Nham Vân không có đuổi kịp nam nhân, bởi vì thân pháp của nam nhân quá nhanh.
Đêm nay sau khi nam nhân trở về liền không nói gì, nhưng mà Phật Hàng đi mấy ngày rồi còn chưa về, hắn cũng chỉ có ở trong này tiếp tục chờ, chùa này thực thanh u, thực thích hợp tĩnh dưỡng.
Ban đêm hòa thượng trong chùa tụng kinh, nam nhân liền hỗ trợ quét tước tại tiền viện (sân trước), hắn đang quét rác chợt nghe có người gõ cửa, hắn bỏ chổi xuống liền đi mở cửa, mới vừa mở cửa ra liền sững sờ.
Nham Vân ý khí phong phát (hăm hở, hăng hái) đang đứng ở trước mặt hắn, trong tay còn cầm 1 cái đèn ***g tinh xảo, 1 thân trường bào màu tím đậm kia giống như hòa cùng hoàng hôn……..
“A Thúc”. Nham Vân nhẹ giọng gọi nam nhân, chậm rãi đẩy cửa ra tiến vào chùa.
“Ngươi có chuyện gì?”. Nam nhân đứng ở tại chỗ nhìn Nham Vân tiến vào viện tử, tóc của Nham Vân rất trơn mềm buông ở sau người, anh khí (khí khái hào hùng), quý khí kia, áp cũng áp không được.
“Ta nghe nói ngươi dừng chân tại nơi này cho nên tới đây nhìn xem”. Nham Vân chậm rãi đến gần trước mặt nam nhân, bốn phía không có ánh sáng, chỉ là mượn đèn ***g hơi sáng trong tay Nham Vân chiếu sáng bộ dáng của lẫn nhau, “Hôm qua ta trở về Nham môn, nghe đệ tử nói ngươi cùng Phật Hàng đi thăm ta, cho nên ta xuống núi tới xem ngươi có khỏe hay không”.
Nham Vân rất khách khí…….
“Ta rất tốt”. Nam nhân bình tĩnh gật đầu.
Nham Vân đi vào trong nhìn 1 chút, tầm mắt của y lại quay lại trên mặt của nam nhân, “Phật Hàng không ở trong chùa?”. Y nhìn chăm chú vào nam nhân, ánh nến có vẻ có chút ái muội.
“Phương trượng thỉnh (mời) Phật Hàng đi hỗ trợ thu yêu, còn chưa trở về, có thể qua một ngày nữa mới trở về”. Nam nhân một lần nữa cầm cái chổi, chậm rãi quét rác, tiếng vang “loẹt xoẹt” kia ở ban đêm rõ ràng hơn nữa, hắn một bên quét rác, một bên nói với Nham Vân, “Kỳ thật chỉ là thuận đường lại đây nhìn xem, ngươi không cần tự mình xuống núi tới đây”.
Nham Vân không có quấy rầy nam nhân quét rác, chậm rì rì theo sát ở phía sau nam nhân, “Ngươi ở chỗ này chờ Phật Hàng, sẽ không cảm thấy chán sao?”. Y nhìn thân ảnh của nam nhân, nhìn đến nam nhân thì tâm tình của y cũng trở nên rất tốt, nói chuyện cũng tự nhiên hơn so với bình thường.
“Sẽ không chán”. Nam nhân kể lại chuyện xuất du mấy ngày nay cùng Phật Hàng với Nham Vân, hắn dừng chân ở trong này cũng mới hai ngày mà thôi, “Phật Hàng rất nhanh sẽ trở lại, hai ngày này ta thỉnh thoảng sẽ tới trấn trên đi dạo, không phải ngươi bồi Liễu Phong ……”. Nam nhân nói luôn miệng, hắn lập tức chợt nghe tới Nham Vân dừng bước chân, động tác của hắn cũng tạm dừng.
Tay của nam nhân nắm cán chổi cũng dừng lại, ngón tay hắn có chút trở nên trắng bệch, hắn rất bất an, hắn không nhìn Nham Vân, cho dù bất an thì hắn cũng chỉ bình tĩnh nhìn lá rụng trên mặt đất.
Một lát sau, thanh âm của Nham Vân chậm rãi vang lên: “Ngươi làm sao biết Liễu Phong tới tìm ta?”. Nhưng hiển nhiên thiếu vài phần lãnh đạm, hơn vài phần trầm thấp.
“Trong lúc vô tình thấy được”. Nam nhân cũng không có phủ nhận, đêm đó hắn ở trước miếu Thành Hoàng nhìn đến bọn họ, “Ta không muốn quấy rầy các ngươi, liền không chào hỏi, tự mình rời đi”.
“Đêm hôm ấy, ta ở trước miếu nhìn đến ngươi”. Nham Vân chậm rãi tới gần nam nhân, giơ tay cầm cái tay nắm chổi của nam nhân, “Vì sao không chào hỏi cùng chúng ta?”.
Chẳng lẽ cái này còn phải hỏi…….
Nam nhân biết Liễu Phong chán ghét hắn, nếu như hôm đó hắn tiến lên đi chào hỏi, tránh không được Liễu Phong khinh thường cùng sỉ nhục hắn, hắn cũng không muốn khiến Nham Vân khó xử, cũng không muốn chính mình lại bẽ mặt.
“Liễu Phong có thể không muốn gặp ta lắm, cho nên ta liền rời đi, cũng không tốt quấy rầy các ngươi dạo chơi hội hoa đăng”. Nam nhân cũng nói ra suy nghĩ của chính mình, hắn quả thật không muốn quấy rầy, “Nếu ta ở đó thì sẽ rất chướng mắt”.
Nham Vân xiết chặt tay của nam nhân, y lấy cái chổi trong tay của nam nhân qua đặt ở một bên, y xòe bàn tay của nam nhân ra, sờ sờ lòng bàn tay có chút thô ráp của nam nhân, “Tay ngươi lại thô rồi”.
Đó là đương nhiên không thể so bì cùng Liễu Phong…….
Nam nhân muốn rút tay lại, nhưng mà lại bị Nham Vân nắm chặt véo ở trong tay, nam nhân đang muốn mở miệng nói muốn nghỉ ngơi, nhưng mà Nham Vân mở miệng trước so với hắn: “Liễu Phong không có không muốn nhìn đến ngươi, hôm qua ta nói với y sự tình ngươi tìm đến ta, y nghe xong chẳng những không có tức giận, nhưng lại thật cao hứng nói muốn gặp ngươi”.
Nam nhân quả thật không nghĩ tới Liễu Phong sẽ có loại phản ứng này, hắn ngước mắt lên nghi hoặc nhìn về phía Nham Vân, chẳng lẽ là hắn tự mình suy nghĩ nhiều quá? Kỳ thật Liễu Phong cũng không có thành kiến đối hắn?
Nam nhân còn chưa kịp tiêu hóa chuyện này, Nham Vân liền nhéo nhéo tay hắn, “Dù sao Phật Hàng còn cần chút thời gian mới có thể trở về, ngươi không cần ở chỗ này, đi Nham môn ta ở tốt hơn”.
Nam nhân suy nghĩ 1 chút, hắn đang do dự: “Ta vẫn là không nên đi”. Bởi vì hắn biết Liễu Phong ở Nham môn, cũng sẽ không dễ chịu lắm, muốn hắn nhìn Nham Vân thân thiết cùng Liễu Phong, hắn tình nguyện không đi.
“Vì sao?”. Nham Vân không chịu bỏ qua mà truy hỏi.
Y muốn túm tay kia của nam nhân, lại bị nam nhân tránh được: “Hôm nay có phải Liễu Phong bảo ngươi tới đây hay không?”. Nam nhân ngước mắt nhìn Nham Vân, đáy mắt bình tĩnh của nam nhân xuất hiện rạn nứt……..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...