Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng


Lục Sùng Sơn nhìn cậu cháu trai bảo bối bên cạnh Ninh Tịch trước, sau khi chắc chắn bé con không việc gì, ông liền bắn ánh mắt sắc bén về phía Ninh Tịch.
Cho dù Lục Sùng Sơn đã "thoái vị" đã lâu nhưng dù sao cũng là người từng tung hoành ngang dọc ở Đế Đô này bao năm, khí thế cũng đủ khiến người khác run sợ.
Vì lát nữa Ninh Tịch phải tới thẳng phim trường, nên cô đã thay một bộ đồ thể thao, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng đơn giản, trang điểm cũng rất nhẹ nhàng.
Chỉ là Lục Sùng Sơn không chú ý đến những điều này, trong lòng ông giờ chỉ ngập tràn suy nghĩ cô gái trước mặt đã cấu kết với hai thằng con bắt cóc cháu nội bảo bối của ông ra khỏi nhà cả đêm!
Đúng là to gan lớn mật! Thách thức quyền uy của ông!
Lục Sùng Sơn hung hăng đi về phía Ninh Tịch, càng tới gần, bầu không khí càng trở nên ngột ngạt, căng thẳng.
Nhưng vào đúng lúc này, mọi chuyện lại đảo ngược tình thế…
Tiểu Bảo vốn đang đứng yên bên cạnh Ninh Tịch, lúc này bỗng buông tay cô ra, sải bước đôi chân ngắn cũn cỡn của mình, lon ton chạy về phía ông bà nội...
Hai người vừa thấy cháu nội bảo bối chạy về phía mình liền cảm thấy đau xé lòng, phản xạ theo điều kiện nghĩ rằng Tiểu Bảo chắc chắn đã chịu ấm ức nên liền cùng nhau ngồi xuống chuẩn bị vỗ về, an ủi nhóc.
Kết quả, sau khi Tiểu Bảo bảo bối chạy đến trước mặt họ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác dần nở ra nụ cười tươi rói.

Ngay sau đó, khi hai người vẫn chưa hết kinh ngạc, Tiểu Bảo lao tới, hôn lên mặt bà nội một cái trước, sau đó cũng hôn lên mặt ông nội một cái cho công bằng.
Giờ phút này...
Lục lão gia tử: "...."
Lục lão phu nhân: "...."
Lục Cảnh Lễ há hốc miệng hình chữ O.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, ngay đến Ninh Tịch cũng cảm thấy kinh ngạc khi thấy cảnh này.
Người duy nhất tỏ ra bình tĩnh ở đây có lẽ chỉ có Lục Đình Kiêu - Người nắm rõ mọi thứ trong tay.

Khoảng hơn mười giây sau, hai người vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Lục lão phu nhân cứ tưởng mình đang nằm mơ, bà không thể tin nổi: "Tôi...!Tôi đang nằm mơ hả? Bảo bối của chúng ta...!vừa mới hôn tôi...?"

"Nó cũng hôn tôi kìa." Lục Sùng Sơn nghiêm túc bổ sung thêm.

Ngọn lửa giận trong lòng ông đã hoàn toàn bị dập tắt, ngay đến đốm lửa nhỏ cũng chẳng còn.
Vì để giữ sự uy nghiêm của mình, ông cố gắng áp chế sự kích động trong lòng, sau đó từ từ đứng dậy, chắp tay sau lưng, ánh mắt lại hướng tới Ninh Tịch phía đối diện, ho nhẹ một tiếng, nói: "Ừm, cô đây là...!cô Tịch phải không, cảm ơn đã đưa Tiểu Bảo của chúng tôi về, nếu không chê, mời cô vào nhà ngồi chơi một lúc!"
Lục lão phu nhân lập tức phụ họa: "Phải đấy phải đấy! Đến rồi thì mau vào nhà ngồi đi! Vừa hay tôi mới chuẩn bị xong bữa sáng, cùng vào ăn một chút đi!"
"Ơ, cháu vừa mới..." Ăn rồi ạ.
Ninh Tịch còn chưa kịp nói hết đã bị Lục lão phu nhân nhiệt tình kéo vào nhà.
Ninh Tịch: "..."
Lục Cảnh Lễ từ đầu tới cuối đều đờ ra khó hiểu: "..." Thế cũng được ấy hả?
Ninh Tịch tiến thoái lưỡng nan, không biết làm thế nào, đành phải hướng mắt cầu cứu tới người mà cô vẫn luôn né tránh ngay đến nhìn cũng chẳng dám nhìn - Lục Đình Kiêu.
Boss đại nhân! Cứu mạng!!!
Lục Đình Kiêu nhìn vẻ mặt đau khổ của cô gái đang hướng về phía mình, khóe miệng khẽ nhếch lên, băng tuyết trong đáy mắt chậm rãi tan ra như làn nước dịu dàng.
Ninh Tịch cũng không hiểu chuyện gì, rõ ràng ánh mắt Lục Đình Kiêu vẫn lạnh lẽo như thế nhưng cơn sóng lớn trong lòng cô trong phút chốc lại hóa thành gió xuân khẽ thổi xuống dòng suối nhỏ đang chảy xuôi dòng, cảm thấy thật yên lòng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui