Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
Mà giờ phút này, điều Lục Đình Kiêu nghĩ đến chính là: Củ cải.
Anh nhớ tới câu mà Ninh Tịch dùng để nhắc nhở anh ngày hôm đó: "Củ cải hay rau xanh, là tuỳ vào sở thích mỗi người, đã thích củ cải thì dù rau xanh có tốt đẹp đến mấy cũng không có khả năng thích rau xanh được"
Lúc ấy Lục Đình Kiêu tin rằng Ninh Tịch cũng có cảm giác với mình, nhưng cô chỉ đang tìm cớ, vậy nên anh cũng không nghĩ sâu lắm, nhưng mà hiện tại! anh lại không thể không bắt đầu xem xét vấn đề này.
Có lẽ, anh thật sự là rau cải chứ không phải là củ cải của cô!
Lục Cảnh Lễ thấy ánh mắt lạnh như băng của anh trai đang nhìn chằm chằm vào đĩa củ cải trước mặt, sống lưng có chút phát lạnh: "Anh, anh không sao chứ?" Đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm đĩa củ cải làm gì?
Sau đó, Lục Đình Kiêu mặt không đổi sắc, nhấn chuông gọi quản gia tới, để ông ấy bê đĩa củ cải kia đi, thậm chí còn dặn dò sau này không cho phép bất cứ món nào được làm từ củ cải nào xuất hiện trên bàn ăn.
Lục Cảnh Lễ: "! "
Lục Cảnh Lễ đầu đầy hắc tuyến, dẫu cho anh ta có thông minh tuyệt đỉnh, cũng không cách nào hiểu nổi tư duy của người đàn ông đang yêu.
Cùng lúc đó, tại khách sạn Quân Lai của phim trường.
Ninh Tịch đang đắp mặt nạ chuẩn bị đi ngủ thì chuông cửa vang lên.
Ninh Tịch ngạc nhiên nhìn người ngoài cửa: "Giang Mục Dã? Sao ông chạy tới đây?"
"Tôi cũng ở đây, ngay ở tầng trên!"
Ninh Tịch hết nói nổi: "Tôi là vì có nhiều cảnh quay mới bất đắc dĩ phải ở đây, ông chạy tới góp vui làm cái gì?"
"Tôi tiết kiệm chút thời gian để chơi game không được sao?" Giang Mục Dã tỏ vẻ đương nhiên.
"Được rồi! Ông thắng!" Ninh Tịch giơ ngón tay cái lên, sau đó hỏi: "Ông không chạy đi chơi game của ông đi còn chạy tới đây làm gì?"
Nói tới đây mặt Giang Mục Dã đen thui: "Chơi cái rắm! Mạng chậm muốn chết! Làm hại tôi thua 5 ván liền, cũng tụt hạng luôn! Mau đi cùng tôi đến tiệm net chơi đêm! Nhanh nhanh nhanh! "
Ninh Tịch đỡ trán: "Chơi đêm cái gì, tôi đang chuẩn bị đi ngủ!"
"Lúc này mới hơn 9h thì ngủ cái gì! Rốt cuộc bà có đi hay không? Năm đó 3h sáng chỉ cần một cú điện thoại của bà, người liều mình bồi quân tử là ai? Bây giờ mới 9h tôi đã không gọi nổi bà đúng không? Hảaaaaaa! "
Quả nhiên, sớm hay muộn gì vẫn phải nhận báo ứng!
Ninh Tịch bất đắc dĩ: "Được rồi được rồi, tôi đi còn không được sao? Chờ tôi thay quần áo!"
Mười phút sau, hai người thay đồ kín mít, đeo khẩu trang rồi ra quán net.
Bởi vì đây là thành phố chuyên dành cho quay phim, nên thường xuyên có các nghệ sĩ đến quán net.
Cho nên dù hai người nửa đêm đeo khẩu trang kín mít cũng không khiến chủ quán lấy làm lạ, chẳng cần kiểm tra thẻ chứng minh thư liền để hai người vào.
Trong phòng không có ai, hai người tìm một gian ngồi xuống, sau đó mở máy tính.
Lâu lắm rồi không chơi game, Ninh Tịch quên luôn cả password: "Ách, lông vàng, password của tôi là gì ý nhỉ?"
Giang Mục Dã không lên tiếng, liếc cô một cái, nhào qua cạch cạch vài tiếng, trực tiếp nhập password cho cô.
"Thank kiu~" Ninh Tịch nhấn xuống phím Enter đăng nhập.
Mới vừa vào game, thư của hệ thống khi offline hiện ra, Ninh Tịch nhìn những thư kia mà sáng cả mắt: "Mẹ nó! Đại gia! Sao ông đưa tôi nhiều trang bị như thế? Lại còn toàn hàng giới hạn!"
Giang Mục Dã vừa nghe đã xù lông: "Má nó, ông đây tặng quà sinh nhật cho bà mà bà không xem à? Đã bao nhiêu lâu ròi! Chả lẽ trước đó bà chưa từng online sao? Hèn gì quên luôn cả password!"
"Ờ thì! " Ninh Tịch tự biết đuối lý, chột dạ gãi đầu một cái: "Đây còn không phải là vì tôi bận rộn sao!"
Giang Mục Dã lạnh mặt: "Đừng có mà ngụy biện, bà không thèm để tâm đến thì có!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...