Mọi người trong phủ Xích Luyện đều đã bỏ chạy cả rồi, chỉ có Xích Luyện cùng Viêm Phượng nhi là còn nán lại, Xích Luyện sau khi tẩy rửa xong, lại đến phòng Tích Duyên, trước ánh nhìn chăm chú đầy kinh ngạc của Tích Duyên, hắn xốc lên chăn cùng Tích Duyên rúc vào trong ổ.
“Xích huynh đệ, ngươi làm cái gì vậy?” Tích Duyên từ trên giường ngồi dậy, nhìn đến Xích Luyện đang nằm ở sường trong giường, y phục Xích Luyện một màu diễm hồng càng làm nổi bật lên làn da tái nhợt đến thập phần yêu dị, ánh mắt của Tích Duyên dừng lại trên khuôn mặt Xích Luyện, y thế nhưng lại cảm thấy được khuôn mặt của Xích Luyện so với thê tử Trương Tử Yến của mình còn hoàn hảo hơn rất nhiều.
Tích Duyên khẩn trương nghĩ muốn xuống giường, lại bị Xích Luyện bắt lấy cổ tay: “Tích đại ca, đêm cũng đã muộn rồi ngươi lại muốn đi đâu, hay là nói, ngươi không muốn cùng ta ở chung một giường.”
“Không phải......” Tích Duyên lắc đầu, y nghĩ muốn gỡ ra bàn tay của Xích Luyện, lại bị siết lại càng chặt, “Chính là hai cái đại nam nhân ngủ cùng nhau như vậy, rất kỳ quái, huống hồ Phượng nhi còn đang ở phòng ngủ của ngươi.”
“Ngươi không cần lo lắng cho nàng, nàng để cho ta tới, nói tối nay có thể có yêu nghiệt làm loạn, để cho ta cùng với ngươi ở chung một phòng, đến lúc đó cũng có thể dễ dàng ứng phó.” Xích Luyện nói dối ngay cả mắt cũng đều không chớp lấy một cái, hắn nói bừa đưa ra một cái lí do thoái thác, nhưng nhiêu đó cũng đủ để cho Tích Duyên thật sự tin tưởng rồi.
Quả nhiên.
Hắn vừa nói như vậy, Tích Duyên liền gật đầu đồng ý: “Tốt lắm.”
Hai người nằm cùng một chỗ, Tích Duyên vẫn duy trì khoảng cách đối với Xích Luyện, chính là hương khí nhàn nhạt tản ra trên người Xích Luyện, bay đến mũi của Tích Duyên, khiến cho y không tài nào chợp mắt được, ngược lại Xích Luyện thì một bộ nhắm mắt ngủ rất ngon lành, ánh nến trong phòng chậm rãi cháy hết, hắc ám nháy mắt thay thế đi ánh sáng mờ nhạt từ ngọn nến nọ, Tích Duyên xoay người hướng mặt ra ngoài.
Cùng ngủ với Xích Luyện khiến cho y cảm thấy rất không thoải mái, trên người Xích Luyện mang lại khí tức của Viêm Phượng nhi, trừ bỏ Mạt Đồng ra, Tích Duyên vẫn là lần đầu tiên cùng một người đồng tính đồng giường cộng chẩm. Trong bóng đêm, y khẽ chớp chớp đôi mắt, cảm giác được một bàn tay lạnh lẽo, xoa nhẹ lên cần cổ của mình......
Tích Duyên chậm rãi đẩy ra bàn tay của Xích Luyện, y xoay người phát hiện Xích Luyện vẫn đang nhắm mắt ngủ, liền đem bàn tay của Xích Luyện đặt xuống cho hảo, sau đó chậm rãi ngồi dậy ở bên giường, y căn bản là ngủ không được.
Lúc này.
Xích Luyện mở ra hai mắt, song đồng nhìn chằm chằm vào bối ảnh của Tích Duyên, hắn nằm ở trên giường chậm chạp kéo dài thanh âm hỏi Tích Duyên: “Tích đại ca, đã trễ thế này, ngươi còn không nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai chúng ta còn phải lên đường.”
Tích Duyên phát hiện Xích Luyện tỉnh, y có chút khó xử nói: “Ta ngủ không được.” Thanh âm của y rất nhẹ, rất thấp, trong mắt lại tràn ngập mệt mỏi, Xích Luyện cũng rất nhanh liền biết được lo lắng trong lòng Tích Duyên.
Tích Duyên là không quen?
Hay là ngượng ngùng?
Xích Luyện chậm rãi ngồi dậy, trong lòng châm chước tâm tư của Tích Duyên, nhìn đến y phục có chút ướt át của Tích Duyên, xem qua thực sự giống như Tích Duyên hiện tại đang rất nóng, thế nhưng Xích Luyện tự thân nguyên bản là hàn thể, căn bản là không thể cảm giác được sự oi bức trong không khí, từ một khắc trước lúc Tích Duyên lỗ mãng đột nhiên xuất hiện ở trong phòng hắn kia, hắn liền cảm giác được Tích Duyên hiện tại căn bản là không có linh lực.
Nếu Tích Duyên lúc này vẫn còn linh khí, Xích Luyện có thể sẽ cân nhắc mà ôm y một cái, thế nhưng nam nhân lại không có chút linh khí khiến hắn cũng không mấy nghĩ muốn đụng vào, hắn không an ủi Tích Duyên, cũng không có lấy nửa lời khuyên bảo, nếu là không phải lo lắng Tích Duyên ban đêm sẽ nháo loạn mà gặp phải chuyện không may, hắn căn bản sẽ không đến nơi này cùng Tích Duyên nằm chung một giường, hắn chỉ là giám sát Tích Duyên, trông coi Tích Duyên, không để cho Tích Duyên chạy loạn mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...