Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng


Nghe vậy, người đàn ông trung niên hơi nghiêng người nhìn vị quản lí một cái.

Nhận được ánh mắt nghiêm nghị của ông ta, hai chân quản lí nhất thời run lẩy bẩy, không dám ho he một chữ.

Mấy người bảo vệ kia cũng sớm trốn sang một bên, tận lực đè xuống cảm giác tồn tại.

Người đàn ông trâm ngâm cân nhắc chọn lời một chút sau đó mới mở miệng: "Bảo Ngọc Hiên dù phát triển theo hướng hàng cao cấp nhưng vẫn rất hiếu khách, ai đến cũng là thượng đế của chúng tôi, những món trang sức kia không bán là vì chúng có chút tì vết nên xin cô thông cảm.

"
Không phải người quản lí kia vì cố ý lấy lòng Tô Dĩ Mạt nên mới không bán sao? Ninh Tịch còn phải mua quà mừng thọ nên cũng không suy nghĩ nhiều, tùy ý gật đầu một cái: "Ra vậy, vậy tôi qua cửa hàng khác mua!"
Nói xong liền muốn xoay người rời đi.


Người đàn ông trung niên thấy vậy liền vội vàng gọi Ninh Tịch lại: "Cô à chờ đã, ý của tôi là trừ những món có chút tỳ vết kia ra thì cửa hàng vẫn có hàng thích hợp với cô!"
Nói xong liền nháy mắt với hai người thanh niên phía sau.

Hai người thanh niên kia mỗi người đều xách theo một cái vali đen, nhận được lệnh thì đồng loạt mở vali ra nâng về phía Ninh Tịch.

Người đàn ông trung niên tỏ ý muốn để Ninh Tịch xem hàng trong vali: "Đây là hàng mới được bổ sung khẩn cấp của chúng tôi, cô nhìn thử xem có thích hay không!"
"Trùng hợp như vậy sao?" Ninh Tịch có chút kinh ngạc.

"Tận tâm phục vụ mỗi vị khách là tôn chỉ cao nhất của chúng tôi!" Người đàn ông trung niên vô cùng nghiêm túc trả lời.

Ninh Tịch đi tới nhìn một chút, mặc dù cô không hiểu về ngọc lắm nhưng về khía cạnh thẩm mỹ mà nhìn thì quả thật đúng là rất đẹp, vì vậy trầm ngâm nói: "Hình như còn tốt hơn so với mấy món tôi vừa xem! "
Người đàn ông trung niên đang căng thẳng nghe thấy lời này thì cũng buông lỏng mấy phần: "Cô hài lòng là được, không biết cô muốn mua kiểu gì, là mình dùng hay để tặng? Tôi có thể đưa cô một chút ý kiến để cô tham khảo.


"
Cách đó không xa, Lương Bích Cầm thấy thế thì không vui, mặt mũi hằm hằm nói với quản lí: "Quản lí, nhân viên của ông bị làm sao vậy? Sao lại chạy đi lấy lòng loại người như vậy! Chỉ là món hàng mười mấy vạn mà phải như vậy sao! Thật thiển cận, chưa nhìn thấy tiền bao giờ à! "
Những nghệ sĩ khác cũng ra vẻ không nhìn nổi: "Quản lí, ông cũng không thể để nhân viên của mình tự tung tự tác như vậy được! Chả chuyên nghiệp gì cả!"
"Thiển cận như thế thảo nào từng ấy tuổi đầu mà vẫn chỉ là một nhân viên bán hàng nhỏ nhoi!"
"Thứ người như thế quản lí còn giữ lại trong cửa hàng làm gì?"
!.

.

Nghe Lương Bích Cầm với mấy nghệ sĩ kia tung hứng thì khuôn mặt béo phệ đầy thịt mỡ của quản lí cũng dần chuyển thành màu gan lợn, nhưng lại chỉ có thể gắng dùng khuôn mặt vui vẻ nói với bọn họ: "Ha ha ha! mấy người đẹp mặc kệ bên kia đi, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chúng ta, mọi người chớ để ảnh hưởng tâm tình xem hàng! "
Bên kia Ninh Tịch thấy thái độ người này cũng đáng tin, vì vậy cũng bỏ đi ý định qua cửa hàng khác: "Sắp đến đại thọ bảy mươi của ông nội tôi, tôi muốn chọn một chuỗi phật châu đeo tay đưa cho ông.

"
Người đàn ông trung niên nghe vậy thì lập tức nhẹ nhàng chọn ra từ đống trang sức một chuỗi vòng tay: "Cô xem chiếc này thế nào? Chiếc vòng này được tạo từ 29 viên ngọc bích thượng hạng được đánh ra từ một khối ngọc, thế nước trong mịn, sáng bóng! ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui