Thấy Tích Duyên không ngừng nhìn chòng chọc vào mình, hắn biết Tích Duyên là đang muốn giáo huấn hắn, nhưng hắn làm lơ đi, xem như cái gì cũng chưa thấy. Thân mình chợt lóe, xuyên tường mà ôm lấy Tích Duyên bước vào bên trong kho chứa gạo lân cận hẻm nhỏ.
Bên trong kho chứa gạo có một cái giá nến nhỏ phát ra ánh sáng, ẩn ẩn tản ra quang mang ái muội. Mạt Đồng ném Tích Duyên vào bên trong kho gạo to lớn, Tích Duyên toàn thân không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạt Đồng cởi bỏ vạt áo, đem y phục của y nhất kiện nhất kiện cởi xuống. Mạt Đồng tựa hồ một chút cũng không sốt ruột, chậm rãi cúi xuống thoát bỏ y phục của Tích Duyên.
Tích Duyên nhận thấy Mạt Đồng hiện tại vô cùng quỷ dị, nhất kiện nhất kiện y phục kia như vô tình nhẹ nhàng lướt qua làn da của y, kích thích đến da đầu không ngừng run lên, chắc chắc y đã rên lên nếu bản thân hiện tại không thể mở miệng.
Tích Duyên có trì độn đi nữa cũng biết Mạt Đồng là cố ý......
Khuôn mặt bình phàm lại thành thật của Tích Duyên lúc này bịt kín một tầng đỏ ửng nhàn nhạt. Y là người, y cũng biết liêm sỉ, bị Mạt Đồng đối đãi như vậy, cho dù là ai đi nữa cũng đều không thể tâm bình khí hòa mà phản ứng lại a.
Cho dù Tích Duyên ngày thường là một người bình tĩnh, thế nhưng tái như thế nào bình tĩnh, lúc này, y cũng hoàn toàn không thể khống chế tình tự của chính mình. Y muốn Mạt Đồng ngừng lại, thế nhưng y lại vô pháp không thể nói ra lấy nửa tự.
Thẳng đến khi Mạt Đồng cởi hết thượng y của Tích Duyên khiến thân thể xích lỏa của y bại lộ ra bên ngoài. Hắn thân thủ nắm lấy hai bên khố tử của Tích Duyên, đồng tử sâu thẳm đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm vào song mâu đang không ngừng rung động trên khuôn mặt của y. Tích Duyên có thể thấy được đáy mắt Mạt Đồng tràn ngập tà khí nhàn nhạt. Hắn chậm rãi tuột xuống khố tử của y, đôi chân vừa thon dài lại rắn chắc của Tích Duyên một chút một chút dần hiện ra trước mắt hắn.
Nhãn thần nóng rực của Mạt Đồng khiến Tích Duyên rất không thoải mái, y cư nhiên lại cảm thấy Mạt Đồng là đang đối y thực hiện hành vi *** uế thị gian ......
“Tích thúc, chân của ngươi hảo hoạt
.” Bàn tay Mạt Đồng vuốt nhẹ lên đùi Tích Duyên, còn không ngừng bên này niết niết bên kia niết niết, giống như là đang thực nghiệm xúc cảm, khố tử của Tích Duyên rất nhanh đã bị toàn bộ xả hạ.
Tích Duyên không thể khép chặt hai mắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ôm lấy mình, đặt y nằm trên sàn. Mạt Đồng sao có thể buông tha cơ hội này, hắn ở Trương phủ làm thủy chung vẫn có chút không tiện lợi, bất quá làm ở bên ngoài không giống. Hắn vốn định hôm nay ở thanh lâu hảo hảo “Trừng phạt” Tích Duyên một phen, đáng tiếc Tích Duyên vội vả muốn tiễn Xích Luyện trở về, khiến hắn mất đi cơ hội.
Bất quá.
Tình huống hiện giờ cũng không sai biệt lắm, kho gạo này được hai phiến cửa sắt rất lớn khóa lại, bên ngoài lại có mấy vị tráng hán bảo vệ, nơi này cũng là nơi của quan gia, không ai dám tự tiện ra vào. Tình huống oai đả chính trứ này cư nhiên lại hợp với ý muốn của Mạt Đồng.
Mạt Đồng ở trên phần đùi bóng loáng của Tích Duyên sờ tới sờ lui. Tích Duyên nếu có thể động, thể nào cũng chắc chắn sẽ giáo huấn hắn là không thể, bị người khi dễ như vậy, tự tôn của nam nhân trong y bị tổn thương nghiêm trọng......
Mỗi lần làm việc Mạt Đồng đều sẽ dùng loại phương thức này, không nhanh sau đó Tích Duyên nhìn thấy hắn nhẹ nhàng phất tay áo một cái, Vạn Linh Lô của Mạt Đồng liền chễm trệ xuất hiện nơi không trung. Lô tử kia không ngừng lắc lắc lắc lắc trên không trung di động, tản ra tử khí lờ mờ, âm khí trong nháy mắt đã vây đầy kho gạo.
Tích Duyên bị đẩy ngã ở dưới sàn, những hạt gạo nhỏ xíu đâm vào da khiến y ngứa không chịu nổi. Y cố gắng cử động đôi môi không có khả năng nói chuyện của mình, từ môi lại phát ra những thanh âm rên rĩ nho nhỏ.
Mạt Đồng cúi đầu cắn lên hầu kết của nam nhân, vươn đầu lưỡi chậm rãi một đường liếm đến bờ ngực Tích Duyên, hắn dùng lực đem đột khởi nho nhỏ nơi đó của Tích Duyên hút vào miệng......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...