Nam nhân cùng Phật Hàng đứng ở cửa, nam nhân nhìn nhìn trà công bên trong ***g sắt lớn kia, các công nhân này đều rất có tinh thần ngồi ở bên trong, phát ra tiếng nghẹn ngào nức nở, cả phòng đều tràn ngập oán khí.
Mà người dắt hắc báo trong tay kia đang nhàn nhã ngồi ở một bên, thưởng thức vẻ mặt thống khổ của những người trong ***g sắt, mà hắc báo bên người y lại toàn thân tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
Nam nhân đầu tiên là nói rõ ý đồ đến đây. Hắn tới là muốn tìm những công nhân tại trong ***g sắt.
“Bọn họ là người, lại không phải súc sinh, ngươi yêu nghiệt này có phần cũng quá cuồng vọng”. Nam nhân nhíu mày, bởi vì những công nhân này nhìn qua thật lâu không được ăn, nguyên bản một đám tráng hán cường tráng có năng lực làm việc, hiện giờ thoạt nhìn cũng rất tiều tụy.
Phật Hàng cười khẽ, liếc mắt ngắm hắc báo trước người nam tử đeo mặt nạ kia một cái: “Sủng vật của ngươi thực đặc biệt, loại hắc báo này rất hiếm thấy”. Y ý vị thâm trường dời tầm mắt dời về phía người đeo mặt nạ kia.
“Coi như ngươi biết nhìn hàng”. Người đeo mặt nạ kia thản nhiên trả lời 1 câu, bên trong ngôn ngữ có vẻ có chút không kiên nhẫn.
“Tuy rằng hiếm thấy nhưng cũng không đại biểu không có”. Ánh mắt của Phật Hàng đánh giá tại nơi đeo mặt nạ của người kia, tựa hồ nghĩ muốn tìm ra một ít manh mối, “Theo ngô biết, Tu La cảnh liền có con hắc báo bảo vệ cửa vào”.
Người đeo mặt nạ kia không có lại nói tiếp.
Phật Hàng đang thăm dò người này.
Nam nhân thấy người kia không nói gì thì hắn liền gọn gàng dứt khoát tự giới thiệu hơn nữa nói rõ ý đồ hôm nay tới đây.
“Nếu ngươi tới muộn một bước nữa thì công nhân của ngươi sẽ làm đồ ăn khuya cho sủng vật của ta”. Người đeo mặt nạ cười lạnh hai tiếng, thanh âm của y rất kỳ quái, thật giống như là dùng nội lực phát ra thanh âm, hoàn toàn không nghe ra thanh âm của bản nhân là thế nào.
“Ngươi bắt công nhân của ta làm cái gì?”.
“Công nhân của ngươi chặt cây hoa đào của Đào Hoa Lĩnh, ta không chặt tay chân của bọn họ là đã tiện nghi cho bọn họ rồi, ngươi đã là lão bản của bọn họ thì việc này liền do ngươi tới bồi thường”. Người đeo mặt nạ kia ngồi ở chỗ kia, không có đứng lên, y thưởng thức xích sắt thực thô trong tay mình, làm cho xích sắt kia phát ra tiếng vang nhỏ đòi mạng.
“Ngươi ra giá đi”. Nam nhân gật đầu, tỏ vẻ hắn gánh vác hết thảy hậu quả.
Nhưng yêu thụ này chém là đúng.
Giữ lại cũng hại người, nơi này âm khí quá nặng, nửa đỉnh núi bên này đều là bị thụ yêu này chiếm lĩnh, âm khí nơi này nặng như vậy, công nhân của hắn không phải chỉ chặt mấy cái cây của nam tử đeo mặt nạ mà thôi, nam tử kia cũng quá mãnh liệt.
Nam tử kia nghe được nam nhân bảo y ra giá thì nam tử kia truy hỏi 1 câu: “Ngươi tùy ta ra giá, vậy ý của ngươi là ta tùy tiện muốn thế nào đều có thể?”.
Người nọ đang cười. Tiếng cười kia dị thường quỷ dị. Lại mang theo một chút hương vị hơi hơi đùa cợt……..
“Vậy phải xem ngươi nói ra điều kiện gì, điều kiện của ngươi nếu ta có thể làm được thì ta nhất định thay ngươi làm”. Nam nhân thực thẳng thắn thành khẩn, quang mang của thanh kiếm trong tay hắn cũng dần dần tiêu tán.
Dù sao cũng là đang đàm phán, hơn nữa nam tử đeo mặt nạ trước mắt này tựa hồ không nghĩ dùng võ lực ứng phó bọn họ.
