Yêu Ma Đạo

Nghe được Tích Duyên trả lời như thế, song mâu của Cửu Hoàng nhìn chằm chằm vào bối ảnh rời đi của Tích Duyên trong chốc lát hắn mới chậm rãi thong thả bước đi theo phía sau Tích Duyên. Hai người cứ bảo trì một trước một sau mà hành tẩu trên đường nơi khu chợ phồn hoa.

“Ngươi là thực sự không tiện, hay là giả không tiện?” Cửu Hoàng miễn cưỡng thở dài một hơi, ngữ khí của hắn, nhãn thần của hắn, thậm chí là biểu tình vẫn như trước một bộ biếng nhác.

“Thực......”

“Hay là vì, phủ của ngươi có thứ không phải người, lo lắng bị ta bắt gặp.” Cửu Hoàng vẫn đều đều đi theo phía sau Tích Duyên, không có chút ý tứ muốn thỏa hiệp.


Tích Duyên kinh hãi, cũng không phải Cửu Hoàng đã phát hiện ra cái gì rồi chứ. Y do dự dừng lại cước bộ, không quay đầu lại những vẫn đối Cửu Hoàng nói: “Không có......”

Nhìn thấy Tích Duyên dừng lại cước bộ, Cửu Hoàng cũng dừng lại cước bộ. Hắn có chút hồ nghi “Nga” một tiếng. Thanh âm nhàn nhạt kia tuy vậy lại làm cho Tích Duyên một trận lo ngại cùng bất an.

Dưới dương quang, đồng tử của Cửu Hoàng lộ ra ánh sáng màu trong suốt, chỉ tiếc Tích Duyên lại nhìn không thấy. Cửu Hoàng lẳng lặng nhìn chăm chú hồi lâu cũng không thấy Tích Duyên phản ứng. Khi trước hắn là cảm thấy thân thể của Tích Duyên cường tráng lại thêm đối nhân xử thế thật thà, cho dù bị hắn làm ra chuyện kia, Tích Duyên cũng chẳng làm lớn chuyện, nhiều lắm y chỉ không để ý đến hắn nữa. Mà hiện tại tái kiến Tích Duyên, hắn mới lưu ý đến cách ăn mặc của Tích Duyên vô cùng giản dị. Mái tóc đen nhánh chỉ đơn giản dùng một sợi dây buộc lại sau người, trên trán y có vài sợi tóc rủ xuống, khiến khuôn mặt bình thường kia lại xem thuận mắt hơn vài phần.

Hắn cũng không hiểu được, vì cái gì Tích Duyên bình thường như vậy, nhưng mỗi khi hắn nhìn đến y, y đều căn bản là làm lơ không phát hiện, hoặc sẽ xem hắn như một người qua đường. Dù sao hắn lúc trước cũng đã đối Tích Duyên thủy loạn chung khí như vậy, kỳ thật khi đó cũng chỉ là hiểu lầm. Nhưng hắn lại thủy chung nhịn không được mà lúc nào cũng muốn đến gần Tích Duyên, thậm chí muốn cùng này nam nhân thiện lương này kết giao bằng hữu.

Thật sự là kì quái......

Ngay cả Cửu Hoàng cũng không hiểu được, rốt cuộc có phải do Tích Duyên có thân hòa lực , hay là tính cách thiện lương của y đã hấp dẫn hắn, tuy vậy tất cả đều không thể phủ nhận chính là...... Hắn đối Tích Duyên đích xác có hảo cảm......


Hắn dám làm, cũng sẽ dám thừa nhận. Cửu Hoàng từ trước đến giờ đều là người trực tiếp như vậy.

“Ta vừa vặn đi ngang qua Phong Danh thành khi đang trên đường đến Thanh sơn, lại phát hiện phía bắc Phong Danh thành nơi bờ Giang Hà hiện đang bị bệnh dịch hoành hành, rất ầm ĩ, ta chỉ muốn thông tri ngươi một tiếng, tốt nhất trong thời gian ngắn rút khỏi Phong Danh thành.” Cửu Hoàng thản nhiên mở miệng, ngữ khí vẫn như cũ vô cùng nhu hòa. Hắn từ bên bờ bên kia của Giang Hà đến đây đã thấy qua có rất nhiều người chết, đương nhiên oán linh ác quỷ tác loạn cũng có không ít, lại thêm tình hình bệnh dịch đang trên đà lan nhanh như vậy, Phong Danh thành khẳng định không tránh được.

“Ta sẽ đem việc này chuyển cáo cho quan phủ, ngươi có thể yên tâm.” Tích Duyên lúc này mới quay đầu lại nhìn Cửu Hoàng, vừa mới nhìn sang…. liền phát hiện Cửu Hoàng đã xoay người rời đi, không tính toán đi theo y nữa.

Thân ảnh thon dài thuần bạch dần mất khuất giữa đám người qua lại. Tích Duyên đột nhiên ý thức được bản thân như thế không phải quá thất lễ hay sao. Thật sự là không phải mà, nếu Cửu Hoàng không có ý tứ gì khác, kia y chẳng phải là lòng dạ vô cùng hẹp hòi hay sao. Tích Duyên có chút hối hận bản thân vừa rồi đã đạm mạc đối đãi Cửu Hoàng như vậy, nếu Cửu Hoàng có thể bỏ qua cho y, vậy liền rất hảo......


Quả nhiên, Cửu Hoàng nói được là làm được. Ngày thứ hai vừa đến Tích Duyên đã nhìn thấy Cửu Hoàng dẫn vị cô nương hôm qua hắn mua được ở chợ đăng môn đến thăm Trương phủ của y. Vị cô nương kia hiện tại đã được thay đổi y phục sạch sẽ, tóc được thắt thành hai bím, đôi mắt ngập nước to tròn cứ nhìn chằm chằm vào Tích Duyên. Cô nương này bộ dạng cũng có thể xưng được với xinh đẹp đi.

Chính là đáng tiếc......

Tích Duyên liếc mắt nhìn Cửu Hoàng một cái, vẫn là rất có lễ mà chiêu đãi hắn. Vị cô nương kia đem theo lễ vật của Cửu Hoàng, tất cả đều đưa cho Trương quản gia. Tích Duyên căn bản không muốn thu lễ, nhưng nghĩ lại nếu không thu, vậy chẳng phải là không chừa chút mặt mũi nào cho Cửu Hoàng hay sao. Vì thế y chỉ có thể bất đắc dĩ mà lễ mạo nhận lấy.

“Chuyện hôm qua ngươi nói với ta ta đã báo lên quan phủ, không biết bên bời Giang Hà tình hình bệnh dịch có hay không nghiêm trọng?” Tích Duyên đứng dưới tàng cây mai hoa còn chưa nở nơi hậu viện, cẩn thận cân nhắc rốt cuộc y nên như thế nào để giải quyết việc này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui