Hưu!
Một mũi tên xé gió bay đến , lực đạo mãnh liệt , thẳng tắp bắn vào một chổ sâu trong rừng cây.
Đây cũng không phải một mũi tên săn bắn bình thường , mà là mũi tên bằng gổ mun doVô Cực Thiên Sư tự mình chế tạo , mất bảy bảy bốn chin ngày mới tạo thành , chỉ cần bị mũi tên này bắn trúng , bất luận yêu quái nào cũng phải hiện nguyên hình.
Một cô gái nhìn khoảng mười bảy- mười tám tuổi , trán đổ mồ hôi lạnh , dung nhan tuyệt mỹ trở thành tái nhợt không còn chút máu,giờ phút này nàng không thể động đậy, bời vì vai trái của nàng đang bị một mũi tên màu đen đính chặt vào trên thân cây.
“Đau chết được——” nàng khóc thét ,cảm thấy sức lực toàn thân dần mất hết , tay phải cầm lấy thân mũi tên dùng hết sứclực nhổ ra, nhưng làm thế nào cũng không nhổ ra được.
Nàng tuổi còn nhỏ , kinh nghiệm không đủ, thật hối hận vì đã không nghe lời hồ tiên trưởng lão , nhất thời ham chơi mà chạy trốn xuống núi,nàng luôn luôn thật cẩn thận tránh xa những kẻ tự ình siêu phàm—thu yêu nhân(*), không rõ mình làm sao mà bị phát hiện , vô cớ trúng phục kích của người ta.
(*kiểu như đạo sĩ hàng ma phục yêu, chắc thế =))
Chỉ một mũi tên cũng không làm gì được nàng , nhưng mà đây không phải là một mũi tên bình thường mà là trên thân tên lại có phép thuật của người bắt yêu , mới có thể làm nàm bị cắm vào trên cây không thể động đậy.
“Đau quá a. . . . . .”Nàng lo lắng hô nhỏ, cảm thấy được sức lực của mình đang bị trôi đi mất, trên gương mặt tuyệt mỹ chảy ra ràn rụa mồ hôi lạnh.
Một mũi tên mà có thể đem nàng đính chặt không thể động đậy, điều này chứng tỏ người thu yêu có pháp lực rất cao cường ,người chưa tới, tên tới trước…nàng phải nhanh chóng nghĩ biện pháp trốn thoát, nếu không chờ người thu yêu đến đây , khẳng định nàng sẽ bị đánh trở về nguyên hình, năm trăm năm tu luyện vất vả sẽ toàn bộ uổng phí , nói không chừng còn bị bắt , bị lột da lông đem bán .!
Ngay lúc nàng liều mạng mà nghĩ đem mũi tên trên vài trái rút ra ,thì nghe được bên bụi cỏ có tiếng bước chân xột xoạt làm cho nàng càng thêm hoảng sợ.
Xong rồi xong rồi! Thu yêu nhân đến đây!
Nàng trừng mắt nhìn bụi cỏ đang lay động , rất nhanh một đường từ xa đang tiến lại gần , nhịn không được hít vào một cái, trong lòng đau xót —— ngô mạng nhỏ vậy là xong rồi!
Một bóng dáng nhanh nhẹn từ bụi cỏ nhảy ra, đứng ở trước mặt nàng.
Lúc nàng trông thấy đối phương, gương mặt vốn đang hoảng sợ chuyển thành ngốc ngạc , trừng mắt nhìn thân thể cao không tới ba thước (*)——xuất hiện ở trước mặt nàng, không phải là thu yêu nhân, mà là một tiểu nam hài chừng tám tuổi .
(*1 thước (1 xích, tchi) = 10 tấc = 0,23 m Nghĩa là bé này cao chưa đến 1m =))
Này nam hài tướng mạo tuấn tú, làn da trắng nõn cùng nàng giống nhau , đôi mắt đẹp cũng đang kinh ngạc nhìn thẳng nàng.
Hai người cứ như vậy ,đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ nhìn nhau một hồi lâu. Tiểu nam hài tò mò mở miệng trước.
“Ngươi là hồ ly?”
“Ta là nhân.” Nàng sữa lại.
Tiểu nam hài đưa tay chỉ phía dưới của nàng, nhắc nhở.”Đúng là ngươi giấu đầu lòi đuôi.”
Bạch Như Sương cả người cứng đờ, trong lòng âm thầm kêu gào. Thảm , ngay cả cái đuôi đều lộ ra rồi, chứng tỏ người nàng đang từ từ suy yếu, phải làm sao mới tốt bây giờ?
Nhưng nàng đồng thời cũng cảm thấy kỳ quái, tiểu nam hài này nhìn thấy cái đuôi của mình,lại có thể không cảm thấy sợ hãi?
“Biết ta là hồ ly biến thành, ngươi không sợ sao?”
“Không sợ.”
“Ác? Lá gan ngươi thật ra rất lớn nha.”
Tiểu nam hài lại hỏi: “Ngươi là hồ yêu?”
Một câu chọc giận khiến cho nàng lớn tiếng kháng nghị”Cái gì mà yêu hay không yêu , nói chuyện phải khách khí một chút, ta là kim hồ tộc ,cùng với hồ ly yêu tinh không có giống nhau , tiểu quỷ.”
“Vậy sao? Kim hồ tộc?” Tiểu nam hài bừng tỉnh hiểu ra.” Ta từng nghe sư phụ nói , kim hồ tộc bộ lông màu trắng như tuyết ,ở ban đêm khi ánh trăng chiếu xuống sẽ lấp lấp màu vàng rực rỡ.”
Bạch Như Sương nâng cao cằm , tỏ vẻ kiêu ngạo nói:” đúng vậy, kim hồ tộc chúng ta rất là ưu tú, không giống với hồ ly bình thường .”
Tiểu nam hài lai tiếp tục hỏi: “Kim hồ tộc cũng là hồ ly, hồ yêu cũng là hồ ly, làm sao mà không giống nhau?”
Mỗi khi có người không hiểu được hai tộc bọn họ là khác biệt , đem kim hồ tộc xếp chung với hồ yêu tộc. Bạch Như Sương nghe xong rất tức giận, hỏi lại tiểu nam hài:” Người tốt cũng là người, người xấu cũng là người, vậy có giống hay không?”
Đôi mắt trẻ con của tiểu nam hài bừng sáng , gật đầu ra vẻ đã hiểu.
“Ngươi là nói, ngươi là hồ ly tốt, mà hồ yêu là hồ ly xấu phải không .”
“Ngươi còn không có ngốc nha, quên đi , không dài dòng với ngươi , ta còn phải nghĩ biện pháp đem mũi tên này rút ra.”
Bạch Như Sương tâm trí đều để trên mũi tên , không chú ý tới tiểu nam hài từ nãy đến giờ vẫn chăm chú nhìn nàng, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.
Dùng hết khí lực mà mũi tên cũng không nhúc nhích một tí , cả người nàng cũng đã ướt đẫm mồ hôi , hơn nữa đầu cũng có chút choáng váng, xem ra tình hình này là nàng không thể nhổ xuống mũi tên được, không khỏi đem suy nghĩ di chuyển đến trên người nam hài.
Hắn nhìn qua khoảng bảy tám tuổi, sức lực chắc là không nhỏ, hơn nữa người thường mặc kệ là gặp được hồ tiên hay hồ yêu, đều phải kinh hoảng đến thất sắc. Tiểu nam hài này biết nàng là hồ ly biến thành nhưng lại không hề sợ hãi, có thể thấy được hắn rất thông minh cũng không đến nỗi nào, có lẽ nàng có thể lợi dụng tiểu nam hài này….
Nghĩ tới điều này , hai bên khóe miệng nàng giơ cao ,mà ánh mắt cũng đã híp lại thành hai mặt trăng lưỡi liềm ^^, để lộ ra một nụ cười cực kỳ hòa ái dễ gần.
“Tiểu đệ đệ, ngươi giúp tỷ tỷ một chuyện được không?”
Nhìn gương mặt tuyệt mỹ dung nhan đột nhiên lại đối với hắn biểu lộ tươi cười , tiểu nam hài đáy mắt lóe ra ánh tinh quái , nhưng trên mặt vẫn là biểu tình ngây thơ khờ dại.
“Giúp ngươi chuyện gì?”
“Giúp tỷ tỷ đem mũi tên này nhổ ra được không?”
“Ngươi không tự nhổ ra được sao?”
Nếu có thể nhổ ra được còn nhờ tới ngươi sao?….
“Mũi tên này làm tỷ tỷ đau quá , nếu như ngươi giúp tỷ tỷ đem mũi tên nhỏ xuống , tỷ tỷ sẽ cho ngươi kẹo hồ lô (*)ăn được không?” Nói xong, tay kia liền hóa phép biến ra một cây kẹo hồ lô, kẹo hồ lô kia vừa lớn lại vừa xinh xắn , trông có vẻ ăn rất ngon.
Tiểu hài tử (*Trẻ con) rất là dễ lừa , vừa nghe có kẹo ăn , khẳng định sẽ bị mắc mưu.
Nhìn nụ cười nịnh nọt kia, tiểu nam hài lại lắc đầu.”Không cần.”
Bạch Như Sương tươi cười trên mặt cứng đờ, không cần?
“A? ngươi không thích ăn kẹo sao? Vậy…..ta tặng ngươi một trái cầu xinh đẹp nha”Nói xong trên tay lại biến ra một trá cầu hình tròn , trẻ con loài người đều thích chơi đá cầu đi.
Tiểu nam hài chẳng những không động tâm, vẫn như cũ lắc đầu.”Không cần.”
Bạch Như Sương trừng lớn mắt, cư nhiên không thích cầu sao? Được , nàng lại biến.
Con diều , trống xoay(1), quả cầu…Những đồ chơi mà trẻ con thích nàng đều biến ra , nhưng thế nào cũng không hấp dẫn được hắn , tên nhóc này làm nàng nổi nóng.
“Vậy ngươi nghĩ muốn cái gì? Ngươi nói cho ta biết, chỉ cần ta làm được, đều có thể cho ngươi.”
“Thật vậy chăng?”
“Đương nhiên là thật rồi.”
Thấy ánh mắt hắn lộ ra vui mừng , vẻ mặt nàng cũng cười thật chân thành , thầm nghĩ đối phương chẳng qua chỉ là một tiểu hài tử, dù có lòng tham như thế nào, nàng tuyệt đối có thể đối phó. Bởi vì suy nghĩ như vậy khiến cho nàng không để ý trong mắt tiểu nam hài lóe lên một tia sáng.
“Tốt lắm , ta muốn của ngươi Hồ Vĩ lệnh.”
(1 ) Trống xoay : đồ chơi trẻ em
“Tốt lắm , ta muốn Hồ Vĩ lệnh của ngươi.”
Một câu , làm cho Bạch Như Sương vừa nghe thấy đã xanh mặt , kinh hô:” Ngươi nói cái gì ?”
“Nghe nói hồ tộc tu hành trăm năm , mỗi con đều có được một cái Hồ vĩ lệnh , nếu người nào có được Hồ vĩ lệnh kia có thể làm cho Hồ ly đó nghe theo lệnh , vì hắn mà làm việc hơn nữa không thể làm trái lệnh.”
Bạch Như Sương trong lòng kinh ngạc khó có thể nói nên lời , nàng trừng mắt nhìn tiểu nam hài , không thể tin được nghe được những lời này từ trong miệng hắn nói ra.
“Ngươi…. ngươi làm sao mà biết?”
Nàng nghĩ đến đối phương chỉ là một đứa trẻ nhỏ , cho nên không hề lo lắng , nhưng mà rõ rằng hắn bình tĩnh nói ra những lời đó , nàng mới đột nhiên phát hiện tiểu nam hài này không hề ngốc một chút nào , hắn lại biết được chuyện Hồ Vĩ lệnh.?
Khi thấy hắn trên môi hiện lên nụ cười tinh quái , lúc này nàng mới hậu tri hậu giác (*) phát hiện rằng… tiểu quỷ này thật sự rất thông minh!
(*) Hậu tri hậu giác : phát hiện muộn màng, hay là mọi sự đã rồi
“Nếu ngươi đồng ý đem hồ vĩ lệnh của ngươi giao cho ta, ta liền giúp ngươi đem tiễn nhổ xuống, như thế nào?”
“Thối tiểu quỷ, ngươi đừng mơ tưởng ——”
“Không cần sao?” Tiểu nam hài nhún nhún vai.”Được rồi, coi như ta chưa nói.” Nói xong xoay người lại muốn đi.
Thấy hắn sắp đi , nàng sốt ruột vội vàng gọi hắn lại.
“Chậm đã!”
Tiểu nam hài không nhanh không chậm quay người lại, lại giống một tiểu đại nhân (*)hai tay chắp ở phía sau người.
(*) tiểu đại nhân : ông cụ non.
“Chuyện gì? Hồ tiên tỷ tỷ.”
Thật đáng giận, còn dám miệng lưỡi trơn tru? ! Nàng thật sự là xem nhẹ hắn rồi .
Tiểu quỷ này có đủ tinh quái , nàng hôm nay thật sự là gặp nạn rồi lại bị một cái tiểu quỷ lấn lướt muốn leo lên đầu nàng ,ép lấy Hồ vĩ lệnh chả lẽ nàng thật sự không còn biện pháp nào khác hay sao?
“Hồ tiên tỷ tỷ xinh đẹp , nguy suy nghĩ thế nào rồi? Khuyên ngươi tốt nhất nhanh lên một chút , hai cái tai của ngươi đã muốn lộ ra rồi .”
Bạch Như Sương kinh hãi , vội sờ hai cái lỗ tai của mình quả nhiên đã biến thành tai hồ ly rồi, đều này chứng tỏ nàng càng lúc càng suy yếu, cứ tiếp tục như vậy nàng cho dù không chết cũng chỉ sợ mất đi nửa cái mạng.
Cắn răng một cái, đành phải đáp ứng thôi.
“ Được rồi , ta cho ngươi hồ vĩ lệnh của ta , mau cứu ta xuống dưới.”
“Thật tốt quá.” Tiểu nam hài vươn tay.”Vì đề phòng ngươi đổi ý, trước hết đưa cho ta đi.”
Nàng xấu hổ trừng mắt nhìn khuôn mặt đang trộm cười của tiểu quỷ kia , thầm nghĩ tiểu quỷ này cũng quá tinh quái đi , so với nàng còn giảo hoạt hơn , làm nàng ngay cả cơ hội đùa giỡn hắn cũng không có, bất đắc dĩ nàng đành phải thỏa hiệp. Thở dài thật sâu một hơi , từ trong đám đuôi đang lô ra của nàng nhổ xuống một cái lông hồ ly màu vàng duy nhất đưa cho tiểu nam hài.
“ Nè , đây là hồ vĩ lệnh của ta, bây giờ nó là của ngươi.”
Tiểu nam hài đưa tay lấy chiếc lông hồ ly màu vàng , dưới ánh mặt trời nó phát ra ánh sáng vàng rực rỡ lấp lánh cực kỳ xinh đẹp, hắn vui vẻ nhận hồ vĩ lệnh của nàng , gật gật đầu.
“ Được rồi , ta lập tức cứu ngươi.”
Bạch Như Sương vốn nghĩ rằng tiểu nam hài phải thật vất vả phí sức chín trâu hai hổ mới có thể đem mũi tên gỗ mun nhổ ra giúp nàng, không nghĩ đến hắn chỉ cần đưa tay cầm đuôi mũi tên thật dễ dàng nhổ ra, điều làm nàng tối kinh ngạc là hắn chỉ dùng có một tay.
Khi mà mũi tên rút ra khỏi vai trái của nàng , Bạch Như Sương cảm thấy cổ lực lượng vốn khóa chặt nàng bỗng nhiên biến mất , chỉ còn miệng vết thương bị mũi tên đâm thủng.
Nàng băng bó vết thương nơi vai trái , nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Chỉ cần không bị biến quay về nguyên hình , vết thương nhỏ này chỉ cần an dưỡng tốt một thời gian là được.
Lúc này , tiểu nam hài không biết lấy vật gì thoa ở miệng vết thương của nàng , làm nàng giật mình sửng sốt.
“Đây là cái gì?”
“Thuốc mỡ, trị miệng vết thương.”
“Ta không cần loại thuốc mỡ bình thường của nhân loại các ngươi nha, bản thân ta có thể tự chữa khỏi .” Nàng đứng lên, trong mắt có ý cười giảo hoạt.”Tạ ơn nhé tiểu quỷ, sau này còn gặp lại.”
Không chờ cho tiểu quỷ có cơ hội trả lời, Bạch Như Sương lập tức chạy trốn mất dạng, ngay lập tức đã không còn thấy bóng dáng biến mất ở trong rừng cây rậm rạp .
Đúng vậy, nàng đem Hồ vĩ lệnh của bản thân đưa cho tiểu quỷ, hơn nữa một khi đã đưa đi sẽ không thể thu hồi lại, đời này kiếp này nàng phải nghe theo lệnh của tiểu quỷ, trừ khi hắn tự nguyện trả lại cho nàng, nàng mới có thể lấy lại Hồ vĩ lệnh của mình,
Nhưng mà tiểu quỷ sẽ không lường trước được nàng còn có một chiêu——-nàng không thể cãi lại lời hắn…nhưng nàng vẫn có thể không gặp hắn nha.
Chỉ cần nàng đời này kiếp này không hề gặp lại tên tiểu tử kia, hắn căn bản sẽ không có cơ hội ra lệnh cho nàng làm việc, nàng cũng sẽ không bị hắn quản chế, cho nên dù hắn có được hồ vĩ lệnh của nàng cũng là vô dụng thôi, — oa ha ha ha ha
Đừng trách nàng giảo hoạt, giảo hoạt là bản tính và ưu điểm của hồ ly mà.
Tuổi thọ của con người, so với hồ tộc sống đến ngàn năm quả thật chỉ là một thời gian ngắn mà thôi, đợi một trăm năm sau tiểu quỷ chết đi nàng liền tới lấy lại hồ vĩ lệnh, như vậy là có thể tự do rồi.
Tiểu nam hài nhìn về phía trước, đối phương đã sớm biến mất không còn bong dáng, hắn lại không hề thấy phiền muộn, ngược lại khóe môi lại hiện ra một nụ cười, thì thào tự nói—
“Kia cũng không phải thuốc mỡ bình thường , mà là dùng Phổ la hoa chế tạo thành, chuyên dùng cho hồ tộc, một khi đã thoa lên…..”
“Tương nhi.” Phía sau truyền đến tiếng gọi to, là thanh âm của sư phụ.
“Sư phụ, ta ở chỗ này.”
Không bao lâu sau, một mạt bóng dáng lăng không mà tới, người này một thân áo bào trắng, bên hông mang thắt lưng màu lam, trên cổ đeo một chiếc vòng kết từ những hạt châu màu đen, tóc hoa râm xem qua có vẽ là một vị lão giả khoảng bảy mươi tuổi.
“Tìm được mũi tên chưa ?”
“Ở đây thưa sư phụ.”
Vô cực thiên sư gật gật đầu.”Hảo đồ nhi, chỉ mới tám tuổi, lực cánh tay đã tới mức này có thể đem mũi tên cây mun bắn xa như thế, tương lai lớn lên, tất nhiên trò giỏi hơn thầy, có thể trở thành người bắt yêu lợi hại hơn cả vi sư.”
“Cám ơn sư phụ.”
“Đợi khi vi sư trăm tuổi rồi, ngươi liền có thể kế thừa sư nghiệp, đem hồ yêu thu phục hết.”
“Sư phụ, đồ đệ có một chuyện muốn thỉnh giáo.”
“Ngươi nói.”
“Kim hồ tộc cũng phải bắt sao?”
“Đương nhiên, đều là hồ yêu.”
“Nhưng mà nếu bọn họ không có làm chuyện xấu thì sao?”
“Hừ, mặc kệ là hồ yêu, hay là kim hồ tộc, đều là hồ ly biến thành, tất cả đều là yêu nghiệt.”
“Người xấu cùng với người tốt, tất cả không phải đều là người sao?”
SƯ phụ kỳ quái nhìn hắn.” Vậy thì như thế nào?”
Tiểu nam hài nhìn thấy sư phụ nhăn mày lại,cùng với vẻ mặt cương quyết thì không nói tiếp nữa mà chỉ cong môi lên cười.
“Không có việc gì, đồ nhi xin nghe theo lời sư phụ dạy bảo.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...