Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
Giang Mục Dã lầu bầu: "Vậy cậu tôi đầu thai tới tận mấy kiếp mới chờ được bà?"
"Đệt! Đừng có trù tôi!"
"Vốn là vậy mà, bà nói muốn bao nuôi tôi thì còn có chút khả năng…"
Ninh Tịch hừ một tiếng: "Tôi thích khiêu chiến những việc không thể đấy!"
Giang Mục Dã nhìn cô, trái tim co rút đau đớn, anh biết cô đang rất nghiêm túc.
Anh còn tưởng rằng cô đã chấp nhận buông tay rồi, không ngờ là vẫn đánh giá thấp cô, từ quyết định lui bước đến quyết tâm thay đổi bản thân chỉ vì để xứng đôi với người ấy…
Lúc trước anh vẫn cứ nghĩ rằng cô căn bản là không có trái tim nhưng bây giờ mới biết, thì ra là cô có, chỉ là nó không phải dành cho anh mà thôi.
Giang Mục Dã thu lại sự chua xót trong lòng, vỗ vai cô, nhẹ giọng nói: "Xong việc có muốn đi uống rượu không? Dibu được mệnh danh là thành phố có cuộc sống về đêm sôi động nhất thế giới đấy!"
Ở nước X này có sự phân hóa vô cùng nghiêm trọng, nơi thì xa hoa tột độ, là bến đỗ của nhiều tay chơi trên thế giới, nơi thì lại chẳng khác gì một thành phố chết như Philadelphia.
"Thảo nào, còn đang thắc mắc đang yên đang lành bỗng dưng ông lại mò tới đây…" Ninh Tịch khinh bỉ: "Không đi, tôi muốn ngủ.
"
Ngày mai đã là ngày hẹn rồi, cô phải nghỉ ngơi dưỡng sức.
Chiều mai đoàn phim mới rời nơi này thế nên tối nay cô phải nghỉ sớm để sáng sớm mai tới Philadelphia gặp người kia rồi cố quay về gấp là vừa khéo.
"Ninh Tiểu Tịch, bà có nhầm không đấy! Còn chưa ở cùng người ta mà đã bắt đầu thủ thân như ngọc rồi! Ngay cả hộp đêm cũng không đi nữa!"
Ninh Tịch run đùi: "Người không có người trong lòng như ông sẽ không hiểu nổi đâu!"
"Ai nói tôi không có!"
"Ối chà chà, có cơ à? Ai thế?"
"Một đứa khốn kiếp!"
"Hừ, đối phó với loại cặn bã như ông thì chỉ có người khốn kiếp mới trị được! Đây gọi là lấy độc trị độc!"
"Bà! "
!.
.
Sau khi tuyên truyền xong, toàn bộ đoàn phim đều ra ngoài chơi, Ninh Tịch nhã nhặn từ chối mọi người, vừa về khách sạn đã lăn ra ngáy o o…
Rạng sáng năm giờ, đồng hồ báo thức vang lên.
Ninh Tịch thức dậy, khoác hai ba lô đã chuẩn bị từ hôm qua, đi ra khỏi khách sạn tiến về phía thành phố Philadelphia.
Đến biên giới Philadelphia, cô ghé vào một quán ăn ăn sáng, sau đó vào toilet thay quần áo.
Khi cô ra khỏi toilet thì đã là một chàng trai.
Chỗ hẹn mà Đại sư huynh hẹn với cô lúc trước là một trong những cứ điểm cũ của bọn họ, một sòng bạc ngầm của Philadelphia.
Philadelphia - nơi mà cô đã từng ở một năm trời, vốn rất quen thuộc với cô nhưng đáng buồn là nơi đây cứ hai ba ngày lại có một cuộc bạo loạn, chỉ trong một năm ngắn ngủi cô đã hoàn toàn không nhận ra nơi đây nữa, mãi nửa ngày sau mới nhận ra được mấy dấu hiệu kiến trúc quen thuộc.
Trên đường có rất nhiều xe cảnh sát tuần tra, chắc hẳn là mấy năm nay chính phủ cũng bỏ công chỉnh đốn nên không còn thấy bạo loạn vào ban ngày nữa, tình trạng tốt hơn trước rất nhiều.
Lúc này, Ninh Tịch cũng không biết từ lúc cô bước vào địa phận nước X thì đã bị người ta theo dõi…
"Lão Đại, con nhỏ kia đến Philadelphia rồi!"
"Thật?" Trên ghế salon bằng da, một người đàn ông tóc vàng mắt xanh trông như một kẻ thần kinh đang ngồi vuốt vuốt mái tóc dài dưới vị trí tai, nơi đó rỗng tuếch, hai lỗ tai của người này đã bị cắt bỏ rồi.
"Chắc chắn 100%, vốn em còn đang đau đầu vì không dễ gì ra tay được ở DiBu, không ngờ cô ta lại ra khỏi khách sạn rồi tự mình dẫn xác đến Philadelphia, giữa đường còn cố ý hóa trang thành đàn ông, suýt nữa khiến bọn bám theo không nhận ra! Có điều lại vừa hay phát hiện ra một chuyện tốt anh ạ!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...