Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng


Ninh Tịch thở hồng hộc chạy đến, quỳ một chân xuống ôm chầm lấy Tiểu Bảo, sau đó nhét cho cậu nhóc cái gì đó: “Mệt chết mất, may là còn kịp! Tiểu Bảo con cầm lấy này, đúng lúc tối hôm qua vừa mới học được mấy chiêu từ Đại sư, cho nên sáng nay cô dậy thật sớm đặc biệt vào bếp để làm bento yêu thương cho con đó, ngày đầu tiên Tiểu Bảo đi học, phải làm gì đó để cổ vũ chứ nhỉ!”
Sự thật là!
Tối hôm qua, vốn dĩ gửi tin nhắn rồi cô liền quyết tâm không đến, nhưng thân thể không chịu nghe sự điều khiển của đại não, mới sáng sớm đã tỉnh rồi, sau đó bắt đầu lục đục trong bếp.

Đợi đến lúc tỉnh táo lại thì cô đã làm xong một hộp bento cực kì đáng yêu rồi!
Ôi! Trong lòng cô toàn là Tiểu Bảo nên hoàn toàn không khống chế được mình rồi a a a!
Đặc biệt là khi nhớ đến ánh mắt đầy mọng đợi của bánh bao nhỏ, cuối cùng linh hồn bé nhỏ của cô liền trực tiếp bay đến đây!
“Xin lỗi con nha Tiểu Bảo! Có phải con đợi cô rất lâu rồi không?” Trên gương mặt Ninh Tịch đầy xin lỗi.

Tiểu Bảo ôm thật chặt hộp bento vào lòng, lập tức lắc đầu nguầy nguậy, tỏ vẻ không hề giận một chút nào.


Ninh Tịch tạm thời yên tâm, vuốt vuốt cái đầu nhỏ nhắn của bánh bao nhỏ: “Học thật tốt, ngoan ngoãn nghe lời cô giáo nha con!”
Bánh bao nhỏ gật đầu thật mạnh.

Ừ, học thật tốt… Nhóc muốn đi học!
Lục Đình Kiêu đứng bên cạnh thấy thằng bé thay đổi còn nhanh hơn cả lật sách, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch nhếch, cố ý mách lẻo: “Vừa nãy con còn bảo không muốn đi học còn gì?”
Tiểu Bảo nghe vậy sống lưng lập tức cứng đờ, tức giận quay ra lườm ba mình một cái.

Ba thật quá xấu xa! Tại sao lại mách lẻo với cô Tiểu Tịch được chứ!
Chỉ có tiểu nhân mới mách lẻo!
Ninh Tịch nghe thế liền chớp chớp mắt vội hỏi: “Hả? Tại sao thế? Sao đột nhiên con lại không muốn đi học nữa thế?”
Lục Đình Kiêu cũng không dung túng cho tính tình thối hoắc của con trai, thế nên mặc kệ ánh mắt căng thẳng của ai đó: “Thằng bé quá tùy hứng!”
Vẻ mặt của bánh bao nhỏ như thể sét đánh giữa trời quang: “!!!” - Sau này nhóc sẽ không thèm để ý đến ba nữa!

Bánh bao nhỏ căng thẳng nhìn chằm chằm vào Ninh Tịch, vẻ mặt như thể sắp khóc đến nơi, chỉ sợ Ninh Tịch sẽ vì thế mà giận nhóc, không thích nhóc nữa.

Ninh Tịch tuy gật đầu nhưng cũng không hề để bụng: “Không sao, không sao! Tiểu Bảo vẫn còn nhỏ mà! Tùy hứng là đặc quyền của trẻ con! Không sao nhỉ! Tiểu Bảo nhà chúng ta cứ thoải mái mà tùy hứng!”
Tiểu Bảo nghe thế, gương mặt nhỏ nhắn lập tức sáng bừng, sau đó, cực kì đắc ý liếc nhìn ba mình.

Quả nhiên cô Tiểu Tịch vẫn yêu mình nhất!
Lục Đình Kiêu nhìn con trai rồi lại quay sang nhìn Ninh Tịch, rũ mắt cười khẽ: “Ừ, em nói cũng có lý lắm.

” Tỏ ra vẻ vợ mình nói cái gì cũng đúng! Dù có bị con trai khiêu khích cũng hoàn toàn không để ý.

Nụ cười của Lục Đình Kiêu quả thực quá chói lóa, Ninh Tịch khẽ ho một cái tránh đi, vội vã giục Tiểu Bảo: “Bây giờ chắc đến giờ vào lớp rồi đúng không? Bảo bối con mau vào lớp đi! Đừng để bị muộn!”
Tiểu Bảo nhìn về phía trường học một cái, siết chặt bàn tay của Ninh Tịch, rõ ràng rất lưu luyến.

Lúc này, một đám trẻ con vẫn đang dùng dằng không chịu vào lớp, khi thấy cô gái đó xuất hiện thì vô cùng kinh ngạc!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui