“Đêm qua ngươi là không phải......” Khuôn mặt tuấn mĩ của Phật Hàng đối diện với tầm mắt có chút lảng tránh của Tích Duyên. Nghe được Phật Hàng muốn nói lại thôi, y thậm chí nghĩ Phật Hàng thực sự đã biết chuyện phát sinh đêm qua. Nhưng rất nhanh Phật Hàng liền vòng vo, vẫn như thường mà liếc mắt nhìn Tích Duyên, “Phu nhân của ngươi hôm nay vẫn chưa trở về quý phủ sao?”
“Vẫn chưa......” Tích Duyên lắc đầu, “Ta cùng nàng dù thành thân đã lâu rồi, thế nhưng còn chưa có lấy một đứa con, ta thân làm phu quân cũng thập phần hổ thẹn, nàng hôm qua đã cùng Mạt...... đã cùng biểu đệ bà con xa của mình lên núi cầu tử rồi.”
Phật Hàng thuận miệng hỏi một câu: “Vậy ngươi vì sao không đi?” Bàn tay đang sửa sang lại vạt áo trước ngực của hắn đột ngột dừng lại giữa không trung. Hắn tựa hồ ý thức được bản thân đã hỏi vấn đề không nên hỏi. Tích Duyên không đi dĩ nhiên là bởi vì muốn giúp hắn tìm dược......
Sau đó Phật Hàng liền ngậm miệng không tái nói đến chuyện đó nữa. Tích Duyên biết Phật Hàng muốn vì những đồng môn đã mất của mình mà đòi lại công đạo, thần chí của y có chút suy yếu, chầm chậm mở miệng: “Xà yêu là ở hướng nam, ngươi cứ tiếp tục ở tại nơi này điều dưỡng mấy ngày, nếu muốn lưu lại cũng được, nếu ngươi muốn li khai cũng không sao, Trương phủ nho nhỏ này của ta chỉ sợ khiến ngươi chịu thiệt.” Tích Duyên nói chính là lời nói thật lòng, Phật Hàng là tới tìm y hỗ trợ, không phải tới để đăng kí thường trú.
Nếu hiện giờ vấn đề đã được giải quyết, đi hay lưu đương nhiên là tự chính mình Phật Hàng lựa chọn. Tích Duyên im lặng tựa vào trên giường, Phật Hàng có chút đăm chiêu nghiêng đầu, tùy tay đắp cho Tích Duyên cái chăn.
Mi mắt đang nhắm lại của Tích Duyên hơi khẽ run rẩy, thần thái hiện tại của Phật Hàng đã khôi phục lại ngạo khí của ngày xưa, song mâu sắc bén kia nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tích Duyên. Hắn thật đúng là không nghĩ đến, Tích Duyên thế nhưng......
Chi dát ——
Cửa mở, suy nghĩ của Phật Hàng bị đánh gảy, Tích Duyên cảnh giác mở ra song mâu, hai người không hẹn cùng hướng đến thanh âm mà nhìn......
Lúc này.
Mạt Đồng một mảng thần tình sương hàn đang đứng ở ngoài cửa, mang theo một thân khí tức nguy hiểm, khiến cho Tích Duyên âm thầm kinh hãi. Y thế nhưng lại quên mất Mạt Đồng tùy thời sẽ trở về, đều do y hoảng hốt, quên mất chuyện trọng yếu......
Phật Hàng nghiêng đầu nhìn về phía Mạt Đồng, âm thầm đánh giá Mạt Đồng một thân hắc bào đứng kia. Tích Duyên cũng biết Phật Hàng khẳng định có thể cảm nhận được tà khí bức người kia của Mạt Đồng, bởi vì y nhìn thấy chuỗi phật châu rất dài đang quấn quanh cổ tay Phật Hàng, hiện tại, tản mát ra quang mang yếu ớt.....
Cái Trương quản gia không hiểu chuyện lúc này lại vội vội vàng vvàng từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt bất đắc dĩ chuyển cáo Tích Duyên: “Cô gia lúc trước quên nói cho ngươi, thời điểm Cửu gia sáng nay rời khỏi, nói nội trong ba ngày sau còn có thể quay lại, đón ngươi về Tuyết sơn.”
Đón y về Tuyết sơn làm cái gì......
Tích Duyên đêm qua căn bản không đáp ứng với Cửu Hoàng bất cứ cái gì, huống chi y là có người đã có vợ, sao có thể nói đi là đi......
Tích Duyên ảo não bảo Trương quản gia đi xuống. Khuôn mặt nguyên bản đã không có chút gì gọi là huyết sắc của y, trở nên càng thêm tái nhợt, chỉ muốn tìm một cái lỗ mà nhảy xuống. Độ ấm nơi song mâu tràn đầy khó chịu của Mạt Đồng rất nhanh giảm xuống, âm lãnh đến đáng sợ.
“Tích thúc, ta một đêm không có ở phủ, ngươi liền đem về nhiều dã nam nhân* như vậy đến cho ta, ngươi là chê ta một người không đủ, nghĩ muốn tìm thêm mấy nam nhân tuổi trẻ lực tráng đến sáp** ngươi sao......”
*dã nam nhân: Nam nhân quê mùa, tên nhà quê =]] Câu này thấy nhiều tiểu công nói~
**sáp: cắm vào, xuyên vào, có thể cho là đồng nghĩa với thao = F**k
Vẻ mặt bình tĩnh của Tích Duyên bị lời nói dễ dàng có thể đả thương kẻ khác của Mạt Đồng dập nát, trên khuôn mặt hiện lên vài tia bị thương. Y cũng chưa tính toán phải giải thích như thế nào, hiện tại muốn nói cũng không thể nói cho rõ.
Phật Hàng liếc nhìn Tích Duyên, rồi quay đầu hướng Mạt Đồng: “Ngô cùng Tích đại thúc là trong sạch, ngươi đừng ngậm máu phun người. Ngươi một thân tà khí như vậy, phi chính đạo nhân sĩ.”
“Ta ngậm máu phun người?” Mạt Đồng cười lạnh bước vào phòng, hắn ngồi trên bàn, lạnh lùng nhìn đến nhãn thần đang cực lực lảng tránh của nam nhân ngồi trên giường kia, “Tích thúc, ngươi nếu lộng một tên tiểu quan hay hoa khôi đến, ta cũng không có gì để nói, ngươi thế nhưng lại lộng một tên hòa thượng đem vào phủ, đừng cho là ta không biết, ngươi ẩn giấu hắn lâu như vậy, ngươi cho ta là người mù sao?”
Tích Duyên giật giật khóe môi, cuối cùng cũng không thể giải thích nửa chữ. Y nhắm mắt lại không để ý đến Mạt Đồng, cũng không muốn nhìn bộ dáng làm càn của Mạt Đồng. Phật Hàng chẳng qua chỉ là tìm hắn hỗ trợ trị thương, lại bị Mạt Đồng nói ra những lời không thể chịu được như thế.
Hơn nữa, Tích Duyên ngày thường vẫn an phận thủ thường, đối những chuyện *** cũng không để ý, y thậm chí rất ít bính Trương Tử Yến, như thế nào có thể đến hoa phố mà tầm hoa vấn liễu chứ......
Đêm qua chính là một hồi ngoài ý muốn thôi......
Kia một hồi phong hoa tuyết nguyệt a......
Cửu gia đến cũng vội vàng đi cũng vội vàng......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...