Tích Duyên cảm giác có gì đó không thích hợp, hai cái đại nam nhân lại tay cầm tay như vậy, nhìn thế nào cũng có chút kỳ quái. Y vừa định rụt tay trở về thì lại bị cả hai bàn tay của Xích Luyện bắt lấy.
Tích Duyên nghi hoặc ngẩng đầu: “Xích huynh đệ, ngươi đây là......”
Vào những thời điểm như vậy, thông thường mấy tên sắc lăng yêu thích đùa giỡn các cô nương sẽ nói ——”Tay ngươi hảo lạnh, ngươi có sao không?”, “Có cần hay không ta giúp ngươi hồi phủ? Thay ngươi thỉnh một vị đại phu đến xem?” và nhiều thứ linh tinh khác.
Nhưng lúc này.
Xích Luyện lại nói......
“Tích đại ca, ngươi có hay không cảm giác được tay của ta thực lạnh lẽo.” Sắc mặt của Xích Luyện có chút khó xử, đương nhiên nam nhân đơn thuần cũng không biết hắn là đang diễn trò, “Ta nghĩ, ta có thể là bị phong hàn rồi, những ngày gần đây thời tiết chuyển lạnh, thực dễ bị trúng phong tà a, ta cơ thể hiện tại cũng thấy không khỏe, ta chắc phải sớm trở về rồi, hy vọng không ảnh hưởng đến hứng trí của Tích đại ca.”
“Ra là như vậy sao, ngươi không cần khách khí, thân thể của ngươi quan trọng hơn, kỳ thật ta cũng đã sớm nghĩ tới, ngươi nếu không thoải mái, ta có thể giúp ngươi hồi phủ cũng được.” Tích Duyên ngượng ngùng xua tay, y đã sớm muốn rời đi nơi này, thỉnh y đến thanh lâu uống rượu, còn không bằng thỉnh y đến tửu lâu còn hơn, so qua sánh lại thì cái kia vẫn quang minh chính đại hơn.
Tích Duyên bận tâm đến thanh danh của Trương gia, hơn nữa lo lắng thê tử của mình ở nhà, vì vậy mà y rất ít đến những loại địa phương như thế này, nếu không phải Xích Luyện thịnh tình mời, y nhất quyết sẽ không bao giờ mà chủ động xuất hiện tại những nơi trăng hoa như vậy.
Mạt Đồng lại ở đối diện ôn hoà mà tiếp nhận cái thách thức này của kẻ kia: “Tích thúc, kì thật ngươi cũng không cần quá lo lắng như vậy, Xích huynh đệ của ngươi nhìn qua rất có tinh thần, còn có tâm tư mang ngươi đến cái nơi hoa nhai liễu hạng này, hẳn là phải rất rất có tinh thần mới đúng.”
“Mạt Đồng, ngươi đừng nói bậy.” Tích Duyên ngăn Mạt Đồng tiếp tục nói tiếp. May mắn khiến cho nam nhân cảm thấy an ủi chính là, Xích Luyện tựa hồ không ngại khiêu khích từ Mạt Đồng, bất cứ lúc nào Tích Duyên cũng đều cảm thấy được Xích Luyện là người vô cùng độ lượng, cũng vô cùng đại khí.
Tích Duyên cũng rất thích ở bên cạnh Xích Luyện......
Mạt Đồng cũng không có phản đối lại lời nói của Tích Duyên, biểu tình trên mặt hắn dần dần tiêu thất, hắn thình lình gật đầu nói: “Tích thúc, ngươi nếu như vậy lo lắng cho Xích huynh đệ của ngươi trước hết vẫn là nên tiễn hắn trở về, dù sao ta còn vướng bận các nàng hoa khôi này, hai người các ngươi có đi hay không cũng như nhau thôi.”
Ngồi một lúc, Xích Luyện liền đứng lên, nói rằng chính mình có thể một mình trở về, nhưng Tích Duyên lo lắng, thật sự rất muốn tự mình đưa Xích Luyện trở về. Lần này, Mạt Đồng không có chút ý kiến phản đối nào, vô luận hắn tái nói như thế nào đi nữa, Tích Duyên cũng chắc chắn sẽ cắt ngang lời hắn, trong mắt của Tích Duyên hiện tại cũng chỉ có cái tên “Giảo hoạt” Xích huynh đệ kia của y.
Xích Luyện tên xà yêu, quả thật là có bản lãnh, không biết hắn là dùng phương pháp gì mà lại có thể dễ dàng đem Tích Duyên quay vòng vòng như vậy, không những thế y còn thực tâm lo lắng cho hắn nữa chứ.
Nếu là ngày nào đó Tích Duyên biết được bộ mặt thật của Xích Luyện, không biết sẽ có biểu tình như thế nào. Nghĩ đến đây, Mạt Đồng hưng trí uống một ngụm rượu, mặc cho Tích Duyên cùng Xích Luyện rời đi.
Đương nhiên, Tích Duyên trước khi đi vẫn là dặn dò Mạt Đồng, bảo hắn đừng chơi đùa quá muộn, tốt nhất là nên sớm trở về, Mạt Đồng dù sao cũng là ma, Tích Duyên ít nhiều cũng có chút lo lắng hắn ở bên ngoài gây chuyện.
Xích Luyện vốn là muốn chính mình rời đi, không nghĩ tới Tích Duyên lại nóng lòng nói muốn đưa hắn về nhà, hắn cũng không có thể cự tuyệt, hơn nữa sự kiêu ngạo lúc nãy của Mạt Đồng cũng khiến Xích Luyện nổi ý liền quyết định thuận tay mang luôn Tích Duyên đi. Hắn chỉ là muốn nhìn xem phản ứng của Mạt Đồng, thế nhưng cái vẻ bình tĩnh của Mạt Đồng lại làm cho hắn có điểm thất vọng, chẳng lẽ hắn đoán sai?
Hắn đã nghĩ, Mạt Đồng đối với Tích Duyên cũng có điểm ý tứ, nếu thật sự Mạt Đồng có ý tứ với y, như vậy Tích Duyên đối với hắn mà nói coi như vẫn còn điểm tác dụng, ít nhất hắn có thể dùng Tích Duyên để áp chế nhuệ khí của Mạt Đồng, chính là phản ứng vừa rồi của Mạt Đồng lại làm cho Xích Luyện vô cùng thất vọng.
“Tích đại ca, ngươi chỉ cần đưa ta đến đây, ta tự mình có thể quay về.” Xích Luyện nói xong, còn chưa chờ Tích Duyên trả lời liền đã xoay người vội vàng rời đi. Tích Duyên còn muốn hỏi Xích Luyện cụ thể khi nào sẽ li khai Phong Danh thành để tiện cho hắn hảo đi tiễn đưa, chính là phản ứng của Xích Luyện khiến cho Tích Duyên cảm thấy có chút mất mác.
Có một thứ cảm giác nói không nên......
Xích huynh đệ của y, có phải hay không chán ghét y......
Tích Duyên tái trì độn, cảm giác được những ngày gần đây, Xích Luyện chỉ toàn đối với y không phải xa lánh cũng là lảng tránh......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...