Ở một chỗ khác, Ninh Tịch ăn xong bánh gato liền đi chào ông nội.
"Ông ơi, không còn sớm nữa, con phải về trước đây!"
Lúc này, Lão gia tử cũng không có cớ gì để giữ cô lại được nữa, quyến luyến kéo tay cô: "Nhớ phải thường xuyên tới thăm ông đấy nhé!"
"Chắc chắn, chắc chắn ạ!" Ninh Tịch gật đầu lia lịa.
"Con đấy, chỉ biết dỗ ông thôi, lầu sau về cũng không biết là lúc nào! Đi đi, đi đi, trời tối quá rồi, để ông gọi tài xế đưa con về!"
"Không cần đâu ông, con có một người bạn tiện đường đi qua đón con rồi!"
"Được, thế các con nhớ đi đường cẩn thận!"
"Vâng, con chào ông!"
!.
.
Sau khi chào tạm biệt ông nội và Ninh Thiên Tâm, Ninh Tịch chạy như bay ra cửa!
Đi nhéo bánh bao thôi nào!!! Đương nhiên là bánh bao nhỏ của cô rồi!!!
Kết quả, vừa đi tới cổng đã chạm mặt với đám người Ninh Diệu Hoa.
Ninh Tuyết Lạc nhìn thấy cô, lập tức tỏ ra thân thiết chạy tới: "Chị, chị phải đi rồi à?"
"Ừm.
" Ninh Tịch đáp lại một câu, có hơi mất kiên nhân, bánh bao nhỏ đang ở ngay trước mắt còn bị người khác chặn lại, cô có thể vui được sao.
"Chị, ở đây tối không dễ bắt xe đâu hay chị chờ chút, lát buổi tiệc kết thúc, em bảo anh Diễn đưa chị về!" Ninh Tuyết Lạc nói như vậy là vì biết kể cả cô ta có nói thế đi nữa thì cũng sẽ có người tuyệt tối không cho phép.
Quả nhiên, Trang Linh Ngọc lập tức kéo Ninh Tuyết Lạc lại, thấp giọng nói: "Tuyết Lạc, sao con lại ngây thơ như thế?"
"Mẹ, giờ cũng muộn rồi, ở đây không bắt được xe đâu, chị về một mình sẽ nguy hiểm lắm!"
Trang Linh Ngọc ra hiệu không cho Ninh Tuyết Lạc nói nữa, sau đó đi tới trước mặt Ninh Tịch, tỏ ra khó chịu chất vấn cô: "Ninh Tịch, rốt cuộc thì mày muốn làm gì?"
Ninh Tịch khoanh tay trước ngực, nhếch miệng không nhanh không chậm hỏi lại: "Vậy Ninh phu nhân cho rằng tôi muốn làm gì?"
Trang Linh Ngọc "hừ" lạnh một tiếng, tỏ vẻ sớm đã nhìn rõ bộ mặt của cô: "Không phải mày muốn gia sản, muốn tiền của nhà này sao? Để tao xem mày giỏi giang thế nào, muốn vào tổng công ty ấy à, nằm mơ!"
Ninh Tịch nhíu mày: "Tôi muốn vào tổng công ty?"
"Đừng có nói với tao là mày không nghĩ tới chuyện đó, nếu mày không muốn như vậy thì hôm nay nghĩ trăm phương ngàn kế để nịnh ông nội mày thế làm gì? Cái tốt thì không học, học toàn cái vớ vẩn! Giờ biết bên ngoài không dễ lăn lộn nên muốn về rồi đúng không! Tao nói cho mày biết, muộn rồi!"
Đúng lúc này, trong chiếc Maybach cách đó không xa, cửa xe bỗng từ từ mở ra.
Trang Linh Ngọc mới đầu còn định tiếp tục trì triết Ninh Tịch nhưng ngay lập tức chú ý thấy cửa xe bật mở, nhất thời quăng luôn Ninh Tịch ra sau đầu, thậm chí như sợ Ninh Tịch làm mất mặt, vội đẩy cô ra phía sau, sau đó kéo Ninh Tuyết Lạc lên nói: "Hình như là Trình trợ lí xuống xe đấy, Tuyết Lạc, con đi mau đi!
Ninh Diệu Hoa cũng tỏ ra kích động, hơn nữa, chuyện khiến ông ta cảm thấy kích động hơn còn ở phía sau, người xuống xe! không phải là Trình Phong! mà là! Lục Cảnh Lễ - Nhị thiếu của Lục gia!
Không giống với Lục Đình Kiêu - thần rồng thấy đầu không thấy đuôi, gương mặt này của Lục Cảnh Lễ quá nổi tiếng nên ông ta tuyệt đối sẽ không nhận sai người!
Nhị thiếu cư nhiên đích thân đến tận cửa, đây là vinh dự đặc biệt thế nào chứ!
Nghĩ đến việc lát nữa khách khứa ở trong sau khi nhìn thấy Lục Cảnh Lễ rồi không biết sẽ hâm mộ đến thế nào, nghĩ đến việc cha mình sẽ giật mình ra sao, nghĩ đến sự uất ức của Ninh Diệu Bang, ông ta kích động đến nỗi tim cũng phát run cả lên.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...