“Ngươi muốn đàm điều kiện với ta thì cũng phải xuất ra chút thành ý, nếu tâm tình ta không tốt, cho dù điều kiện ngươi tốt ra sao thì ta cũng sẽ không thả những người này”. Nam tử kia tiếp tục nói, ngữ khí bình thản, cực vô vị.
Nam nhân nhíu mày. Hắn quẳng thanh kiếm trong tay đi, xuất ra thành ý, phóng hoãn ngữ khí: “Chỉ cần điều kiện ngươi nói mà ta có thể làm được thì ta nhất định sẽ thực hiện, ngươi suy nghĩ kỹ rồi nói đi”.
“……..”. Nam tử đeo mặt nạ tựa hồ không nghĩ tới nam nhân sảng khoái như thế.
“Được”. Nam tử kia kéo xích sắt trong tay lại, hắc báo kia cũng không lại tê rống với công nhân trong ***g sắt, ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng vẫn hung mãnh nhìn chằm chằm nam nhân cùng Phật Hàng.
“Ngươi đã như vậy thì ta đây cũng không lãng phí thời gian, nếu ngươi nguyện ý chuẩn bị cho ta mười rương hoàng kim, bảy rương tuyết liên thì ta liền thả đám công nhân này”. Nam tử đeo mặt nạ cười tới rất đắc ý, bởi vì sắc mặt của nam nhân trở nên càng ngày càng kém theo điều kiện của y.
Mười rương hoàng kim……….
Bảy rương tuyết liên.
Đối nam nhân mà nói 10 rương hoàng kim là chuyện nhỏ, nhưng 7 rương tuyết liên liền rất khó khăn, tuyết liên có tiền cũng không mua được, hơn nữa Biên thành loại địa phương này căn bản không có tuyết liên.
Nhưng nam nhan vẫn là gật đầu đáp ứng yêu cầu của nam tử kia: “Yêu cầu mà ngươi nói thì ta đều có thể đáp ứng ngươi”. Dùng 10 rương hoàng kim đổi chính là danh dự của Trương gia hắn, hắn nghĩ muốn cược 1 lần.
Nam nhân mới vừa nói chuyện thì công nhân trong ***g sắt kia đều khóc lên, đều dập đầu đối nam nhân.
“Ô ô ô, đa tạ cô gia, đa tạ cô gia, chúng tiểu nhân về sau nếu có thể sống trở về thì đời này đều làm việc cho Trương gia, làm trâu làm ngựa đều được……….”.
“Cô gia, ngươi đại nhân hữu đại lượng, chúng ta không phải cố ý muốn chặt cây, là đốc công nói trà viên phải gia cố rào chắn, mới lỗ mãng tới đây, ngươi nhất định phải cứu chúng ta”.
“Ô ô ô ô ô……..”.
Tiếp theo chính là thanh âm khóc thưởng thiên kêu cứu mạng cầu xin tha thứ.
Những công nhân nhìn thấy Phật Hàng, đều biết Phật Hàng là cao nhân mà cô gia mời tới, đều vươn tay từ trong ***g sắt, muốn ôm chân của Phật Hàng, nhưng Phật Hàng lại lạnh lùng tránh ra.
Phật Hàng đứng ở một bên nhìn những công nhân khóc gào này, y không kiên nhẫn nhíu mày: “Ngô cảm thấy sinh ý này không đáng, e rằng giá trị những người này không được nhiều hoàng kim như vậy”.
Từ trước đến nay Phật Hàng đều thẳng thắn.
Lời này của Phật Hàng vừa nói ra thì nam nhân rõ ràng nhìn thấy nam tử thần bí đeo mặt nạ kia nghiêng đầu hướng về Phật Hàng, tựa hồ đang đánh giá Phật Hàng, chính là cổ hàn ý kia liền ngay cả nam nhân cũng có thể cảm giác được.
Nam nhân lập tức bình tĩnh nói thêm vào: “Y nói đùa thôi, nơi này ta làm chủ”. Hắn mặc kệ lời nói của Phật Hàng.
Bởi vì nam nhân cảm giác được cái người đeo mặt nạ kia có công lực phi thường thâm hậu, có khi mạnh, có khi yếu, có khi thậm chí không cảm giác được, loại hiện tượng không ổn định này, phần lớn là cao nhân đạt tới tu vi nhất định mới có thể xuất hiện hiện tượng này.
Chính hắn không phải đối thủ của người nọ. Bởi vì hắn nam nhân không còn linh khí, nó đang dần dần biến mất.
Mà Phật Hàng chưa chắc thắng được đối phương, dù sao đây cũng là địa phương của người khác, bọn họ nghĩ muốn bình an đi ra ngoài cũng có chút khó khăn, huống chi còn muốn cứu người, nếu có thể hòa bình giải quyết thì tốt nhất.
“Ngô giống như đang nói đùa sao?”. Phật Hàng lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân, phát hiện nam nhân không nhìn y, y giơ tay kéo mặt nam nhân qua, ép nam nhân nhìn y, “Thật giống như rất sợ nam tử kia”.
Nam nhân dán tại bên tai Phật Hàng, thì thầm vài câu với Phật Hàng: “Công lực của nam tử kia cao hơn ngươi, ngươi đừng xằng bậy, nếu không chúng ta đều không đi khỏi đây được”. Hắn nói thật nghiêm túc, Phật Hàng đương nhiên cũng cảm giác được, người đeo mặt nạ trước mắt này khác biệt.
Trong phòng to như vậy nhất thời không có thanh âm. Bởi vì mọi người đều đang chờ đợi, chờ đợi người đeo mặt nạ kia cho bọn hắn một chút phản ứng……….
Chỉ thấy người đeo mặt nạ kia thực nhàn nhã ngồi ở chỗ kia, y quấn xích sắt trên cổ tay, xem giống như đeo vòng tay, con hắc báo kia liền ngoan ngoãn ngồi ở bên người y………
Cái ghế dưới thân người nọ vừa rộng lại to, một bàn tay người nọ tựa vào trên tay ghế, lấy tay chống sườn mặt, bởi vì y đeo mặt nạ hoa văn tinh tế nên không thể nhìn thấy dung mạo của y.
“Ta thay đổi chủ ý”. Người nọ hơi tiếc nuối, tựa hồ đang cảm thán đối phương bỏ lỡ một cái cơ hội tốt, “Hiện tại muốn thêm 1 việc nữa, bằng không ta không đáp ứng”.
“Ngươi nói”. Nam nhân nhìn về phía người kia.
“Ngợi trừ hoàng kim cùng tuyết liên ra thì ngươi lại đi Kỵ Long Sơn một chuyến”. Nam tử đeo mặt nạ kia nhẹ nhàng chỉnh lý vạt áo của chính mình một chút, sau đó liền quay đầu đi……..
Người nọ vừa vươn ngón tay thon dài đùa đùa con vẹt trong ***g chim đặt ở trên bàn, vừa khinh miêu đạm tả (nhẹ nhàng bâng quơ, hời hợt) thêm vào điều kiện: “Nghe nói nơi đó có rất nhiều cương thi, ngươi đi mang hủ nhục (thịt thối) của cương vương về cho ta”.
Ngón tay thon dài của người nọ cầm cái thìa nhỏ đút cho vẹt ăn, mà vẹt kia vừa vô cùng vui vẻ ăn sát trùng phấn vừa không ngừng lặp lại: “Kỵ Long Sơn…….. Thi vương hủ thi………”.
Nam nhân cảm thấy yêu cầu của người này hơi quá đáng: “Nếu ta không đáp ứng thì sẽ như thế nào?”.
“Đại trà địa của ngươi còn có hơn 1 trăm ngàn người sống trong đó, tới lúc đó giết sạch, phơi nắng thi thể mấy ngày, chờ sau khi hư thối lại chôn ở phía dưới Đào trang này”. Y nói thực thoải mái tự tại, giết người ở trong mắt y giống như còn không bằng so với con kiến, thậm chí không xem người ta là con người.
“Ngươi không phải chủ nhân của Đào phủ, cũng đều không phải là Đào công tử”. Sau khi quan sát 1 hồi thì Phật Hàng nói thẳng trọng điểm, “Ngươi cũng không phải chủ nhân nơi này, còn cuồng vọng như thế”.
“Ha hả”. Người nọ cười lạnh.
“Lại như thế nào thì bổn tọa cũng không phải ngươi có thể áp chế được”. Ngữ khí của Phật Hàng cao cao tại thượng, giống như có chút kích thương đối phương.
Người đối diện cũng trở nên bất mãn. Rất bất mãn.
“Đào công tử của Đào phủ này là bằng hữu của ta, mượn địa phương của bằng hữu giải quyết một chút vấn đề tiền tài thì có vấn đề gì chứ”. Người nọ đánh giá Phật Hàng một chút, lại nhìn nam nhân, cuối cùng thay đổi một loại ngữ khí cười nhạo Phật Hàng: “Lại nói, ngươi cũng không phải người của Trương gia, cũng vô pháp thay Trương gia làm chủ”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...