Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng


Giang Mục Dã ngẩn ra, hai tai lập tức nóng bừng như lửa đốt đưa tay đẩy cô ra: “Ninh Tiểu Tịch, bà đen tối nó vừa vừa thôi!”
“Giả bộ ngây thơ cái gì! Nghiêm túc trả lời chị đê!”
“Sao tự dưng lại hỏi như vậy?” Ánh mắt Giang Mục Dã có vẻ né tránh.

Anh ta không dám nói những lời vừa rồi của Ninh Tịch thật quá có sức gợi hình, hơn nữa...!anh vừa rồi còn tưởng tượng ra người trong đó chính là....
“Ông cứ trả lời tôi trước đi!” Ninh Tịch thúc giục.

Giang Mục Dã vật vã hồi lâu, cuối cùng mới ấp úng đáp: “Tất...!Tất nhiên là xông tới luôn rồi! Lúc này rồi còn không xông lên thì có còn là đàn ông nữa không? Nếu không thì gã đó căn bản là không thích cô gái kia!”
Nghe thấy đáp án như dự liệu, Ninh Tịch cười như không cười nhìn anh ta.
“Nhìn tôi như thế làm gì? Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?” Giang Mục Dã bị cô nhìn sởn hết cả da gà.
“Ông nói rất đúng.”
“Vậy giờ tôi có thể hỏi tại sao bà lại hỏi như vậy được chưa?”
Ninh Tịch chống cằm, ánh mắt xa xăm nói: “Ông có biết, với tình huống đó Lục Đình Kiêu đã làm thế nào không?”
Giang Mục Dã nhất thời biến sắc: “Lục Đình Kiêu gặp phải tình huống này? Bà có ý gì?”
Ninh Tịch giải thích đơn giản qua về nguyên nhân và hậu quả của câu chuyện, rồi nói: “...!sau đó Chu Hướng Thành đã trói tôi lại đưa lên giường Lục Đình Kiêu!”
“Lục...!Lục Đình Kiêu đã làm thế nào?” Giang Mục Dã sốt ruột đến nỗi ngay đến giọng nói cũng bị biến điệu.
“Anh ấy chẳng làm gì cả.” Ninh Tịch nhớ lại buổi tối ngày hôm đó: “Anh ấy an ủi tôi đừng sợ, còn trò chuyện với tôi để phân tán sự chú ý của tôi, từ đầu tới cuối không hề có bất cứ hành động nào quấy rối tôi, yên lặng cùng tôi trải qua cái đêm đầy bất lực và khó khăn đó.”
Giang Mục Dã nghe xong, cắn chặt môi, không thốt ra được lời nào.
Ninh Tịch chăm chú nhìn anh ta: “Ông nghĩ Lục Đình Kiêu là người thuộc khả năng nào? Không phải là đàn ông? Hay không thích tôi?”
Giang Mục Dã siết chặt nắm đấm: “Tôi chắc chắn là anh ta thích bà!”

Hành động Lục Đình Kiêu không hề khiến người ta nghĩ anh ta không phải là đàn ông mà ngược lại vô cùng đậm chất đàn ông...!Nếu là anh chưa chắc đã làm được như thế...
Ninh Tịch gật đầu: “Vốn dĩ tôi không chắc, cũng không dám xác định nhưng hiện tại biết anh ấy thích tôi thì tôi biết tại sao tôi lại không chịu thừa nhận rồi?”
Giang Mục Dã lập tức nhìn về phái cô: “Cái gì?”
“Không phải vì tôi ngốc mà là vì anh ấy ở vị thế quá cao.

Tôi rung động với anh ấy cũng không phải là chuyện kì quặc...” Ninh Tịch vừa nói dứt câu dường như sự hoang mang không biết thế nào giữa hai hàng lông mày đã biết mất.
Giọng Giang Mục Dã run lên, cơ hồ không thể nói thành câu trọn vẹn: “Bà...!động lòng với anh ta rồi?”
Ninh Tịch cười: “Tuy không muốn thừa nhận cũng trốn tránh hơi lâu nhưng...!đây đúng là sự thật.”

Giang Mục Dã đập tay lên bàn, đôi mắt đỏ ngầu lúc này như muốn nứt ra: “Ninh Tịch! Bà thì hiểu cái quái gì về anh ta hả? Bà biết về anh ta bao nhiêu? Giờ bà chỉ là nhìn thấy bộ mặt bên ngoài của anh ta thôi! Bà thật sự cho rằng Lục Đình Kiêu là người dịu dàng, lịch thiệp như những gì anh ta thể hiện cho bà thấy sao? Bà có biết tại sao Giả Thanh Thanh lại chết ở cái nơi khỉ ho cò gáy kia không? Có biết kết cục của Chu Hướng Thành là như nào không? Bà có biết anh ta chỉ vì muốn phá hỏng một cảnh hôn mà huy động cả máy bay tạo mưa nhân tạo không? Thậm chí cả chuyện nhà tôi đột nhiên xảy ra chuyện...!cũng là kế sách do mình anh ta bày ra hết!”
Ninh Tịch im lặng hồi lâu sau đó khẽ nói: “Nhưng mà, Giang Mục Dã, từ trước đến giờ anh ấy chưa từng làm ra chuyện gì tổn thương tới tôi.

Nếu tôi vì những chuyện đó mà xa lánh, khinh bỉ anh ấy như vậy là không công bằng với anh ấy.

Ông nói tôi không biết phân biệt phải trái cũng được, không biết trời cao đất dày cũng không sao, tôi chỉ biết, anh ấy đối xử tốt với tôi, rất tốt...!chưa từng có ai đối xử với tôi tốt như anh ấy cả!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui