Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng


Phùng Mao Tài nghe thế liền biết ông ta xong đời rồi, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ thằng xuống đất.
Dư Vạn Niên ngay cả Tô Dĩ Mạt cũng không thèm nể mặt, thì ai có thể cứu ông ta, chỉ có thể liều chết nhận sai: "Tôi...!giám đốc Dư, là tôi nhất thời hồ đồ! Tôi bị mỡ heo che mắt! Đây là lần đầu tiên, thật sự là lần đầu tiên! Xin ngài tha cho tôi!"
Dư Vạn Niên lạnh lùng nhìn ông ta: "Có phải lần thứ nhất hay không tất nhiên tôi sẽ cho điều tra kỹ, ông không cần cầu xin tôi, tôi không giữ được ông, ông cứ xuống phòng tài vụ kết toán tiền lương đi! Nếu như kết quả điều tra chứng minh ông có làm ra những chuyện tạo thành tổn thất cho cửa hàng thì chúng ta cứ theo luật mà làm vậy!"
Phùng Mao Tài nghe xong mà mặt xám như tro.
Lần này xong đời thật rồi, nếu những thứ trước kia cũng bị tra ra...
Dư Vạn Niên lại tiếp tục chuyển hướng về những nhân viên trốn trong góc: "Các người cũng coi như là nhân viên kì cựu của cửa hàng thế mà lần này lại làm tôi quá thất vọng.

Làm nhiều năm như thế rồi mà những thứ cơ bản cũng không biết sao? Dám lạnh nhạt với khách! Bắt đầu từ hôm nay các người cũng không cần tới nữa!"
"Giám đốc Dư...!giám đốc Dư...!chúng tôi biết lỗi rồi..."
"Cho chúng tôi thêm một cơ hội đi!"

"Là quản lí bắt chúng tôi làm như vậy!"
.....
Đám người Lương Bích Cầm vốn đang chờ vị giám đốc này nhượng bộ, ấy thế mà không ngờ tới kết quả sẽ thành như vậy, nghe những nhân viên kia cầu xin mà sắc mặt không kìm được xanh ngắt.
Nhất là Tô Dĩ Mạt, Dư Vạn Niên dù chỉ mắng quản lí thôi nhưng mỗi một câu đều như tát thẳng lên mặt cô ta.
Dư Vạn Niên xử lý nhân viên xong, mới hơi bình tĩnh lại đi tới cạnh đám người Tô Dĩ Mạt.

Ông cũng không gọi cô ta là cô Tô, tựa như hoàn toàn không biết cô ta là ai vậy, khách khí mở lời: "Thưa cô, vừa rồi phải xử lí chút công việc trong cửa hàng đã khiến cô chê cười rồi.

Chuyện lần này là lỗi của nhân viên chúng tôi, cho nên thật xin lỗi, vòng ngọc này cô không thể mang đi!"
"Cái gì! Đồ đã tặng rồi còn đòi về!!! Ông biết chị họ tôi là ai không hả?" Lương Bích Cầm sửng cồ lên.


"Bất luận có thân phận địa vị thế nào thì đến Bảo Ngọc Hiên của chúng tôi cũng chỉ có một tên, là khách hàng." Dư Vạn Niên lạnh nhạt đáp lại.
"Dĩ nhiên nếu như cô đây khó lòng bỏ được thứ yêu thích thì chỉ cần trả tiền là được, để tỏ lòng áy náy tôi có thể làm chủ giảm cho cô 5%"
Vẻ mặt của Lương Bích Cầm khó tin: "5%?" Vừa rồi ông ta bớt cho con tiện nhân Ninh Tịch kia 20%, thế mà lại chỉ cho chị cô ta 5%, đây là ý gì!
Giờ phút này sắc mặt của Tô Dĩ Mạt đã vô cùng khó coi, cái vòng tay bằng ngọc này, có mua hay không thì thể diện của cô ta cũng mất!
Cuối cùng cô ta hít sâu một hơi, lấy thẻ của mình ra rồi lạnh lùng nói: "Không cần giảm giá cho tôi."
"Cô quá khách khí rồi, cái này nhất định phải làm!" Dư Vạn Niên đem thẻ cho cậu thanh niên đứng phía sau, cuối cùng vẫn bớt cho Tô Dĩ Mạt 5%.
Sau cùng ngay cả đồ Tô Dĩ Mạt cũng không cầm, xanh mặt rời đi.
Lương Bích Cầm cầm lấy túi vòng ngọc, vội vội vàng vàng chạy theo phía sau...
"Chị họ! Chị! Chị đừng giận mà! Cái tên Dư Vạn Niên quá không thức thời rồi! Chị cứ coi như bị chó cắn một cái đi, về sau có cơ hội chúng ta chỉnh ông ta lên bờ xuống ruộng!"
"Đúng vậy Dĩ Mạt, Dư Vạn Niên kia chỉ là một tên không biết trời cao đất dày, so đo với loại người như vậy chẳng phải tự chuốc lấy bực sao!"
"Lần này do chúng ta xui xẻo thôi, bỗng dưng đụng phải Dư Vạn Niên tới kiểm tra đột xuất...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui