Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
"Rốt cuộc thì cái tin nhắn đó có nội dung gì vậy? Từ trước đến giờ chưa từng thấy chị dâu sợ hãi như thế bao giờ! Chẳng lẽ là có nguy hiểm gì sao?" Lục Cảnh Lễ thở dài: "Đáng tiếc lúc nãy em không nhìn trộm được!"
Vừa mới dứt lời, bánh bao nhỏ ngồi bên cạnh lập tức vểnh tai lên, sau đó viết soàn soạt trên giấy: [Nguy hiểm?]
Con ngươi Lục Cảnh Lễ chuyển vòng vòng: "Tiểu Bảo, vừa nãy con có nhìn thấy nội dung tin nhắn của cô Tiểu Tịch là gì không? Nếu như biết nhất định phải nói cho ba và chú Hai biết đấy nhé, bởi vì nó rất quan trọng! Chú sợ cô Tiểu Tịch của con sắp gặp phải nguy hiểm!"
Tiểu Bảo hoang mang nhìn Lục Đình Kiêu.
Lục Đình Kiêu khẽ gật đầu.
Lần này cũng không phải Lục Cảnh Lễ ăn nói lung tung, vừa nãy khi Ninh Tịch đi khỏi đây, vẻ mặt của cô quả thực rất lạ.
Biết cô Tiểu Tịch có khả năng gặp nguy hiểm, Tiểu Bảo ngay lập tức cúi xuống viết xoèn xoẹt.
Lục Đình Kiêu và Lục Cảnh Lễ căng thẳng nhìn cậu nhóc nhanh chóng viết ra nguyên văn toàn bộ nội dung tin nhắn: "Đêm nay, gặp nhau trên tầng thượng.
__.
Đại sư huynh.
".
Đam Mỹ Hài
Xem xong vẻ mặt của Lục Đình Kiêu và Lục Cảnh Lễ đồng thời thay đổi.
"Đại sư huynh là cái quỷ gì! Lại còn hẹn người ta gặp trên nóc nhà! Móa, không lẽ là kiếp đào hoa đến thật? Nhưng cũng không đúng, nếu như thế thì Ninh Tịch có thể không đi mà! Sao lại chạy chối chết thế làm gì?" Lục Cảnh Lễ càng nghĩ lại càng cảm thấy kì lạ, thật đúng là chẳng có chút đầu mối nào.
Đang lầm bầm nghi ngờ, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vẻ mặt của ông anh trong gương chiếu hậu, quả thực đáng sợ cực kì.
So với lúc khi nghe thấy Ninh Tịch dùng mỹ nhân kế với Tịch Thế Khanh còn đáng sợ hơn gấp vạn lần, hoàn toàn là một cấp độ khác!
"Anh Hai…làm sao thế? Có chỗ nào không đúng à?" Nhìn biểu cảm của Lục Đình Kiêu, Lục Cảnh Lễ cũng sợ theo.
Lục Đình Kiêu không nói gì mà gọi một cuộc điện thoại.
Lục Cảnh Lễ nhìn thấy số điện thoại đó thì thầm kinh hãi.
Móa, anh Hai gọi cho "Cẩm Y Vệ" làm gì?
Lẽ nào Ninh Tịch thực sự gặp nguy hiểm?
Xem ra thân phận của vị Đại sư huynh này tuyệt đối không đơn giản!
Lẽ nào… lẽ nào có quan hệ gì đó với người mà gần đây bọn họ đang điều tra?
Ngay sau đó, Lục Đình Kiêu gọi tiếp cuộc điện thoại thứ hai, quản gia rất nhanh chóng có mặt đưa Tiểu Bảo đi.
Tiểu Bảo vừa được đưa đi, Lục Đình Kiêu ngay lập tức đạp chân ga phi như bay trên đường.
Lục Cảnh Lễ ngồi phía sau tí nữa thì cho ra bằng sạch: "Ọe… anh, em trai anh… em trai anh còn đang ngồi đằng sau đấy nhé…"
Lúc này, Ninh Tịch dùng tốc độ nhanh nhất để quay về Châu Giang Đế Cảnh rồi tiến vào thang máy đi thẳng lên tầng chót, sau đó lại bắc thang đẩy cánh cửa đầy bụi trên gác mái ra leo lên nóc nhà.
Trong tin nhắn, Đường Dạ chỉ cho cô một khoảng thời gian mơ hồ, đêm nay! cũng không biết đêm nay là mấy giờ nữa.
Vì đảm bảo an toàn nên Ninh Tịch cố chạy trối chết đến thật sớm, sau đó mới ngồi xổm dưới đất bắt đầu vắt óc ngẫm nghĩ, càng nghĩ càng thấy bất an.
Đại sư huynh xưa nay luôn trấn giữ đại bản doanh rất hiếm khi rời đi tổ chức thế mà lại! lại đích thân đến Trung Quốc tìm cô…
Chỉ riêng điều này thôi đã đủ để khiến Ninh Tịch kinh hãi.
.
Lần trước Đại sư huynh đến Trung Quốc là để làm gì?
Đúng rồi, hình như đến để thi hành nhiệm vụ cấp S thì phải…
Thế còn lần này thì sao…?
Ngàn dặm xa xôi mò đến đây, rốt cuộc là vì cái gì?
Ninh Tịch đợi mãi, đợi từ lúc hoàng hôn buông xuống cho đến lúc thành phố lên đèn.
Sân thượng im ắng, chẳng có tiếng động nào.
Lâu đến nỗi Ninh Tịch nghi ngờ đây là một trò đùa dai.
Nếu như tin nhắn đó là do Nhị sư huynh gửi thì còn có khả năng nhưng đây là Đại sư huynh mà, không có chuyện đó đâu!
Huynh ấy thực sự sẽ đến.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...