Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
Bên ngoài quán rượu là một con đường hai bên trồng đầy cây bạch quả.
Đêm khuya vắng lạnh, một đôi nam nữ đang yên lặng chậm rãi thả bước dọc con đường.
“Không sao chứ?” Lục Đình Kiêu hỏi đầy quan tâm.
Ninh Tịch lắc đầu, bây giờ tâm trạng của cô đã hoàn toàn trở lại bình thường: “Sao đột nhiên anh lại xuất hiện ở đó vậy?”
“Tôi bàn chuyện ở tầng trên, đúng lúc vừa mới xong việc định ra về thì nhìn thấy em.
” Lục Đình Kiêu giải thích.
“Ồ! ” Ninh Tịch cũng không biết nên nói gì đành nói: “Cám ơn anh đã giải vây cho tôi.
”
Nét mặt của Lục Đình Kiêu lại chẳng có vẻ gì là để ý đến chuyện đó: “Không cần cảm ơn, tôi biết dù tôi có đứng ra hay không thì em cũng có thể tự mình xử lý, nhưng tôi không muốn để em phải bẩn tay.
”
Giọng nói trầm khàn của đàn ông chui vào tai của Ninh Tịch, khiến trái tim cô đập thình thịch như sắp nhảy ra ngoài đến nơi, khẽ ho một cái rồi đánh trống lảng: “Đúng rồi, tại sao vừa nãy anh lại nói với bọn họ tôi là sếp của anh? Khụ khụ, rõ ràng anh mới là ông chủ của tôi! cái này hình như loạn mất rồi! ”
“Với em ông chủ có nghĩa là gì?” Lục Đình Kiêu không đáp mà hỏi cô một câu như vậy.
“Nghĩa gì à?” Ninh Tịch nghĩ nghĩ rồi đáp: “Đại khái là người hàng tháng phát tiền cho tôi, sau đó tôi kiếm tiền cho người đó, người đó nói gì nghe nấy?”
“Ừ” Lục Đình Kiêu gật đầu.
“! ” Ninh Tịch ngẩn ra, cái “ừ” này có nghĩa là gì đây?
Mất một lúc rồi mà cô vẫn chẳng thể hiểu được ý của anh!
Nếu như chiếu theo sự lý giải vừa rồi của cô thế chẳng phải là "ông chủ" và "vợ" sẽ giống hệt nhau sao?
Ôi, đây là con đường dài nhất mà cô đã từng đi!
Chính là con đường được Đại ma vương vẽ ra để lừa cô đó!
“À! muộn lắm rồi, tôi về trước nha? Tối nay vẫn phải cảm ơn anh!” Ninh Tịch chuẩn bị bỏ của chạy lấy người.
Lục Đình Kiêu cũng đúng lúc đi đến nơi mà anh đỗ xe, anh mở cửa cho cô nói: “Tôi đưa em về.
”
Ninh Tịch lắc lắc đầu: “Thôi không cần đâu, tôi tự bắt taxi về được rồi.
”
Lục Đình Kiêu: “Hôm nay em rất đẹp thế nên không an toàn.
”
Ninh Tịch: “! ”
Cô quyết định từ giờ trở đi sẽ ngậm chặt miệng lại, như thế chắc sẽ an toàn hơn một chút nhỉ?
Cuối cùng, Lục Đình Kiêu vẫn đưa cô về đến tận cửa Châu Giang Đế Cảnh.
Lúc này Ninh Tịch mới thở phào một cái, cúi gập người chào: “Cảm ơn sếp! Tôi lên nhà đây!”
“Ninh Tịch!” Lục Đình Kiêu đột nhiên gọi cô lại.
Ninh Tịch: “Hửm?”
“Tôi có thể ôm em một lát được không?” Lục Đình Kiêu khẽ hỏi, như thể sợ quấy nhiễu tinh linh nhỏ bé chỉ xuất hiện khi đêm xuống.
Ninh Tịch: “!!!!”
Ánh sao lánh, gió mát vi vu, ánh trăng mềm mại như nước, ánh mắt của Lục Đình Kiêu dịu dàng đến mức có thể khiến người ta chết chìm!
Thôi xong rồi!
Mỹ nhân kế của đối phương quá mạnh, cửa thành sắp không giữ được đến nơi rồi!
Rõ ràng cô biết là anh đang dùng mỹ nhân kế, rõ ràng biết anh đang âm mưu từng bước từng bước đầu độc cô, nhưng cô vẫn không có cách nào phản kháng!
Bị người mình thích trêu chọc như thế, ai chịu cho nổi? Cô có thể nhẫn nhịn được đến tận bây giờ anh nên trao cho cô cái giải "Người chịu đựng giỏi nhất" mới phải chứ?
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ! đồng ý hay là không đồng ý đây!
Bầu không khí ám muội ngày càng đặc quánh lại, thì đột nhiên điện thoại của Ninh Tịch reo vang.
Trong đêm khuya yên tĩnh tiếng chuông này lại càng có vẻ đột ngột.
Tâm hồn của Ninh Tịch vẫn còn lơ lửng, không để ý lắm cầm cái điện thoại lên liếc qua một cái, nhưng mà một giây sau, khi nhìn rõ ràng, cô sợ đến mức linh hồn nhỏ bé cũng sắp bay ra ngoài đến nơi!
Trên màn hình điện thoại đang lẳng lặng hiển thị một tin nhắn.
[Darling, em dám đồng ý thử xem ^_^ -YS]
Ối mẹ ơi!!!!!!!!!!!!!!!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...