Đêm khuya, nhà họ Lục.
Ninh Tịch lướt web đọc tin tức giải trí xong đang chuẩn bị ngủ lại thấy MSN đột nhiên hiện lên mấy cái tin nhắn.
Là Tô Diễn gửi tới.
Tô Diễn: [Tiểu Tịch, bây giờ em đang ở đâu? Hôm nay ở bệnh viện của Tuyết Lạc, anh thấy một bóng người giống em, không biết có phải là em không?]
Tô Diễn: [ Chuyện này quả thật là em quá đáng, em không thể ỷ vào bọn anh có áy náy với em mà không chút kiêng kị nào thử thách sự nhẫn nại của bọn anh!]
Tô Diễn: [Trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề, em nợ Tuyết Lạc một lời xin lỗi!]
...
Ninh Tịch cười khinh một cái, sau đó cạch cạch đánh chữ trả lời: [Năm trước tôi vừa mua đồng hồ*!]
(*Một câu tiếng lóng ám chỉ chuyện còn chưa đến hồi kết đâu và cũng đồng thời là một câu chửi đcmclgt.)
“Cạch cạch cạch” - tiếng gõ cửa vang lên.
"Mời vào!"
Lục Đình Kiêu đẩy cửa đi vào, trong tay vẫn đang bưng một ly sữa nóng, anh thấy cô vẫn đang nghịch máy tính thì lập tức nhíu mày: "Sao giờ này vẫn còn lên mạng? Cô cần nghỉ ngơi."
"Tôi đang chuẩn bị đi ngủ đây, kết quả lại người ta ghê tởm cho một trận." Ninh Tịch than phiền.
Lục Đình Kiêu đi tới đưa sữa cho cô: "Sao vậy?"
Ninh Tịch nhận lấy sữa, nói cảm ơn.
Sau đó cũng không ngại mà đưa thẳng lịch sử trò chuyện cho anh xem.
Lục Đình Kiêu nhìn một cái, sắc mặt hơi trầm xuống, sau đó lộ vẻ mặt hoài nghi: "Năm trước tôi vừa mua đồng hồ, là ý gì?"
"Phụttt...." Nghe Lục Đình Kiêu dùng bộ dạng nghiêm trang đọc câu này, Ninh Tịch thiếu chút nữa phun cả sữa ra ngoài, lúng túng giải thích: "Khụ, đây là ngôn ngữ mạng, là một câu...!là một câu chửi rất kinh điển!"
"Thế à? Là cái gì vậy?" Lục Đình Kiêu khiên tốn thỉnh giáo.
Ninh Tịch bất đắc dĩ, đành phải nghiêm túc phổ cập giáo dục: "Mấy chữ cái đầu viết tắt lại chính là ĐCMCLGT...!hiểu không?"
Lục Đình Kiêu gật đầu, đã hiểu.
Ninh Tịch thở phảo nhẹ nhõm, may mà chỉ số thông minh của Đại ma vương cao, nếu không cô chỉ có thể thật xin lỗi mà nói thẳng ra câu chửi "*** con mẹ cái *** gì thế".
Tô Diễn thấy Ninh Tịch trả lời lập tức kích động đáp trả lại một đống tin đại ý là khuyên cô: "Quay đầu lại chính là bờ", Ninh Tịch dứt khoát thoát luôn rồi tắt máy tính, mắt không thấy, tâm không phiền.
Nhìn bộ dạng ghét bỏ của Ninh Tịch, tâm tình Lục Đình Kiêu tốt lên nhiều: "Tôi đã giúp cô liên lạc với Ninh Tuyết Lạc rồi."
"Thật sao? Anh nói thế nào vậy?" Ninh Tịch lập tức hỏi.
Lục Đình Kiêu lấy di động, mở một email cho cô xem.
Ninh Tịch vội vàng tiến lên nhìn xem, xem xong, chỉ có thể nghẹn họng câm nín: "..."
Email Lục Đình Kiêu gửi cho Ninh Tuyết Lạc chỉ vỏn vẹn có bản sao bằng chứng, một số tài khoản nhận tiền và một câu ngay cả dấu chấm câu cũng không có: “800 vạn trong 24h”
Đúng là đậm chất phong cách của Lục Đình Kiêu.
"Không tệ, không tệ, càng đơn giản càng dễ khiến đối phương khủng hoảng, rất tốt." Ninh Tịch làm bộ gật đầu tán dương như thật.
"Chờ tiền được gửi vào tài khoản, cô có thể hủy hợp đồng với Tinh Huy rồi.
Để tránh việc bọn họ cố ý làm khó, đến lúc đó tôi cho luật sư tới giúp cô."
"Hợp đồng của cô với Thịnh Thế tôi đã để Lục Cảnh Lễ chuẩn bị rồi, sáng mai sẽ đưa cho cô xem, có gì cần sửa chữa thì đến lúc đó sẽ thương lượng lại."
"Sau khi kí hợp đồng xong, chờ thời cơ thích hợp, Thịnh Thế sẽ tổ chức họp báo đưa ra những chứng cớ kia, chúng ta sẽ giải quyết mọi chuyện theo đúng thủ tục pháp luật."
Ninh Tịch nghe mà sửng sốt, ngoại trừ gật đầu cũng chỉ có gật đầu, sau đó liền hỏi theo bản năng: "Thế tôi không làm gì sao?"
"Ăn cơm, ngủ, nghỉ, dưỡng thân thể cho tốt."
"Ồ..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...