Bên ngoài, bữa tiệc vẫn đang tiếp tục nhưng mà hiển nhiên là tâm tư của tất cả mọi người đều không còn đặt lên việc ăn chơi nữa rồi.
Lục Cảnh Lễ nhìn đám phụ nữ dần dần chạy mất tiêu, toàn bộ đều là đám tiểu thư nhà giàu đặc biệt tìm đến đây vì Lục Đình Kiêu, giờ đều giơ cờ đánh trống rút lui hết rồi.
"Anh, chiêu này của anh thực sự quá tuyệt vời! Không chỉ giải quyết toàn bộ tình địch, ngay cả cái đám phụ nữ tơ tưởng đến anh cũng giải quyết luôn một thể! Trước sau đều không có gì phải lo nữa!" Lục Cảnh Lễ nhìn anh mình với vẻ mặt đầy sùng bái.
Vào giờ phút này Lục Cảnh Lễ vẫn không ý thức được, ông anh mình thì thoạt nạn nhưng chẳng mấy nữa thì cái xui xẻo ấy lại rơi bản thân mình…
Ninh Tịch sau khi ra khỏi toilet, ngoại trừ những ánh mắt nóng rực đang dõi theo mình thì người đầu tiên lao đến chính là bánh bao nhỏ.
Trên mặt bánh bao nhỏ hiện lên năm chữ cực kì rõ ràng: Cục cưng tức giận rồi!!!
Muốn ôm cơ!
Phải là cái ôm to đùng ý!
Có như thế mới có thể an ủi được tâm hồn bị tổn thương!
Cô Tiểu Tịch thế mà lại thơm thơm ba ba, còn thơm tận hai lần nữa! Hai lần!
Ninh Tịch liếc mắt một cái liền biết ** cậu đang nghĩ gì, cực kì hào phóng mà thơm cho ** cậu hai cái thật kêu, sau đó ôm ** cậu đi về phía Lục Đình Kiêu.
Cô vừa mới ngồi xuống, liền có một cậu bồi bàn bê một cái khay đi đến, trên khay có hai cốc sữa.
Lục Đình Kiêu cầm một cốc đưa cho con trai, cốc còn lại đưa cho Ninh Tịch sau đó liền lười nhác dựa vào thành ghế, nhưng mà cánh tay lại đặt lên thành ghế đằng sau lưng Ninh Tịch, tư thế ngập tràn sự chiếm hữu.
Cả người đang phát tán ra bên ngoài một tin tức.
.
Vật sở hữu tư nhân, cấm dụ dỗ
Nhìn cũng không được.
Quả nhiên, chiêu này rất hiệu quả, thoáng cái tất cả mọi người đã quay đi nhìn chỗ khác uống rượu, nói chuyện và đánh rắm!
Chiêu vừa rồi của Đại ma vương đúng là rút củi dưới đáy nồi, quả thực giải quyết sạch sẽ mọi phiền toái, giờ thì bên cạnh Ninh Tịch sạch sẽ hơn nhiều rồi, nhưng mà cô vẫn không khỏi lo lắng: "Này, Lục Đình Kiêu, anh như thế thì sẽ bị mọi người hiểu nhầm đấy… thật sự là không có chuyện gì à?"
Lục Đình Kiêu gật đầu: "Ừm, không cần lo, đợi đến ngày em thành vợ tôi, lời đồn đó tự nhiên sẽ hết thôi.
"
Ninh Tịch: "Khụ khụ khụ…" Má nó! Nếu không có ngày đó thì chẳng phải cả đời này anh sẽ bị hiểu nhầm là thích đàn ông à?
Lục Cảnh Lễ: "Ha haha… thính thả vừa vừa thôi được không? Em sắp bị cả hai làm cho sặc chết rồi đây này!"
Một lúc sau, bánh bao nhỏ đã hơi hơi buồn ngủ, bình thường cậu nhóc tầm chín, mười giờ đã ngủ rồi, uống sữa xong thì lại càng buồn ngủ.
Lục Đình Kiêu nhìn vẻ lơ mơ ngái ngủ của con trai, anh đưa tay định bế lên, muốn để cho thằng bé ngủ thoải mái hơn một chút.
Kết quả là, cậu nhóc hoàn toàn không thèm, cực kì ghét bỏ mà tuột xuống, chạy bình bịch đến chỗ Ninh Tịch bám dính lấy cô, cái tay nhỏ nhắn còn ôm cổ Ninh Tịch thật chặt, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm ba mình như thể muốn nói: Ba muốn tách con và cô Tiểu Tịch ra chứ gì, con biết thừa âm mưu của ba rồi…
Từ sau khi Lục Đình Kiêu hôn Ninh Tịch, cậu nhóc vẫn luôn trong trạng thái đề phòng, liên minh cha con bắt đầu có vẻ lung lay sắp sập.
Lục Cảnh Lễ ngồi bên cạnh nhìn thì thấy hả hê lắm, tí nữa thì bật cười thành tiếng.
Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, anh Hai xử lý hết tất cả mọi người nhưng lại quên mất con trai mình ha ha ha!
Ninh Tịch rất thương Tiểu Bảo cho nên liền bế cậu nhóc lên, tạm biệt Lục Cảnh Lễ: "Nhị thiếu, các anh cứ chơi tiếp đi nha, Tiểu Bảo buồn ngủ rồi, tôi đưa nó về đi ngủ trước đã! Thằng bé đang tuổi ăn tuổi lớn không thể thức khuya!"
Lục Cảnh Lễ nhìn cái vẻ mẹ hiền vợ đảm này của Ninh Tịch mà trên trán hiện ra mấy cái vạch đen, thật đúng là chẳng thể tin nổi cái gã playboy tung thính khắp nơi lúc nãy và bây giờ là một….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...