Cả thân thể nam nhân đều đang trượt xuống, hắn trướng thật sự khó chịu, lại không biết nên giải thích với Nham Vân như thế nào, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Nham Vân làm cho hắn rất khó chịu.
Nam nhân giơ tay sờ giữa hai chân của chính mình, Nham Vân nhìn động tác của hắn, dưới mi mắt rửủxuống kia, con ngươi mê người khẽ xao động, Nham Vân duỗi tay vào trong chăn, xoa nơi đó của nam nhân………
Nam nhân sửng sốt.
“A Thúc, ta giúp ngươi”. Nham Vân hàm chứa nước mắt, nhìn chăm chú vào nam nhân.
Động tác trên tay của Nham Vân thực vô lực, nhưng phi thường nóng bỏng, liền còn chưa sờ nam nhân được mấy cái thì nam nhân liền nhịn không được.
Nam nhân nghiêng đầu nhắm mắt, sắp rên rỉ thành tiếng, cảm giác mãnh liệt kia làm cho hắn không tự chủ được kẹp chặt hai chân, theo bản năng còn ôm chặt Nham Vân.
Nham Vân rủ mắt, nhìn đến đôi mắt ướt át của nam nhân, phát hiện hốc mắt của nam nhân đỏ đỏ: “A Thúc, về sau đừng về nhà muộn như vậy, ta rất sợ”. Y chậm rãi ôm sát nam nhân.
Đáy mắt bình tĩnh của nam nhân bị xáo trộn, hắn cảm giác được nước mắt nóng bỏng của Nham Vân, từ cổ của hắn trượt xuống ngực của hắn, giống như muốn tổn thương trái tim mềm mại kia của hắn.
“Nhị Cẩu, đừng khóc”. Nam nhân an ủi vuốt ve lưng của Nham Vân.
“A Thúc ôm chặt ta, ta sẽ không khóc”. Nham Vân cúi đầu chôn ở trong cổ của nam nhân, hai tay của y ôm thắt lưng của nam nhân, ngực dán ngực của nam nhân.
Cằm của nam nhân để ở cái trán nóng bỏng của Nham Vân, chậm rãi ôm sát Nham Vân, sau đó Nham Vân liền không có lại khóc, mà là hàm chứa nước mắt, tựa vào trên người nam nhân rồi an tĩnh ngủ.
Nam nhân ôm Nham Vân, cũng không dám buông tay, giống như dỗ hài tử nhẹ nhàng an ủi vuốt ve lưng của Nham Vân, Nham Vân an tĩnh tựa vào trên người của nam nhân, an ổn ngủ.
Mấy ngày nay nam nhân cũng không bày quán, ngay tại trong nhà chiếu cố Nham Vân.
Ngao dược (nấu thuốc), tắm rửa cho Nham Vân.
Mà đã nhiều ngày trong thành nháo yêu thú nháo tới lợi hại, Liễu Phong cũng không có thời gian tới gặp Nham Vân.
Trên người của Nham Vân rất nóng, uống dược cũng trị không hết, còn thường xuyên kêu đau đầu, tóm lại y liền không muốn nam nhân rời khỏi bên người của y, nam nhân cũng nhận thấy được Nham Vân tựa hồ thực sợ hãi hắn rời đi.
Mỗi đêm nam nhân đều phải tắm rửa cho Nham Vân, bởi vì thân thể Nham Vân rất nóng, đổ rất nhiều mồ hôi, hơn nữa Nham Vân lại thích sạch sẽ, mỗi ngày hắn đều tắm rửa cho Nham Vân.
Tuy rằng Nham Vân thực vô lực, nhưng vẫn là ngoan ngoãn, yên tĩnh, để nam nhân rửa sạch thân thể cho y, mỗi lúc này thì y đều sẽ lôi kéo nam nhân, hỏi nam nhân có cần hay không cần y.
Nhìn đến ánh mắt tràn ngập mong chờ của Nham Vân thì nam nhân cũng chỉ đánh nói cần, mỗi lần thời điểm uống dược, Nham Vân đều sẽ nhíu mày lại, bởi vì dược kia rất đắng, nhưng Nham Vân chưa bao giờ cự tuyệt. Bởi vì y không muốn a Thúc mất hứng.
Dược đắng ra sao thì y cũng sẽ uống hết, trước mặt a Thúc của y thì Nham Vân cũng sẽ không kêu đắng, y cũng không muốn a Thúc lo lắng cho y, nhưng là thời điểm nhìn đến a Thúc vì y mà bận bịu thì y lại rất vui, còn cao hứng hơn so với đi du hồ cùng Liễu Phong.
Nham Vân nằm ở trên giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, y ngủ thật sự an tâm, bởi vì y biết, a Thúc của y ngay tại bên người của y, không có rời đi bên người của y nửa bước.
Buổi tối hôm nay nam nhân đi ra ngoài tới trấn trên bốc dược cho Nham Vân, hắn ở cửa của tửu lâu gặp Cửu Hoàng, Cửu Hoàng đang tiễn một vị trà thương, hắn dùng gói dược che mặt, không muốn lão bản kia nhận ra hắn, cho tới sau khi lão bản kia đi rồi thì hắn mới chậm rãi bỏ gói dược xuống, nhìn về phía Cửu Hoàng đứng ở cửa tửu lâu chờ hắn.
Nha hoàn tiểu Thúy của Cửu Hoàng cũng ở đó, Cửu Hoàng bảo tiểu Thúy về tửu lâu trước, lúc này nam nhân mới từ từ đi qua, Cửu Hoàng đứng ở nơi đó ý cười nồng đậm nhìn nam nhân.
“Hôm nay lại thay ngươi đàm thành (thương lượng thành công) một bút sinh ý nga, ngươi muốn cảm ơn ta như thế nào?”. Ánh mắt Cửu Hoàng biếng nhác nhìn nhìn nam nhân, y phát hiện trên tay nam nhân cầm gói dược, liền hơi hơi nhíu mày, “Ngươi bị bệnh?”. Y giơ tay muốn sờ mặt của nam nhân, nhưng cửa tửu lâu này rất nhiều người đi qua đi lại, y cũng không tốt giơ tay.
Nhưng Cửu Hoàng thật không ngại bị người khác nhìn, y lo lắng nam nhân sẽ để ý, dù sao trang phục giữa hai người bọn họ khác biệt quá mức, một cái mặc hoa mỹ như thế, một cái lại y sam bần hàn.
“Không”. Nam nhân phủ nhận, hắn chậm rãi luồn dược ra phía sau, “Ta là mua giúp người khác”. Hắn nói chuyện thực bình tĩnh, hắn lo lắng Cửu Hoàng phát hiện.
Trong mắt của nam nhân tuy rằng bình tĩnh. Nhưng là trong lòng cũng bất an dao động………
Cửu Hoàng nhìn nam nhân 1 lát, mới chậm rãi mở miệng: “Trong nhà ngươi còn có người khác?”. Thanh âm của y cực kỳ biếng nhác, nghe mặc dù thản thản nhiên nhiên, nhưng trong đó lại ẩn chứa vài phần truy tới cùng………
Nam nhân không nói chuyện. Hắn không muốn nói dối Cửu Hoàng, nhưng lại phải giấu diếm tung tích của Nham Vân, hắn tránh né ánh mắt của Cửu Hoàng, trầm mặc không nói chuyện, ở dưới ánh mắt truy hỏi của Cửu Hoàng thì vẫn không nói như cũ.
Nhưng tình huống còn tốt hơn so với trong tưởng tượng của nam nhân, Cửu Hoàng cũng chỉ là nhìn hắn 1 lát, nhận thấy hắn không muốn nói thì cũng không có lại khó xử hắn.
“Muốn theo ta đi khách *** [làm 1 hồi] hay không?”. Cửu Hoàng chậm rãi tới gần nam nhân, theo y tới gần thì hơi thở cũng tới gần theo.
“Ngồi?”. Nam nhân ngước mắt nhìn Cửu Hoàng, không quá xác định ý tứ của Cửu Hoàng.
“Không phải [ngồi] mà là [làm]?”. Cửu Hoàng phi thường trực tiếp mời nam nhân, để nam nhân cùng y đi khách ***.
Nam nhân lập tức liền hiểu được ý của Cửu Hoàng, hắn chậm rãi chậm rãi: “Không đi, ta còn phải trở về ngao dược, hồi sau rồi nói sau”. Hắn thản nhiên cự tuyệt lời mời của Cửu Hoàng.
Nam nhân còn chưa đi được vài bước, chợt nghe tới Cửu Hoàng không hờn giận lại vừa nói một câu: “Ngươi liền để ý y như vậy”. Cửu Hoàng cơ hồ là buột miệng nói ra, y ở cửa tửu lâu nhìn nam nhân đã đi được mấy bước.
Bóng dáng của nam nhân ở trong đám người có vẻ thực cô đơn, Cửu Hoàng rất muốn tiến lên ôm lấy nam nhân, nhưng mà y thủy chung vẫn là nhịn xuống xúc động trong lòng, ngăn chặn dục niệm tràn đầy.
Lời của Cửu Hoàng làm cho nam nhân rơi vào trầm mặc.
“Bỏ đi, ngươi đã kiên quyết như vậy, ta cũng sẽ không ngăn trở ngươi”. Cửu Hoàng thần sắc không thay đổi nhìn bóng dáng của nam nhân, chính là trong con ngươi của y lộ ra vài phần mệt mỏi.
Nam nhân cho rằng Cửu Hoàng tức giận, hắn xoay người nhìn về phía Cửu Hoàng: “Ngươi tin tưởng ta, y sẽ không lại muốn giết ngươi, hiện tại y đã…….đã thay đổi”. Hắn chính là muốn chờ thời điểm Nham Vân chấp nhận Liễu Phong, tới lúc đó hắn liền chủ động rời đi, hắn cũng không phải nghĩ muốn Nham Vân đi theo hắn cả đời, sao ngay cả Cửu Hoàng cũng không hiểu hắn như vậy.
Cửu Hoàng đứng ở tại chỗ, ánh mắt nhìn về nơi khác: “Được, hiện tại ngươi mỗi ngày chiếu cố y, vậy ai tới chiếu cố ta”. Cửu Hoàng không thể không thừa nhận y rất để ý.
“Ngươi có tay có chân, còn cần ta chiếu cố?’. Nam nhân đi trở lại bên người của Cửu Hoàng, cảm thấy Cửu Hoàng có chút cố tình gây sự.
Cửu Hoàng cũng nhìn lại nam nhân, trong mắt có chút bất mãn: “Hiện nay mỗi ngày ta đều thực cần, ngươi không ở bên người ta, ngươi muốn ta đi tìm người nào tới để giải quyết, hay là nói ngươi muốn ta giống như Mạt Đồng dạo chơi kỹ viện như vậy, tìm cái nữ nhân để ta phát tiết?”.
Cửu Hoàng tức giận.
Nam nhân ngước mắt nhìn Cửu Hoàng: “Vậy ngươi tìm ta phát tiết, cũng còn không đều giống nhau là phát tiết”. Hắn nói rất bình tĩnh, khó nén dao động trong mắt, hắn không muốn tranh chấp cùng Cửu Hoàng.
“Ngươi biết ta không phải có ý đó!”. Cửu Hoàng đẩy cao âm lượng, y giơ tay giữ chặt cổ tay của nam nhân, kéo bả vai của nam nhân, làm cho nam nhân nhìn về phía y, “Giữa chúng ta là có cảm tình, ngươi rốt cuộc có hiểu ý của ta hay không, ngươi không thể giao ta cho người khác, ta cũng cần ngươi, ta cũng hy vọng ngươi có thể bồi ta nhiều 1 chút”.
“Ta không có giao ngươi cho người khác, ngươi chờ ta 1 chút, lại không được sao?’. Nam nhân cũng có chút sốt ruột nhìn Cửu Hoàng, bởi vì người qua đường đã không ngừng liếc nhìn bọn họ.
Hơn nữa Cửu Hoàng một đầu tóc trắng, mọi người qua đường không quá tới quá gần bọn họ, bởi vì gần đây trấn trên nháo yêu thú nháo rất lợi hại, bộ dạng Cửu Hoàng lại đẹp hơn so với người bình thường, khó tránh khỏi sẽ bị chú ý.
“Có thể”. Cửu Hoàng buông lỏng tay của nam nhân ra, y đổi một loại ngữ khí bình tĩnh nói: “Dù sao ta đều đợi ngươi một năm, lại nhiều thêm mấy ngày cũng không là gì cả”. Y vẫn có thể đợi. Đợi tới khi nam nhân làm xong sự tình mới thôi.
“Có người nói qua với ngươi là ngươi rất lãnh đạm hay không”. Ánh mắt của Cửu Hoàng dừng lại ở trên mặt của nam nhân, y nhìn thấy nam nhân lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, y tiếp tục nói ra suy nghĩ trong lòng, “Ngươi như vậy, làm cho ta không cảm giác được ngươi có cảm tình với ta”.
“……..”
“Là thích hay là không thích”. Cửu Hoàng nghiêm túc nhìn chăm chú vào nam nhân, phát hiện đôi mắt bình tĩnh của nam nhân lãnh tĩnh nhìn lại y, y không đoán ra ý tưởng của nam nhân.
Nam nhân rốt cuộc là quen với tồn tại của y, hay là không chán ghét làm tình cùng y, nhưng Cửu Hoàng lại hy vọng giữa bọn họ không chỉ có giới hạn trong những cái này, y nhìn nam nhân.
Hy vọng nam nhân cho y đáp án.
“Ngươi muốn ta làm như thế nào?”. Nam nhân hỏi lại Cửu Hoàng.
Cửu Hoàng thẳng thắn lưu loát trả lời: “Hôn ta”. Y nói thật quyết đoán lại cương quyết, làm cho nam nhân căn bản không thể cự tuyệt.
“Nhưng nơi này là trên đường cái…….”. Nam nhân nhìn bốn phía chung quanh, nơi nơi đều là người, phải ở chỗ này hôn Cửu Hoàng có phần cũng quá mức rồi, nhưng lại phải chủ động hôn môi.
“Này thôi mà ngươi đều không làm được?”. Cửu Hoàng có chút thất vọng nho nhỏ.
“……..”. Nam nhân xiết chặt gói dược.
“Nhanh lên”. Cửu Hoàng thúc giục nam nhân.
“Nơi này là đường phố…….”.
Nam nhân còn muốn nói chút gì đó, lại bị Cửu Hoàng ngắt lời: “Nhất (1) …….”.
Nam nhân nghe được Cửu Hoàng bắt đầu đếm số, hắn liền mở miệng tranh thủ vì chính mình: “Ngươi không thể bức ta như vậy”. Hắn tranh thủ nhìn chăm chú vào Cửu Hoàng, ánh mắt của hắn đang lộ ra sự bất an.
“Nhị (2)…….”. Cửu Hoàng tựa hồ cũng hạ quyết tâm muốn nam nhân chứng tỏ.
“Ngươi!”. Nam nhân tức giận.
Cửu Hoàng còn chưa đếm tới số “Tam (3)” thì nam nhân liền bước nhanh 1 bước, khẩn cấp để sát đôi môi vào bên môi của Cửu Hoàng, nam nhân nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhanh chóng hôn khóe môi của Cửu Hoàng……..
Bốn phía nhất thời im lặng, người qua đường đều dùng ánh mắt quỷ dị đánh giá hai người, nhưng lại không dám dừng lại lâu ở đây, Cửu Hoàng giơ tay sờ sờ khóe môi được nam nhân hôn qua, nam nhân lúc này làm cho y thực vừa lòng.
“Ta đi về đây”. Nam nhân thấp giọng nói.
“Ân”. Cửu Hoàng gật gật đầu, phát hiện nam nhân cúi đầu tránh đi ánh mắt khác thường của người khác ở bốn phía, y liền hỏi nam nhân: “Muốn ta đưa ngươi về hay không?”. Y thực quan tâm tình tự của nam nhân.
Nam nhân: “Ta tự mình trở về là được”. Sau khi hắn nói xong, lại vẫn đứng bất động ở tại chỗ.
Cửu Hoàng thấy nam nhân tựa hồ muốn nói cái gì đó, cũng liền im lặng nhìn chăm chú vào nam nhân.
Một lát sau, Cửu Hoàng mới nghe nam nhân do dự mở miệng: “Vừa rồi……..”.
Cửu Hoàng biết nam nhân muốn nói cái gì, y liền nói tiếp phần còn lại câu nói của nam nhân: “Cái hôn vừa rồi thật ngọt”. Nhìn thấy trên mặt Cửu Hoàng lộ ra tươi cười thản nhiên thì nam nhân mới yên tâm về nhà.
Nếu nam nhân cho phép thì Cửu Hoàng sớm túm nam nhân lại đây hôn n lần, nhưng mà ở trên đường cái nên phải thu liễm chút, khiến nam nhân chủ động một lần thì Cửu Hoàng đã thực hài lòng.
Thế nhưng trước khi nam nhân đi thì Cửu Hoàng nói với hắn: “Vừa rồi ta thực lo lắng ngươi không hôn ta, nhưng mà thời điểm ngươi hôn ta thì ta lại không bắt lấy cơ hội hôn ngược ngươi, tuy rằng cái hôn vừa rồi nhẹ một chút, nhưng mà hương vị vẫn là ngọt như nhau”. Cửu Hoàng cười biếng nhác, còn kém không ôm nam nhân rồi hôn sâu.
Nam nhân nhìn thấy Cửu Hoàng hết bực tức, lúc này hắn cầm dược an tâm trở về nhà, cự tuyệt Cửu Hoàng đưa tiễn, dù sao tới lúc đó nếu Cửu Hoàng gặp mặt Nham Vân thì cũng sẽ thực xấu hổ.
Nam nhân mới vừa trở về, thấy liền thấy Liễu Phong ngồi ở bên giường, 1 tay phủ tại trên trán của Nham Vân, 1 tay kéo chăn cho Nham Vân, để Nham Vân cúi đầu gối lên trên đùi của y.
“Ngươi đã tới rồi”. Nam nhân thuận miệng bắt chuyện với Liễu Phong, “Ta tưởng rằng hôm nay ngươi không tới, gần đây Nham Vân bệnh thật sự nặng, ngươi tới gặp y, nói không chừng y sẽ tốt hơn 1 chút”.
Nam nhân không nhìn Liễu Phong, hắn đứng ở bên cạnh bàn gỡ gói dược ra.
Liễu Phong nhíu mày, ánh mắt y rất không thân thiện đánh giá nam nhân, phi thường bất mãn chỉ trích nam nhân: “Ta giao Nham Vân cho ngươi, ngươi còn khiến y sinh bệnh, ngươi liền nhẫn tâm đối đãi y như vậy, bỏ y sốt cao không lùi bệnh tật ở nhà”.
Động tác trên tay của nam nhân tạm dừng.
Không ngờ Liễu Phong thế nhưng cắn ngược lại hắn 1 ngụm, rõ ràng là Liễu Phong ngày ấy mang Nham Vân đi ra ngoài, Nham Vân không cẩn thận lọt vào trong nước, bị lạnh mới bị bệnh, hiện giờ Liễu Phong lại đổ hết trách nhiệm lên trên người hắn, còn trách hắn không chiếu cố tốt Nham Vân. Liễu Phong hoàn toàn bẻ cong chân tướng sự thật, nhưng nam nhân cũng không muốn biện giải vì chính mình.
“Ta đi ngao dược”. Nam nhân cầm gói dược đi ra ngoài, để làm bọn họ đơn độc ở chung.
Xem bộ dáng Nham Vân ngủ như vậy, nam nhân cũng không muốn đi quấy rầy, Nham Vân để Liễu Phong bồi, chứng minh Nham Vân cũng dần dần tiếp nhận Liễu Phong, nam nhân ngao dược ở ngoài phòng, bầu trời nổi lên mưa phùn lất phất.
Nam nhân mới vừa ngao dược xong thì Liễu Phong liền đi ra bưng dược đi, nam nhân đứng ở trong viện, cũng không tốt đã vào nhà quấy rầy.
“Ngươi tỉnh, tỉnh liền uống dược đi”. Trong phòng truyền tới thanh âm ân cần của Liễu Phong, thanh âm kia không hề lại thanh lãnh, tại trong hoàn cảnh yên tĩnh này có vẻ thực rõ ràng.
Cho dù là nam nhân đứng ở trong viện tử, cũng có thể nghe được bọn họ nói chuyện ở trong phòng.
“Thật đắng, a Thúc đã trở lại chưa?”. Nham Vân tựa hồ không muốn uống.
Nam nhân đang chuẩn bị vào nhà, lại nghe tới Liễu Phong nói với Nham Vân: “Ta tự mình ngao dược cho ngươi, ngươi như thế nào có thể không uống, a Thúc ngươi đi trên núi đốn củi chuẩn bị tài liệu ngày mai làm kiếm gỗ, đêm nay không trở lại”.
Nam nhân sửng sờ tại ngoài cửa, Liễu Phong đã nói như vậy thì hắn không thể đi vào được, hắn đành phải ngồi ở ngoài phòng nghỉ ngơi trên ghế trúc, hắn mơ mơ màng màng nghe được Nham Vân đang nói chuyện cùng Liễu Phong……..
“Liễu Phong, bộ dạng ngươi thật là đẹp”. Nham Vân có chút ngượng ngùng.
“Còn đẹp hơn so với a Thúc ngươi?’. Thanh âm cười khẽ của Liễu Phong lần thứ hai truyền tới.
Trong phòng lại không có thanh âm, qua một hồi lâu mới nghe được Nham Vân cúi đầu “ân” 1 tiếng, nam nhân ngồi ở bên ngoài, đi cũng không được, không đi cũng không được, nơi này rõ ràng là nhà của hắn, nhưng cố tình hắn có vẻ có chút thừa thãi.
Liễu Phong ở lại qua một đêm trong nhà nam nhân, nam nhân ngay tại ghế trúc bên ngoài ngồi cả 1 đêm, sau đêm nay thì bệnh của Nham Vân tốt hơn rồi, về sau mỗi ngày đều theo Liễu Phong đi ra ngoài, nhìn tới Liễu Phong tới đây thì cũng trở nên thật cao hứng, nam nhân cũng chưa bao giờ ngăn trở, nhưng Liễu Phong tựa hồ còn chưa có ý tứ muốn dẫn Nham Vân rời đi.
“A Thúc, hôm nay Liễu Phong mang ta đi cưỡi ngựa”. Nham Vân thật cao hứng bám dính nam nhân, kể chuyện thú vị của y cùng với Liễu Phong.
“Ân”. Nam nhân gật đầu.
“A Thúc, ngươi biết hay không biết cỡi ngựa vậy?”.
“Biết”. Nam nhân đang nấu cơm cho Nham Vân ăn, hắn bảo Nham Vân tránh xa chút.
Nhưng mà Nham Vân lại sáp qua, từ phía sau ôm nam nhân: “A Thúc, ngươi làm ngựa cho ta cưỡi được không?”. Y dán tại bên tai của nam nhân, hoang đường yêu cầu…….
Động tác trên tay của nam nhân sựng lại, nghiêng đầu nhìn Nham Vân: “Ngươi cùng Liễu Phong đều là ngoạn như vậy sao? Ngươi làm ngựa hay là Liễu Phong làm ngựa?”. Thần sắc nơi đáy mắt của nam nhân nhẹ nhàng lay động.
“Không có, ta chỉ muốn ngoạn cùng a Thúc”. Nham Vân lắc đầu phủ định ý tưởng của nam nhân, y giơ tay muốn sờ chân của nam nhân, nam nhân chụp bay tay của y, bảo y đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
Ngày hôm đó sau khi ăn cơm xong, nam nhân liền đi trên núi đốn củi, mà Nham Vân lại được Liễu Phong dẫn đi trấn trên xem hội hoa đăng, trên đường trở về nam nhân vác bó củi cùng búa, hắn nghỉ chân trong cổ tháp ở sơn gian.
Bên trong cổ tháp này thực âm trầm, trước kia nam nhân đi ngang qua mấy lần cũng không có đi vào, trong cổ tháp trống trải có một pho tượng Phật, môn biển của cổ tháp treo cong cong vẹo vẹo, ba chữ “Thiên Phật Sát” loang lổ bụi bẩn.
Nam nhân ngồi đối diện đại môn (cửa chính), trên mặt đất nhóm 1 đống lửa, bốn phía cổ tháp này thực âm lãnh, có yêu khí rất nặng, hắn cảm giác được tựa hồ có cái gì đang theo dõi hắn, hắn đứng dậy thì chợt nghe mặt sau tượng Phật có động tĩnh, hắn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, hắn chỉ là qua đường nghỉ chân mà thôi, không muốn quấy nhiễu tới yêu ma quỷ quái.
Nam nhân vác bó củi cùng búa lên chuẩn bị rời đi, còn chưa đi ra ngoài, đại môn của cổ tháp nguyên bản rộng mở bốn phía, đồng thời gắt gao đóng lại, hắn sửng sốt, trong lòng thầm kêu không tốt.
Đụng quỷ rồi.
Nam nhân chậm chạp di chuyển tới góc tường, hắn kề sát phía sau tượng đá nhìn qua, lập tức liền nhìn đến một đôi mắt xanh của dã thú, mặt sau tượng đá kia có 1 con quái vật cự tích (rắn mối khổng lồ)………..
Là yêu thú……….
Nam nhân giơ tay kéo cửa sắt lớn ở phía sau lại, căn bản là kéo không ra, cái trán hắn đang đổ mồ hôi, trong cổ tháp trống trải này trừ bỏ mấy cái cột đá thật lớn ra, căn bản không có địa phương có thể trốn.
Xong rồi.
Nam nhân nghe được tiếng thở dốc của con cự tích kia, hắn khẽ động, liền nhìn đến quái vật kia chậm rãi bò ra, hắn nắm chặt cái búa trong tay, cự tích kia chậm rãi bò qua chỗ hắn.
“Đừng tới đây”. Trong lòng bàn tay của nam nhân đều đổ mồ hôi, đối mặt yêu thú cường đại, trên tay hắn chỉ có 1 cái búa.
Cự tích kia hé miệng lộ ra răng nanh sắc bén, nước miếng nhiễm nọc độc kia rơi trên mặt đất phát ra từng đợt tanh tưởi, quanh thân quái vật kia đầy ruồi bọ, xem ra ăn không ít người, trên móng vuốt cùng răng nanh đều dính vết máu, lúc này yêu thú dị thường hung mãnh nhào tới chỗ nam nhân, nam nhân nhanh nhẹn nghiêng mình.
Búa trong tay hướng về phía đầu của quái vật, búa kia phập vào mắt của quái vật kia, yêu thú tức giận, nhanh chóng mãnh liệt nhào tới nam nhân, nam nhân trốn ra sau cây cột, yêu thú kia nhào vào khoảng không, cửa sắt bị đâm tới phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Cái đuôi của yêu thú kia quét qua thạch bích, thạch bích liền vỡ tung, trên thạch bích kia để lại vết cắt thật sâu, nam nhân tựa vào phía sau cột đá, tựa đầu dò xét ra ngoài.
Yêu thú kia không thấy đâu.
Mà lúc này, nam nhân cảm giác được bên cạnh truyền tới một cỗ nhiệt khí, hắn chậm rãi quay đầu, yêu thú kia đang nguy hiểm theo dõi hắn, trong cặp mắt xanh kia tản ra quang mang nguy hiểm……..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...