Vũ vào học ở trường chúng tôi!"
Nghe cô giáo nói một lúc, mắt Ninh Tịch liền đỏ bừng.

Khoảng thời gian trước đó quả thực là cô rất bận, Tiểu Bảo cũng biết cho nên vẫn rất ngoan ngoãn không dính lấy cô như hồi trước.
Nhưng mà, cảm giác của Lục Đình Kiêu lại không hề giống với Ninh Tịch...
Khoảng thời gian này Ninh Tịch đúng là rất bận, nhưng mà...!anh nhớ là mấy ngày hôm nay bản thân...!cũng đâu có coi là bận lắm?
Tại sao Tiểu Bảo cũng không nói gì với anh?

Thôi được rồi...!chắc có lẽ thằng nhóc cảm thấy nếu như cô Tiểu Tịch không thể đến thì...!ba ruột có đến hay không cũng chẳng khác gì nhau...
"Cô giáo, chúng tôi đã biết rồi, chuyện này là lỗi của chúng tôi, trong khoảng thời gian này chúng tôi đã quá sơ suất trong việc trao đổi với bé, chiều này tôi sẽ đến...!còn về phần chồng tôi, đợi lát nữa tôi sẽ hỏi anh ấy, hai chúng tôi sẽ cố gắng để cùng nhau đến." Ninh Tịch nói.
"Vậy thì tốt quá rồi, tuy rằng nhà trường yêu cầu phải tự chuẩn bị trang phục hóa trang và đạo cụ nhưng nếu như hai vị không kịp chuẩn bị thì nhà trường có một vài thứ có sẵn." Cô giáo dặn dò.
"Vâng, cảm ơn cô Vương!"
Lục Đình Kiêu yên lặng nghe Ninh Tịch nói mấy từ như "mẹ của bé Lục Kình Vũ" hay "chồng tôi", anh cảm thấy quyết định để Ninh Tịch nghe điện thoại là quyết định cực kì chính xác.
Cúp điện thoại, Ninh Tịch vội quay sang hỏi Lục Đình Kiêu: "Lục Đình Kiêu, chiều nay anh có rảnh không?"
"Có một cuộc họp nhưng có thể để Cảnh Lễ chủ trì thay anh được." Bà xã đại nhân đã lên tiếng, anh sao có thể không có thời gian.

"Thế thì tốt quá rồi! Cả hai chúng ta cùng đi được không?" Ninh Tịch nói rồi lại do dự: "Mà...!mà em có thể đi được không?"
Vừa nãy vì quá lo lắng cho Tiểu Bảo nên cô mới trực tiếp dùng thân phận mẹ của Tiểu Bảo để nhận lời, bây giờ sau khi bình tĩnh lại khó tránh khỏi cảm thấy có chút không thỏa đáng.
Quan hệ giữa cô và Lục Đình Kiêu bây giờ cũng chỉ là người yêu mà thôi.

Lục Đình Kiêu nhìn cô: "Nếu là em thì đương nhiên là được."
Ninh Tịch dường như bị ánh mắt anh đốt cháy sạch, cô khẽ húng hắng ho một tiếng: "Đúng rồi, trước khi đến trường thì quay về nhà em lấy đồ đã.

Gì chứ, hóa trang là nghề của em đấy! Nhà em có nhiều đồ lắm, đều là những thứ có sẵn cả!"
Châu Giang Đế Cảnh.
Ninh Tịch lục tung tủ quần áo lên.
Đồ hóa trang thì cô có rất nhiều nhưng mà tìm được thứ thích hợp với một nhà ba người thì thật đúng là hơi khó tìm.

Nếu mỗi người vào một vai khác nhau đương nhiên là cũng được nhưng thế thì chẳng có gì đặc sắc cả, cô chuẩn bị làm một chủ đề thú vị.
Nhân lúc Ninh Tịch đang tìm đồ, Lục Đình Kiêu gọi điện cho Lục Cảnh Lễ.
Đầu bên kia vừa mới bắt máy đã vang gào ầm ầm lên: "Alo, anh ơi, còn mười phút nữa là vào họp rồi, anh có đến không đấy?"
Lục Đình Kiêu: "Không đến, em chủ trì đi."
Lục Cảnh Lễ cứng họng: "...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui