Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng


Ninh Tịch khẽ liếc về ngón áp út trên tay trái của người đàn ông nọ.
Mặc dù không đeo nhẫn cưới nhưng rõ ràng có một đoạn nhỏ màu sắc nhạt hơn các chỗ khác là vì tán gái nên mới tạm thời tháo nhẫn xuống.
“Đúng vậy!” Ninh Tịch chống tay nghiêng đầu, lười biếng trả lời.
Nghe vậy mắt người đàn ông kia phát sáng: “Có thể ngồi cùng không?”
“Dĩ nhiên.” Ninh Tịch cười nhẹ một tiếng, sóng mắt lưu chuyển rõ ràng đang tỏ ý ám chỉ.
Sự vui mừng của gã cơ hồ không giấu được, bắt đầu lả lơi mở lời: “Tâm trạng không tốt sao?”
Ninh Tịch thở dài: “Đúng vậy! Thất tình!”
“Một đại mỹ nhân như cô mà cũng thất tình sao? Tên đàn ông nào có phúc mà không biết hưởng vậy?” Gã tỏ vẻ kinh ngạc.
“Là tôi đá hắn.”
“Khụ...!nhất định là anh ta làm cô tức giận rồi!”
“Đúng vậy! Tôi chỉ tới hộp đêm chơi trai, vui đùa chút thôi thế mà anh ta phát hiện ra thì làm ầm ĩ hết cả lên, anh nói có tức hay không?”

“Ợ...!“ Gã bị nghẹn không nói ra lời.
Sao gã thấy mấy lời này quen như vậy?
Hình như mới nãy gã ta vừa mới than phiền với đám anh em những lời y như thế này.
Nhưng mà gã đã bị những cái giơ tay nhấc chân của cô gái trước mặt làm cho mụ mị đầu óc, không chút nào phát hiện ra mình đang bị đùa giỡn.
Sau ba tuần rượu, hai người thuận lí thành(1)
(1) Thuận lí thành chương: cứ như vậy.
“Chúng ta đi đâu đây? Quân Lai hay Minh Châu?” Vẻ mặt gã cực kì cấp thiết.
“Đến khách sạn làm gì! Ngay tại chỗ này đi!” Ninh Tịch kéo người đàn ông vào trong một con hẻm nhỏ.

Gã nhất thời kích động thở hổn hển, đè cô lên vách tường: “Đúng, cô nói không sai...!ở chỗ này tương đối kích thích...”
Hai người mải nói chuyện, không chút nào chú ý tới một chiếc xe đen thùi không biển số đang cách họ khoảng năm bước, lẳng lặng đứng yên ở đó.
Bên trong xe, dù Lục Đình Kiêu có trấn định tới cỡ nào thì lúc này trên mặt cũng kết một tầng sương lạnh thật dày.

Mà trên ghế lái, Lục Cảnh Lễ đã hối hận đến tím cả ruột.
Bởi vì có dự cảm tối nay sẽ xảy ra chuyện lớn cho nên sống chết không chịu đi ngủ.

Cuối cùng quả nhiên vô tình nhìn thấy Ninh Tịch với anh Hai kẻ trước người sau rời đi, vì vậy anh ta cũng mặt dầy mày dạn bám theo nhưng vạn vạn không ngờ tới.
Chuyện sẽ lớn đến trình độ này!
Lục Cảnh Lễ sắp không chịu nổi khuôn mặt đáng sợ này của anh Hai rồi.
Trơ mắt nhìn cái móng heo của tên đàn ông kia chạm vào eo của Ninh Tịch, cho dù Lục Đình Kiêu có là thần tiên hạ phàm thì cũng sắp không khống chế nổi cơn giận của mình.
Lục Cảnh Lễ có thể nhìn ra sức nhẫn nại của Lục Đình Kiêu sắp không được rồi: “Anh, anh còn chưa ra tay?”
Giọng nói của Lục Đình Kiêu lạnh như băng: “Chờ một chút.”
Lục Cảnh Lễ gấp đến độ không chịu được: “Giờ đã là lúc nào rồi! Anh còn đang chờ cái gì hả? Không ra tay thì đầu anh sẽ xanh biếc mất thôi! Tuy hai năm nay Tiểu Tịch Tịch đã ngoan ngoãn rất nhiều nhưng lịch sử của cô ấy cũng không phải tốt đẹp gì, rất dễ ngựa quen đường cũ...”
Lục Đình Kiêu: “Im miệng!”
Ngay lúc Lục Cảnh Lễ nhắm mắt lại không dám nhìn thì phía đối diện đột nhiên truyền tới một tiếng gào xé gan xé phổi.
“Ôi đệt? Âm thanh này không đúng nha...” Lục Cảnh Lễ lập tức mở mắt ra sau đó thấy tên đàn ông kia đang ôm thằng nhỏ gào còn thảm hơn heo bị giết.
Ngay sau đó, Ninh Tịch đạp thêm một cước, lập tức cho tên đàn ông kia thành tư thế chó ăn phân, gã đang muốn bò dậy thì lại bị Ninh Tịch giẫm một phát lên lưng, cằm đập thẳng xuống đất, trong miệng máu tươi chảy ròng ròng.
Lục Cảnh Lễ nhìn thôi đã thấy đau, không đành lòng nhìn thằng mà che mắt lại: “Chị dâu thật hung tàn mà a hu hu hu...”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui