Nham Vân lại tiến đến bên môi của nam nhân, nhưng không có hôn nam nhân……..
Nam nhân ngước mắt lên, im lặng nhìn chăm chú vào Nham Vân, lúc này nam nhân dị thường ôn hòa, cùng bộ dáng rất nhiều năm trước chồng chéo cùng một chỗ, làm cho Nham Vân nhất thời ngây người.
“Ngươi tìm đến ta, nói nhiều như vậy, ồn ào nửa ngày, chính là muốn làm cái này?”. Đôi mắt bình tĩnh của Nham Vân lẳng lặng nhìn chằm chằm thần tình lay động của nam nhân, y vừa nói thì 1 bàn tay đã chậm rãi phủ lên bên hông mẫn cảm của nam nhân rồi vuốt ve qua lại, nhìn thấy trong mắt hơi hơi ướt át kia của nam nhân có chút run rẩy, lời nói ái muội của y vừa chuyển thì thấp giọng cười nhạo một câu, “Ngươi liền cơ khát như vậy a, khẩn cấp nghĩ muốn bị ta ôm?”.
Nam nhân không nói chuyện, hắn biết Nham Vân tin hắn rồi.
Hắn nhìn Nham Vân, chần chờ gật đầu, hắn một mực kéo dài thời gian, nghĩ biện pháp làm cho Nham Vân không đi Thanh Sơn biệt viện, trong lòng nam nhân có chút sốt ruột, đêm nay là trăng tròn 15, vì sao Nham Vân còn chưa phát tác mao bệnh của y nữa………
Nham Vân túm nam nhân từ trên mặt đất lên, nam nhân không biết y muốn dẫn mình đi nơi nào, chỉ cần không đi Thanh Sơn biệt viện thì đi đâu cũng được, nam nhân tùy ý y kéo mình đi phía trước, đi được 1 lát, nam nhân phát hiện bất thường, y đang mang nam nhân đi tới nơi Liễu Phong ở, đêm nay Liễu Phong chính là phải cùng tân nương ở đây viên phòng………
Mới vừa đi tới phiến rừng trúc đen ở trước sân chỗ Liễu Phong thì nam nhân khẩn cấp kéo Nham Vân lại: “Ngươi đây là muốn dẫn ta đi đâu? Chúng ta tùy tiện ở địa phương nào đều có thể, vì sao phải tới nơi này?”. Thời điểm nói chuyện thì hắn có chút hổ thẹn, tùy tiện ở địa phương nào đều có thể, chứng minh hắn thực tùy tiện, rất tiện lợi.
“Sao?”. Nham Vân xoay người lại nhìn nam nhân, lộ ra không kiên nhẫn, “Không phải ngươi muốn làm Liễu Phong sao? Đêm nay để ngươi ngủ giường của Liễu Phong. Để ngươi thỏa nguyện, ngươi xem ta đối với ngươi tốt như vậy, ngươi cần phải ra sức hầu hạ ta, nếu không lần sau ta sẽ không lại ôm ngươi”. Y khai ân “ban cho” nam nhân một câu, giống như đây là y ban ân cho nam nhân.
Nam nhân bị Nham Vân chọc tức tới nghĩ muốn buông tay chạy lấy người, hắn túm Nham Vân đang muốn bước vào Tê Phong viện, hắn dùng sức kéo Nham Vân lại, ngay cả chính bản thân hắn đều kinh ngạc mình lại dùng khí lực lớn như vậy, Nham Vân không hề phòng bị thiếu chút nữa bị hắn kéo ngã, lúc này hắn mới phát hiện sắc mặt của Nham Vân rất khó coi, tựa hồ muốn phát tác……..
“Ngươi làm sao vậy?”. Nam nhân tiến lên đỡ Nham Vân, nhỏ giọng hỏi Nham Vân, “Có phải lại muốn phát tác hay không? Đêm nay trăng tròn, ta biết ngươi mói khi tới đêm trăng tròn thì thắt lưng đều rất đau……..”. Hắn chậm rãi rủ mắt xuống, để ý cước bộ của Nham Vân, bước chân của Nham Vân rất không ổn định, hắn an ủi giơ tay xoa xoa thắt lưng của Nham Vân.
Nham Vân sửng sốt nhìn về phía nam nhân, nhưng không có ngăn cản.
“Ta không muốn đi chỗ của Liễu Phong, ta không muốn ngủ giường của Liễu Phong…….”. Nam nhân gằn từng tiếng nói với Nham Vân, ánh mắt nhu hòa kia của hắn dừng ở trên mặt hơi tái nhợt của Nham Vân, sắc mặt của Nham Vân càng ngày càng khó coi, hiển nhiên là đau đớn.
“Ngươi ít nói nhảm”.
“Bằng không, chúng ta đi chỗ ngươi cũng tốt mà, bên chỗ ngươi yên tĩnh, hơn nữa lại thuận tiện, không phải sao…….”. Nam nhân rất muốn tát mình 1 bàn tay, nhưng dưới loại tình huống này thì hắn chỉ có thể nói như vậy.
Nham Vân chỉ là nhìn nam nhân, không có lại dùng ngôn ngữ ác ý thương tổn nam nhân, bởi vì hiện tại y đều không có khí lực, làm sao còn có tâm tư cùng nhàn tâm châm chọc nam nhân………
“Đỡ ta vào phòng đi, muốn đi trong phòng của Liễu Phong”. Nham Vân động động môi, thanh âm của y rõ ràng yếu ớt đi một ít, thái độ của y thực kiên quyết, nhưng nam nhan lại đỡ y trở về phòng của chính y.
Tuy rằng nam nhân rất nhiều năm không quay về Bạch Vân Quan, nhưng phòng của Nham Vân ở đâu thì hăn vẫn biết, Nham Vân vừa rồi còn hăng hái thì hiện tại cũng im lặng, y chỉ có thể tùy ý nam nhân dìu y trở về phòng, nam nhân cơ hồ là nửa ôm y dìu trở về, dọc theo đường đi y đều nghiêng đầu có chút đăm chiêu nhìn nam nhân chằm chằm, cho tới khi nam nhân cảm thấy y càng ngày càng vô lực thì nam nhân mới “ném” y ở trên giường.
Đáy mắt Nham Vân hiện lên tức giận, Tích Duyên nam nhân này cũng dám thừa dịp thời điểm y phát tác mà đối đãi y như vậy, y vừa định đứng dậy cho nam nhân chút giáo huấn, chính là còn chưa đứng vững lại té xuống, thắt lưng của y rất đau, đau tới sắc mặt y trắng bệch, thậm chí cả người đều cong lại, té vào trên giường, hơi động sẽ hắn.
Thật ra có đôi khi nam nhân cảm thấy Nham Vân không thích Liễu Phong lắm, nếu thật sự để ý như vậy thì sẽ không mang theo những người khác tới trong phòng người mình thích làm loạn.
Nhưng Nham Vân lại để ý Liễu Phong như vậy, điều này làm cho nam nhân cảm thấy Nham Vân thực mâu thuẫn, có lẽ ngay cả chính bản thân Nham Vân đều không rõ ràng lắm, rốt cuộc là chấp nhất đối Liễu Phong thanh cao hay là một loại thói quen.
Động tác nam nhân ném Nham Vân lên trên giường một chút cũng không ôn nhu, đau tới sắc mặt Nham Vân càng thêm tái nhợt, nhất thời Nham Vân cảm thấy chính mình bị lừa, bởi vì nam nhân rõ ràng biết được tối nay hắn muốn phát tác, trước đó lại cố ý ở đó kéo dài thời gian, trong đó nhất định có cổ quái.
“Ngươi lại gạt ta”. Thanh âm của Nham Vân thực suy yếu.
“Thực xin lỗi, ta bất đắc dĩ (buộc lòng phải làm vậy)“. Tuy rằng thời điểm nam nhân nói chuyện thực hổ thẹn, nhưng lại tràn ngập nhục nhã đối chính mình, hôm nay hắn đi tới nhất bộ hiểm kì này, nếu vừa rồi Nham Vân chưa phát tác thì hôm nay hắn khẳng định đi không được.
Nếu không phải nam nhân dùng loại phương pháp hạ đẳng này giữ Nham Vân lại thì đêm nay gặp nạn chính là Cửu Hoàng cùng Mạt Đồng, ở đây trừ bỏ tân khách ra, chỉ có Cửu Hoàng cùng Mạt Đồng cũng sẽ không đánh lại Nham Vân, tới lúc đó Phật Hàng nhất định là tọa sơn quan vọng (ngồi xem), mà Xích Luyện cũng sẽ không ra tay trợ giúp, tới lúc đó Liễu Phong xuất hiện, Phật Hàng cùng Xích Luyện nói không chừng còn có thể ngăn chặn Liễu Phong, ngăn Liễu Phong giải vây, sau khi chờ Nham Vân giết sạch những người đó, hết thảy đều muộn rồi, hắn cũng không phải không kiến thức qua cảnh tượng Nham Vân cuồng sát một trận ở Cửu Tiên trấn.
“Nếu hôm nay ngươi đi ra ngoài, sau khi chết nhất định sẽ xuống 18 tầng địa ngục”. Nam nhân bình tĩnh nở nụ cười, hắn ngồi ở trước bàn uống trà, thản nhiên bình tĩnh như thường.
“Ngươi cười cái gì?”. Thanh âm vô lực của Nham Vân có chút tức giận, nam nhân này cũng dám cười nhạo y, cũng dám minh mục trương đảm (trắng trợn) cười nhạo y như vậy, y chỉ cảm thấy trong óc ong ong, đau đớn làm cho y căn bản không xuất lực được, mỗi khi trăng tròn là thời điểm y yếu ớt nhất.
“Ta cười ngươi có đôi khi rất khờ dại, ta nói ngươi liền tin tưởng”. Nam nhân lớn mật, hiện tại không báo thù, về sau chỉ sợ không có cơ hội, hắn ẩm ẩm trà, “Trà này sao lại có vị chua thế này”. Hắn nói lời ẩn ý xong nhìn về phía Nham Vân đau tới không dậy nổi thắt lưng, Nham Vân lập tức liền lĩnh hội tới ý tứ trong lời nói của hắn.
Nam nhân này luôn thường thường thản nhiên nói chuyện, nhưng Nham Vân luôn cảm thấy một câu nói vớ vẩn của nam nhân giống như đang cười nhạo y, chế giễu y, điều này làm cho y không chịu được mà nói ra những lời tổn thương nam nhân.
“Mỗi ngày đều có người tới đổi trà, là miệng ngươi có vị chua”.
“Cho dù miệng ta có vị chua thì cũng tốt lắm”. Nam nhân thản nhiên nói một câu, nhưng nghe vào ta lại giống như là đang nhường nhịn tiểu hài tử, điều này làm cho Nham Vân luôn sĩ diện có chút không nhịn được, y khi nào cần nam nhân nhường nhịn y, nếu hiện tại y có thể động thì xác định vững chắc xông lên tát cho nam nhân mấy cái, để nam nhân ít ở trong này đắc ý.
Nam nhân đứng lên, xoa xoa mồ hôi trên trán, khôi phục nhất phái bình tĩnh tự nhiên: “Ta biết ngươi đáp ứng Liễu Phong 10 năm không xuống núi, ta hi vọng ngươi ở trên núi hảo hảo suy ngẫm, mặc kệ tương lai ngươi cùng Liễu Phong như thế nào, hôm nay sau khi từ biệt, ta cũng sẽ không lại lên Thanh Sơn, nếu ngươi thật sự thích Liễu Phong như vậy thì cũng đừng lại làm càn trong Bạch Vân Quan.
“……..”
“Đừng làm cho Liễu Phong khó xử, càng đừng làm loạn cùng với người khác”. Nam nhân trầm mặc 1 lát, tiếp tục nói: “Thật ra có đôi khi ta cảm thấy ngươi cũng không có thích Liễu Phong như vậy………”.
Nam nhân cư cao lâm hạ nhìn Nham Vân, con ngươi đạm mạc như nước vẫn bình tĩnh như vậy, làm cho người ta cảm thấy thoải mái như vậy, cảm thấy thả lỏng, Nham Vân giật mình có loại ảo giác, giống như quay lại rất nhiều năm trước, tươi cười của nam nhân này là ôn nhu như vậy, dáng người của nam nhân bất phàm, một thân tiên linh khí, làm cho người ta có 1 loại cảm giác an toàn khó có thể ngôn ngữ.
Nam nhân cuối cùng vẫn là che giấu mục đích lên núi, chuyện giải quyết tốt hậu quả sẽ để lại cho Liễu Phong xử lý, hắn chỉ cần đêm nay Mạt Đồng cùng Cửu Hoàng an toàn là được, cái khác thì hắn cũng vô pháp bận tâm.
Sắc mặt Nham Vân tái nhợt té vào trên giường, y nhìn chằm chằm nam nhân đi tới đi lui ở trong phòng, y sớm cảm thấy đêm nay nam nhân khác thường, nam nhân này như thế nào có thể đối y nói ra 2 chữ ” yêu thích”, nhưng lại chủ động ôm y, không có khả năng, y vừa rồi lại bị mê hoặc nhất thời, nhưng hiện tại nhớ tới thì y cảm thấy chính mình bị nam nhân đùa giỡn.
“Hôm nay không phải ngươi tới bồi ta ngủ sao?”. Thanh âm của Nham Vân suy yếu tới run rẩy, thân thể hắn y đang phát run, có thể thấy được trình độ đau đớn kia rất dữ dội.
“Hiện tại ngươi ngủ được với ta sao?”. Nam nhân đi tới đi lui ở trong phòng, khi hắn nói chuyện thì đôi mắt mang ý cười, vẻ mặt ôn hòa nhìn về phía Nham Vân, “Hiện tại ngươi không có khí lực, như thế nào cũng phải chờ ngươi tốt lên rồi nói sau”.
Thanh âm của nam nhân rất nhẹ, thực đạm, nhưng nghe ở trong cái lổ tai của Nham Vân thì có vẻ như vậy không sao cả, nam nhân này thật sự là được voi đòi tiên, thế nhưng thừa dịp thời điểm y không động đậy được lại dám cười nhạo y.
Nham Vân bị khiến cho bực mình, một ngực đầy hờn dỗi.
Nam nhân đương nhiên cũng chỉ là nói nói thôi, đêm nay hắn đã đủ mất mặt rồi, tôn nghiêm hắn duy trì nhiều năm như vậy, giống như đều bị tan rã, hắn thế nhưng không biết liêm sỉ hướng Nham Vân “thổ lộ”. Nhớ tới thì chính hắn đều cảm thấy khó chịu, cho dù là giả nhưng vẫn bị chà đạp.
“Ta đi ra ngoài một chút, lập tức trở về, ngươi đừng chạy loạn”. Nam nhân xoay người đi ra ngoài, nhưng lời nói của hắn giống như đang ra lệnh cho Nham Vân, Nham Vân đau tới nhíu chặt mày. Nam nhân này thế nhưng liền đào tẩu dưới mí mắt y như vậy.
Khuôn mặt tinh xảo kia của Nham Vân đổ mồ hôi, đau đớn bên hông khiến cho y vô cùng đau đớn, kẻ hăng hái cùng tùy tiện lạnh lùng ở nửa canh giờ trước đã sớm biến mất vô tung vô ảnh, hiện giờ trên mặt của y sớm bị vẻ mặt suy yếu cùng đau đớn thay thế.
Thời điểm trước khi nam nhân đi thì thắp 1 ngọn nến lên trên bàn, ánh nến lờ mờ kia ẩn ẩn lay động, tầm nhìn trong phòng thực mờ mịt, Nham Vân đau đớn té lên trên giường, thời điểm phát tác từng tháng của y đều đau đớn như thế, Trảm Hồn ấn bên hông của y ẩn ẩn phát ra hồng quang yếu ớt, y cho rằng nam nhân đi rồi, nhưng mà không bao lâu thì nam nhân ôm một đống lớn ván gỗ cùng dây thừng đã trở lại.
Nham Vân cảnh giác theo dõi nam nhân, nam nhân thần sắc tự nhiên buông ván gỗ xuống, ngồi xuống nghỉ ngơi 1 lát, còn uống mấy ngụm trà giải khát, y nhìn thấy dáng vẻ thảnh thơi thong dong của nam nhân thì nghĩ muốn phát giận rồi lại không khí lực.
“Đêm nay ngươi hảo hảo nghỉ ngơi ngay tại trong phòng, ngươi yên tâm, ta sẽ không chào tạm biệt Liễu Phong. Nếu ngày mai Liễu Phong trở về thì ngươi chuyển cáo y, ta đã rời đi là được, nếu ngươi không muốn y biết ta tới thì cũng có thể.”. Nam nhân vừa nói vừa lấy ván gỗ đóng đinh bịt kín toàn bộ cửa sổ trong phòng của Nham Vân……..
Nham Vân nhìn thấy động tác của nam nhân thì đau đớn trên mặt chuyển qua tức giận, y rất muốn đứng dậy, nhưng mà vừa muốn đứng lên lại nặng nề té xuống, đứng lên té xuống thật nhiều lần.
Nam nhân cũng phát hiện Nham Vân oán khí tận trời nhìn hắn chăm chú, hắn thản nhiên liếc mắt nhìn Nham Vân một cái, hỏi Nham Vân muốn làm cái gì, Nham Vân không để ý tới hắn mà tiếp tục muốn đứng dậy, hắn thấy Nham Vân đau tới sắp hôn mê thì chỉ bình tĩnh nói một câu: “Đừng lãng phí khí lực”.
“Ngươi, con mẹ nó………”. Nham Vân tức tới nói tục, nam nhân này thế nhưng nghĩ muốn nhốt y ở trong phòng, y chỉ cảm thấy Tích Duyên nam nhân này có bệnh, đuổi đều đuổi không đi như vậy.
“Mắng chửi thì cứ mắng chửi đi, dù sao lần này mắng xong thì về sau ngươi cũng không có cơ hội mắng ta nữa”.Nam nhân cầm cây búa “bộp bộp bộp” đóng chặt đinh lên ván gỗ.
“Lần trước ngươi cũng nói như vậy”. Nham Vân phản bác lại 1 câu.
Nam nhân hơi nhíu mày, nhưng giữa chân mày rất nhanh liền giãn ra: “Lần trước ta cho rằng ta sắp chết”. Liền ngay cả Nham Vân cũng không nghe ra tình tự trong lời nói của nam nhân.
Nham Vân trầm mặc.
Nham Vân té vào trên giường, tưc giận nhìn chằm chằm thân ảnh bận rộn của nam nhân, cho tới khi nam nhân bịt thật kín các cửa sổ không chừa 1 khe hở nào, thấy nam nhân ngồi ở trước bàn nghỉ tạm thì trong lòng y rất là bất mãn, y không muốn nói chuyện, cũng không muốn nhìn tầm mắt nam nhân hướng tới chỗ y, y không rõ nam nhân này đang nghĩ muốn cái gì, lúc trước y bỏ nam nhân lại dưới chân Thanh Sơn, vô cùng vô tình để nam nhân tự sinh tự diệt, nhưng nam nhân này thế nhưng lên núi tìm đến y, con mẹ nó thực buồn cười tới cực điểm.
Nham Vân rất ít nói tục, nhưng nam nhân tâm tình đạm bạc này luôn có bản lĩnh làm cho y nói ra lời nói đả thương người, thậm chí tức giận tới nỗi ngực y buồn bực tới khó chịu, hành động lơ đãng của nam nhân liền giống như đang thị uy với y.
“Nhân sinh trên đời ngắn ngủn mấy chục năm mà thôi, cần gì khiến cho nghiệp chướng nặng nề như vậy, ta dạy ngươi từ nhỏ như thế nào”. Nam nhân thở dài, hắn cảm thấy Nham Vân tâm cao khí ngạo như vậy, chưa nếm thử khó khăn của nhân gian thì căn bản là không hiểu nhân tính chân lý, “Ngươi nói lừa ngươi cũng tốt, nói ta không biết xấu hổ cũng được, tại thế gian này, đất trời mênh mông, trong biển trời bao la, chư thiên coi vạn vật như con kiến, cá lớn nuốt cá bé, người thắng làm vua người thua làm giặc, nếu ngay cả đạo lý này còn không biết thì sao có thể sống chứ?”.
Đây chính là đạo lý sinh tồn đơn giản mà thôi………
“Ngươi lại không sợ chết………”. Thanh âm yếu ớt của Nham Vân suy yếu vô cùng, thật giống như sắp tắt thở, y nắm chăn, đau tới nghiến răng, nhưng đôi mắt của y lại gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân đang uống trà.
Ai sẽ không sợ chết?
Cho dù người trên thế gian trải qua biển khổ, nhưng như trước chỉ có số ít người chọn lựa tự sát, khó khăn hơn nữa thì đều phải vượt qua, mà thường thường người không thể thừa nhận thì chạy trốn lựa chọn tự sát, sau khi chết cũng không có thể lại kiếp sau làm người, chính là rơi vào súc sinh đạo, thậm chí cô hồn dã quỷ này căn bản không được đầu thai, ngay cả súc sinh đều không được làm, cuối cùng chỉ có thể hôi phi yên diệt (tan thành tro bụi).
Nam nhân trầm mặc 1 lát, hắn vừa uống trà vừa dùng ngữ khí bình tĩnh nói: “Thật ra ta cũng không muốn chết, bởi vì hiện tại trên đời này còn có người đáng để ta sống tiếp”.
Thanh âm thành thục lại ổn trọng của nam nhân khe khẽ quanh quẩn ở trong phòng, thanh âm hồn nhiên lại ôn hòa kia như gió xuân, sau khi hắn nói xong thì sẽ không nói nữa, tiếp đó Nham Vân cũng trầm mặc.
Nam nhân dùng dây thừng thô chắc trói chặt Nham Vân lại, bốn phía đều buộc chặt, hắn không nói 1 lời mà làm việc, tùy ý Nham Vân vô lực nắm chặt vạt áo của hắn.
“Muốn đánh ta?”. Nam nhân nhướn mắt nhìn Nham Vân, thấp giọng nói một câu, “Hiện tại ngươi cũng không có khí lực kia”.
“Ngươi……..”. Nham Vân nổi cáu.
Nam nhân tiếp tục trói chặt Nham Vân, trói chặt cả người Nham Vân rồi thắt nút thật chặt, hắn dùng dây thừng quấn quanh thắt lưng của Nham Vân, dùng sức siết chặt, Nham Vân đau tới hai mắt phiếm hồng nhìn hắn chòng chọc, giống một đầu dã thú bị thương tức giận, Nham Vân dùng lời nói sỉ nhục hắn, hắn đã nghe tới chết lặng rồi, Nham Vân tựa hồ cảm thấy không thú vị cũng liền ngậm miệng không nói nữa.
Nhưng một lát sau Nham Vân nhìn thấy nam nhân cầm dây thừng quăng lên xà nhà, y cảnh giác đánh giá nam nhân, đang muốn cảnh cáo nam nhân đừng làm càn thì lại nhìn thấy nam nhân cười cười với y, dùng sức kéo dây thừng, cả người y treo lơ lửng lên.
“Ngươi thả ta xuống dưới”. Nham Vân giận dữ nhìn nam nhân, nam nhân này cũng dám treo y lên, y lại không dám lộn xộn, vừa động thì thắt lưng cũng rất đau, con mắt lãnh đạm của y đã sớm bị tức giận thay thế, nhưng lại mơ hồ lộ ra một chút không cam lòng, “Tích Duyên……..”. Y đột nhiên mềm giọng, gọi tên của nam nhân, điều này làm cho nam nhân sửng sốt một chút.
Nam nhân ngẩng đầu nhìn Nham Vân, thật giống như đang nhìn tiểu hài tử: “Sao nào?”. Hắn dùng lực cột chắc dây thừng, quấn dây thừng cách chỗ Nham Vân treo lơ lửng rất xa, dùng sức buộc cái nút thắt.
Hai tay Nham Vân bị quặp ra sau lưng, trói ở ở sau người, y mềm giọng gọi nam nhân một tiếng: “Liễu Tích Vân……..”. Lần này y gọi bổn danh (tên thật) của nam nhân, thanh âm kia có chút ý tứ thỏa hiệp.
“Sao nào?”. Sau khi nam nhân cột chắc dây thừng, đi trở về bên người Nham Vân, đứng ở tại chỗ nhìn Nham Vân chằm chằm, hoàn toàn không có ý tứ cởi bỏ dây thừng cho Nham Vân.
Nham Vân thấy không có tác dụng gì thì trong lòng chồng chất tức giận, khiến cho sắc mặt của y không ngừng biến hóa, thấy nam nhân sắp đi khỏi thì y lên tiếng: “Tiện nhân, mau thả ta ra…….”.
Bốp ——
Nam nhân trở tay tát Nham Vân 1 cái, tiếng bạt tai vang dội kia dập tắt 1 phòng đang ồn ào…….
Nham Vân bị ngây ra.
Nhiều năm trôi qua như vậy mà nam nhân chưa bao giờ đánh y, y chưa từng bị những người khác đánh qua, Nham Vân thân là môn chủ của Nham môn, cao cao tại thượng, được vạn người kính ngưỡng, cho tới bây giờ không ai dám tát y như vậy.
“Một cái tát này là đánh ngươi vì đã mắng ta”. Nam nhân biết Nham Vân thích sỉ nhục hắn, nhưng đêm nay hắn đã nhịn Nham Vân lâu rồi, “Nếu ngươi còn muốn mắng thì có thể tiếp tục……..”.
“Ngươi không biết xấu hổ1″. Sau khi Nham Vân mắng xong thì trong lòng hả hê.
Nhưng ngay sau đó lại bị nam nhân cho 1 bạt tai, bên mặt Nham Vân bị nam nhân tát tới có chút đỏ lên, nam nhân cũng không muốn đánh y, chỉ là muốn để y nhớ kỹ đây là giáo huấn.
Nam nhân thấy Nham Vân không phục thì thản nhiên hỏi Nham Vân: “Còn muốn mắng?”.
Nham Vân không nói lời nào, giờ phút này dưới lông mi thật dài của y thì đôi mắt sáng như sao của y gắt gao nhìn nam nhân chòng chọc, giống như muốn chọc thủng 1 cái lỗ lớn trên người của nam nhân.
“Còn muốn mắng thì tiếp tục, ta sẽ không ngăn cản ngươi”. Khóe miệng của nam nhân hàm chứa ý cười, Nham Vân bỗng nhiên cảm thấy nam nhân thành thục này lại thực khó hiểu………
“Đồ âm hiểm”.
Bốp ——
“Đồ đê tiện!”
Bốp ——
“Ngươi làm cái gì lại cứ đánh ta, là ngươi nói cho ta mắng, ngươi con mẹ nó……..”.
Bốp ——
Nham Vân rốt cục hiểu được “mục đích” hôm nay nam nhân tới Bạch Vân Quan, là vì tìm y báo thù, nếu không vì sao cố tình phải chọn đêm này tháng này, lúc này là lúc y yếu nhất.
Tay của nam nhân đều đánh tới phát đau, hắn vốn muốn tìm cái chổi lông gà, nhưng mà không tìm được, hắn nhìn nhìn khuôn mặt tuấn tú bị hắn đánh tới phiếm hồng của Nham Vân, có chút không đành lòng, nhưng Nham Vân cũng giống như chỉ bị muỗi chích, giống như không đau không ngứa.
Thật ra Nham Vân đau muốn chết, chính là cố nén không thốt ra mà thôi…….
Thần tình khuôn mặt Nham Vân lạnh lùng, đôi mắt cũng hàm chứa tức giận, dung nhan sắc mặt đơn bạc kia dưới ngọn đèn lờ mờ lộ ra thần tình yếu ớt, trong con mắt xinh đẹp dưới lông mi dày mà tự nhiên của y mơ hồ có chút phiếm hồng cùng ướt át……..
Là giận.
Là hận.
Là vướng mắc phức tạp…….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...