Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
"Bảo bối có bị dọa không?" Ninh Tịch có chút lo lắng nhìn Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo lắc đầu, ngồi sát vào ôm tay cô, vẻ mặt không phải là đang sợ hãi mà là có chút buồn buồn không vui.
Tại sao nhóc mới chỉ có năm tuổi? Thật muốn lớn nhanh lên một chút.
Như thế mới có thể bảo vệ được cô mà không phải chỉ có thể đứng nhìn từ xa xa.
Lục Đình Kiêu hiển nhiên là hiểu rõ con trai mình - đây chính là mục đích sống của ông già con, không được chiếm quyền.
"Địa chỉ chỗ này của tôi rất ít người biết, ai gửi đồ cho tôi chứ?" Ninh Tịch lầu bầu cầm lên một trong hai món đồ chuyển phát nhanh cố nhìn tên người gửi nhưng những chữ cái phía trên đã mờ tịt rồi không nhìn rõ được.
Lục Đình Kiêu vừa định hỏi cô có cần dao không thì Ninh Tịch đã thuần thục dùng tay không xé đồ.
Đây đại khái là kĩ năng cần thiết của mỗi cô gái đi.
Mở ra lớp vỏ bên ngoài, bên trong là một cái hộp vuông vô cùng tinh xảo đựng một chai nước hoa cực đẹp, còn kèm theo một tấm thiệp: “Sinh nhật vui vẻ.”
Lục Đình Kiêu nhìn từ kính chiếu hậu thấy nét mặt vui cười của cô thì hỏi: "Bạn?"
Ninh Tịch cẩn thận đặt nước hoa lại, sau đó mở miệng nói, "Là chị họ của tôi! Lúc trước chẳng phải đã kể cho anh là chú Hai của tôi có một người con trai và ba người con gái sao? Người con trai không phải con ruột, hai người con gái khác thì là con ngoài giá thú, thím Hai của tôi chỉ sinh một người con, chính là chị họ của tôi Ninh Thiên Tâm!"
Lục Đình Kiêu nhẹ nhõm, hóa ra là chị họ.
Ừ, chị họ rất tốt.
Ninh Tịch lộ ra vẻ mặt hoài niệm, nói: "Lúc tôi ở Ninh gia, chỉ có chị ấy là người duy nhất đối xử tốt với tôi, mặc dù tính chị ấy có vẻ rất lạnh lùng nhưng thực ra là kiểu người trong nóng ngoài lạnh."
"Chỉ tiếc lúc đó tôi thấy chị ấy lạnh lùng quá nên không thân cận, chị ấy còn tốt bụng nhắc tôi mấy lần phải đề phòng Ninh Tuyết Lạc, vậy mà tôi cũng không để trong lòng...!Nhắc đến mới thấy, chị ấy cũng khá giống anh đấy, đều là kiểu bên ngoài thì có vẻ lạnh lùng nhưng thật ra lại là người rất tốt!"
Lục Đình Kiêu: "..."
Được khen nhưng không biết có nên vui hay không, đây là áp phích người tốt trong truyền thuyết sao?
Ninh Tịch nói xong lại tiếp tục mở món hàng thứ hai.
Gói hàng này không phải có chữ viết bị mờ mà là hoàn toàn không ghi tên người gửi.
"Hửm? Là chuyển phát nhanh nặc danh à...!gần đây tôi bị bôi đen thảm như vậy, thời điểm này có phải là không nên tùy tiện mở mấy món đồ nặc danh như này không?" Ninh Tịch vừa nói vừa lắc, bên trong không có bất kì tiếng vang nào, nghe không ra bên trong có cái quái gì.
"Tôi giúp cô mở." Lục Đình Kiêu đưa tay ra từ ghế lái.
"A?" Ninh Tịch vừa định nói anh đang lái xe sao mở giúp cô được, kết quả thấy hai tay Lục Đình Kiêu đã rời khỏi vô lăng nhưng chiếc xe vẫn chạy rất ổn định, đến ngã rẽ còn tự động rẽ???
Ninh Tịch ngây người: "Cái...cái xe làm sao vậy?"
Lục Đình Kiêu bình thản trả lời: "Sửa qua hệ thống một chút."
Ninh Tịch: "..."
Mặc dù hiện nay chế độ không người lái đã không còn kì lạ nhưng anh nói anh tự mình sửa???
Lúc này cô mới phát hiện, chiếc xe này nhìn bề ngoài thì là một chiếc xe phổ thông có mức giá trung bình, nhưng nội thấy bên trong thì không như vậy.
Chẳng lẽ Lục Đình Kiêu chỉ mượn xác, còn mấy thứ bên trong đều sửa lại hết?
Ghế ngồi dưới mông sẽ không phải da thật chứ? Tay vịn màu vàng kim bóng loáng này sẽ không phải chất liệu cao cấp nào đấy chứ? Ba chiếc ngọc bội bình an có chất ngọc trong suốt treo trước xe kia...!sẽ không phải là...!loại hàng cực phẩm đi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...