Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng


Vì ánh sáng sau lưng họ quá chói nên Ninh Tịch không nhìn rõ được trong hai chiếc hộp kia đựng cái gì.

Dao, súng, gậy, thuốc độc, dải lụa trắng...!gì gì đó lướt qua cái đầu của Ninh Tịch.
Cuối cùng Đường Dạ cũng kiểm tra xong, cầm lấy chiếc hộp nhỏ, sau đó lấy thứ gì đó ra từ trong chiếc hộp lớn hơn đi về phía Ninh Tịch.
Tuy thân thủ của Ninh Tịch không ra gì nhưng kĩ năng chạy trốn thì cũng coi như là cao thủ, lúc Đường Dạ đi tới, hai tay sau lưng của cô đã nhanh chóng mở dây thừng ra.
Chỉ còn chút xít nữa thôi nhưng bỗng nhiên Ninh Tịch lại đần thối ra.
Bởi vì cô thấy rõ, thứ mà Đường Dạ ôm trong lòng không phải đao to búa lớn, súng ống đạn dược gì cả…
Mà đó là....!một bó hoa hồng đỏ rực như lửa.
Những đóa hoa xinh đẹp ướp hơi sương như vừa được hái lìa cành.
Ninh Tịch trợn tròn hai mắt, lập tức cho rằng mình bị đèn làm cho quáng cả mắt nên chớp chớp mắt hơn chục lần.
Chẳng lẽ đây là vũ khí mới nhất của Đại sư huynh?
Sư phụ từng nói rằng nếu tu luyện thân thủ tới cảnh giới cao nhất thì chỉ cần một cành liễu, một chiếc lá cây, một cánh hoa thôi cũng đã có thể giết được người rồi.

Một năm không gặp, thân thủ của Đại sư huynh đã đến mức này rồi ư? Việc này thật quá kinh khủng!.

||||| Truyện đề cử: Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em |||||
"Đại...!Đại...!Đại sư huynh...!võ công huynh đã luyện đến mức phi hoa phóng lá từ bao giờ thế?" Lúc này, Ninh Tịch liền ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng.
Trước mặt kẻ mạnh thì kỹ xảo mánh khóe gì gì đó thì đều chỉ là mây bay mà thôi.
Cô chỉ còn một con đường, chờ chết.
Cuối cùng, Đường Dạ từ từ cúi người, sau đó, quỳ một bên gối xuống.
Cái cảnh Đường Dạ đột nhiên quỳ một chân trước mặt Ninh Tịch, đã thế trong lòng còn ôm một đóa hồng to tướng nhìn thế nào cũng thấy dị dị.
Ninh Tịch nghệt mặt: "Đại sư huynh… đây là… đây là chiêu thức mới sáng tạo ra của huynh à… thật...!thật mới lạ nha."
"Đại sư huynh, huynh tỉnh táo một chút, chúng ta thương lượng được không? Huynh muốn thế nào thì mới bằng lòng tha cho muội một mạng? Sư phụ, Nhị sư huynh, Tam sư tỷ thương muội như thế, bọn họ mà biết huynh giết muội thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho huynh đâu!"
Ninh Tịch bắt đầu nói năng lộn xộn.

Đường Dạ quét mắt nhìn cô, trong lúc cô đang lải nhải, ngón tay thon dài của anh đã mở chiếc hộp nhỏ kia ra.

Ngay lập tức, một chiếc nhẫn kim cương cực lớn xuất hiện, ánh sáng phản xạ ra chút nữa thì khiến cô bị mù.
Ninh Tịch nhắm tịt mắt lại: "Khốn kiếp! Đây là vũ khí kiểu mới gì thế?"
Đường Dạ: "Gả cho tôi."
Ninh Tịch: "...!"
Một giây này, ngay cả không khí dường như cũng ngừng lưu động.
Thế giới nội tâm của Ninh Tịch lập tức rơi rụng thành những mảnh nhỏ.
Tam quan1 của cô sắp hỏng mất rồi…
1Tam quan: gồm thế giới quan, nhân sinh quan, nhận thức quan trong triết học.
Đương nhiên, cô cũng không phải là người duy nhất.
Khi tay Lục Đình Kiêu đã ấn lên nút truyền tin liền nhìn thấy cảnh người đàn ông kia quỳ một chân xuống trước mặt Ninh Tịch, từ khẩu hình của anh ta cho thấy rõ anh ta đang nói ba chữ: Gả cho ta.
Lục Đình Kiêu: "..."
Lục Cảnh Lễ: "..."
Lục Cảnh Lễ ngây ngẩn: "Từ khi quen biết chị dâu, em có cảm giác thế giới quan2 của em đúng là không đủ dùng...!"
2Thế giới quan: là hệ thống những nguyên tắc, quan điểm, niềm tin, khái niệm, biểu tượng về toàn bộ thế giới.
"Boss, xin ra lệnh! Boss! Boss?" Trong máy bộ đàm truyền ra giọng khẩn trương của thuộc hạ.
Nhưng mà...!không biết đầu bên kia, Boss đại nhân có chuyện gì mà mãi không trả lời….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui