Đối mặt khí thế nhục mạ hung hãn cùng chỉ trích của đối phương thì đáy mắt bình tĩnh của nam nhân khẽ cười và nói: “Chó ngoan không đụng người”. Hắn ăn miếng trả miếng, ăn miếng trả miếng, khiến đối phương tức giận đến muốn đánh hắn. Hắn càng bình tĩnh thì đối phương càng tức giận.
Nam nhân nhận thức (biết) thanh niên ăn mặc gọn gàng hoa lệ lượng (sáng chói)lệ (đẹp) trước mắt này, mà lúc này thanh niên kia không kiên nhẫn quay đầu, nhìn thẳng nam nhân: “Ngươi……..”. Thanh âm của thanh niên nhất thời nghẹn ở trong cổ họng, nhưng rất nhanh thanh niên kia liền chuyển từ tức giận sang mỉm cười.
Nam nhân liếc mắt một cái liền nhận ra người đụng mình chính là Mạt Đồng, nhưng mà khiến hắn có chút bất ngờ là Mạt Đồng cười xấu xa giơ tay kéo hắn, hắn vỗ bay tay Mạt Đồng ra, cúi người nhặt bạc rơi trên mặt đất.
“Không phải ngươi ở trong núi sao?”. Mạt Đồng kéo nam nhân đứng lên, người đi trên đường rất nhiều, y đưa nam nhân tới đầu ngõ, “Sao ngươi lại đi ra?”.
Nam nhân cất kỹ bạc hắn vất vả mới kiếm được, thản nhiên tỏ vẻ: “Đi ra đi ra ngoài 1 chút, trong núi rất buồn”. Hắn vỗ vỗ bụi bặm trên vai, chậm rãi chỉnh lý y phục một chút.
Sự xuất hiện của Mạt Đồng khiến cho người qua đường bình thường liếc nhìn, một thân trường bào hoa mỹ của y rất bắt mắt, hơn nữa khuôn mặt y anh tuấn tới khó dùng từ diễn tả được, nếu không ai nhìn mới kỳ quái.
Thời điểm đối mặt Mạt Đồng thì nam nhân thực thản nhiên, nhìn thấy Mạt Đồng trở về thì trong lòng hắn tất nhiên cao hứng, nhưng hắn lại không thể biểu hiện rõ ra được, nếu Mạt Đồng không trở về vì hắn thì hắn tự mình đa tình, hắn còn mặt mũi nào mà gặp người a.
” Trở về có việc sao?”. Nam nhân thấp giọng hỏi Mạt Đồng.
” Ân”. Mạt Đồng cũng thẳng thắn, y đương nhiên biết nam nhân đang nghĩ gì, cho nên trước khi nam nhân còn chưa mở miệng hỏi thì y chủ động nói chuyện xảy ra ở Thanh Phong cốc với nam nhân, tà khí ở Thanh Phong cốc bị pháp ấn của phương trượng đại sư phong bế lại, trong mấy năm sẽ không bị phá, cho nên mấy ngày nay có thể an tâm làm việc.
Nam nhân lại hỏi: “Lần này trở về ngươi định ở lại bao lâu?”.
” Lần này trở về thì ta không đi nữa”. Con ngươi đen như mực của Mạt Đồng lẳng lặng nhìn nam nhân chăm chú, nam nhân bình tĩnh nhìn lại y, nhìn thấy nam nhân bình tĩnh như thế thì ngược lại y an tâm, nam nhân không có tức giận, không có bởi vì bọn họ rời đi mà tức giận, nhìn thấy nam nhân sống tốt như vậy thì y cũng vô cùng cao hứng.
Nghe thấy Mạt Đồng nói không đi thì nam nhân cũng chỉ là gật gật đầu, đêm nay hai người không có trở về trong núi mà ở tại khách *** trong chợ, bởi vì Mạt Đồng nói trong núi rất bất tiện, không thích trở về địa phương không có lấy 1 bóng người kia cho nên muốn nam nhân bồi y ngủ lại khách ***, nam nhân cũng không có phản đối.
Chợ đêm thực náo nhiệt nhưng nam nhân lại ở lại trong phòng, hôm nay thời điểm mới vừa ăn cơm xong thì Mạt Đồng ra ngoài mua rượu, nam nhân ở lại khách *** nghỉ ngơi. Gần đây thời điểm mỗi lần nam nhân đi chợ thì vị Mộc cô nương kia đều ở trước Trúc Liêu phô chờ hắn khiến hắn hơi ngượng ngùng.
Nam nhân nghĩ nên cự tuyệt Mộc Phàm Phương kia như thế nào, nhưng mỗi lần gặp Mộc Phàm Phương thì đều bị nhiệt tình của nàng khiến cho không mở miệng được, thật ra hắn cũng không phải không có uyển cự (khéo léo từ chối) qua nhưng Mộc Phàm Phương thực kiên trì.
Nam nhân thoải mái ngồi nghỉ ngơi trong dục dũng, ánh sáng trong phòng thực hôn ám.
Nam nhân lẳng lặng ngồi dựa vào……..
Nam nhân nhớ rõ trước đó Mạt Đồng nói với hắn rằng Cửu Hoàng quay về Tuyết sơn, hắn không biết tình hình bên Tuyết sơn, nhưng hắn biết đối Cửu Hoàng mà nói không có gì quan trọng hơn so với Tuyết sơn, nó chính là gia hương của Cửu Hoàng.
Nam nhân tắm rửa xong, thấy Mạt Đồng còn chưa trở về thì hắn mặc y phục vào rồi ra khỏi khách ***, hắn nhờ tiểu nhị truyền lời cho Mạt Đồng là hắn đi về trước, cũng lễ độ tỏ vẻ mấy ngày nữa hắn sẽ lại tới thăm hỏi.
Nam nhân có chỗ ở của chính mình, huống chi hắn cảm giác được lần này Mạt Đồng trở về không phải vì hắn, hơn nữa Mạt Đồng nói đi mua rượu nhưng đi 2 canh giờ còn chưa trở về, hắn cũng không tốt lại ở khách *** hoài mà không đi.
Thời điểm nam nhân đi tới chợ thì quầy hàng ven đường đều đóng cửa, trên ngã tư đường một mảnh hiu quạnh, chỉ có đèn ***g mơ hồ treo dươi mái hiên của mấy hộ đại phủ…….
Bốn phía thực tối. Nam nhân cầm đèn ***g chậm rãi băng qua chợ, tửu phường đã sớm đóng cửa, đáy mắt hắn là một mảnh bình tĩnh, hắn đứng ở trước tửu phường nhìn 1 lát, đại môn đóng chặt, nếu Mạt Đồng chính là đi mua rượu thì hẳn đã sớm trở về. Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, hắn biết rõ Mạt Đồng tuyệt đối sẽ không xảy chuyện gì hết, có lẽ Mạt Đồng chỉ là muốn để hắn tự mình rời đi nên mới bỏ 1 mình hắn ở lại khách ***.
Nam nhân cũng lười suy nghĩ, hắn cũng lười quản, dù sao hắn đã cáo từ (từ biệt, chia tay) rồi, hắn cầm đèn ***g đi vào rừng cây, mới vừa đi được vài bước thì chợt nghe có người kêu “cứu mạng”.
Nam nhân đi theo tiếng kêu, phát hiện thanh âm này rất quen thuộc, rất nhanh hắn liền nhìn thấy 1 nữ tử mặc y sam vàng đang khóc: “Mộc cô nương, sao nàng lại ở đây?”.
” Tích đại ca, Tích đại ca, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi, nhà ngươi sao lại ở địa phương hoang vắng như vậy, vừa rồi ta nhìn thấy quỷ làm ta sợ muốn chết!”. Mộc Phàm Phương cơ hồ lập tức nhào vào trong lòng nam nhân, sợ tới mức nước mắt nước mũi làm ướt hết áo nam nhân, tuy rằng nam nữ thụ thụ bất thân nhưng nam nhân vẫn không có đẩy nàng ra, bởi vì hắn cảm giác được Mộc Phàm Phương đang run rẩy.
Tay nam nhân chậm rãi vỗ vỗ lưng của Mộc Phàm Phương, thử an ủi Mộc Phàm Phương: “Đã trễ thế này, 1 mình nàng tới loại địa phương này làm gì? Sau khi vào đêm trong núi có rất nhiều quỷ quái thường lui tới, rất nguy hiểm, cha ngươi biết sẽ lo lắng đó”. Hắn bất đắc dĩ.
” Ta……Ta tới tìm ngươi…….”. Mộc Phàm Phương đột nhiên nói rất nhỏ, nàng nắm chặt tay nam nhân, “Tích đại ca, hôm nay thời điểm ta đi Trúc Liêu phô thì lão bản nói ngươi đã đi rồi, ta hướng y hỏi thăm chỗ ở của ngươi, ta cũng chỉ muốn gặp ngươi 1 chút thôi”.
Tuy rằng nhà Mộc Phàm Phương là thế gia trảo quỷ nhưng tài nghệ thu quỷ là truyền nam không truyền nữ.
Nam nhân nhìn thoáng qua giỏ trúc trong tay Mộc Phàm Phương: “Nàng cầm cái gì trong tay vậy?”. Ngữ khí hắn ôn hòa hỏi Mộc Phàm Phương đang chấn kinh.
“Là quế hoa cao* làm cho ngươi”.
Mộc Phàm Phương thật đúng là có tâm khiến cho nam nhân có chút không đành lòng, nhưng hắn biết ró là không thể, hắn vẫn lễ độ đưa Mộc Phàm Phương trở về Mộc phủ, hơn nữa nhận ý tốt của Mộc Phàm Phương.
” Tích đại ca, ngươi vào trong ngồi 1 lát đi”.
” Không được, ta phải đi về, lần sau ban đêm đừng đi ra ngoài, nàng – 1 cô nương đi đêm rất nguy hiểm, nếu nàng có chuyện tìm ta thì nhắn với lão bản *** Trúc Liêu là được rồi”. Nam nhân uyển chuyển cự tuyệt Mộc Phàm Phương nhưng ngữ khí của hắn nhu hòa, một chút cũng không đả thương người, cho tới khi Mộc Phàm Phương vào Mộc Phủ thì hắn mới xoay người rời đi.
Ban đêm ở trấn trên có người điểm canh, nam nhân đột nhiên cảm giác được một cỗ âm khí hướng phía sau lưng hắn đánh úp lại, hắn nhanh chóng vẽ ra một đạo trận pháp, 1 cái u ấn màu lam xoay tròn từ sau lưng hắn mở rộng 4 phía, tà khí kia nháy mắt bị bắn ngược lại, trận pháp đang xoay tròn mở rộng, ngăn cách nam nhân cùng địa giới phía sau.
Nam nhân xoay người, không nhìn thấy bóng người, hắn phất tay áo tản trận pháp: “Mạt Đồng, ngươi xuất hiện đi, ta biết là ngươi”. Thanh âm hắn không cao không thấp.
Trong chớp mắt 1 cỗ hắc diễm vọt tới, nam nhân chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, bị đưa tới trước cửa Nham miếu ở trấn trên, bởi vì nơi đây thực hẻo lánh, ban đêm ngay cả người điểm canh cũng sẽ không đi qua đây.
“Ta bảo ngươi ở khách *** chờ ta, sao ngươi lại bỏ đi như vậy, ngươi cho là ngươi để *** tiểu nhị nói những lời đó với ta thì ta sẽ không tức giận sao?”.
” Ta thấy ngươi muộn rồi mà chưa về, ta ở lại cũng không tiện”. Nam nhân không kiêng kị chút nào nhìn Mạt Đồng chăm chú, phát hiện trong con ngươi mặc mầu của Mạt Đồng lộ ra vài tia tức giận.
Hình như Mạt Đồng đang tức giận…….
Nam nhân thấy vẻ mặt Mạt Đồng không hờn giận, ngược lại hắn chậm rãi nở nụ cười: “Ta nghĩ ngươi muốn ta rời đi cho nên ta mới đi, bởi vì ngươi vẫn chưa trở lại, mua rượu cũng sẽ không mua lâu như vậy”. Hắn nghĩ Mạt Đồng ám chỉ chính mình, hắn không có khả năng không biết xấu hổ mặt dày ở lại, tuy rằng Mạt Đồng mời hắn tới khách *** kia cũng có thể xuất phát từ lễ độ, sự tình cũng không phải phức tạp như vậy, hắn cũng thực thoải mái.
” Ngươi cảm thấy ta muốn ngươi tự rời đi sao?”. Mạt Đồng hỏi lại nam nhân, 2 tay y phân biệt tóm lấy cổ tay nam nhân, “Nếu ta muốn đuổi ngươi đi thì cần gì mang ngươi tới khách ***, ta mang đá nện chân chính mình ư?”.
Tay của Mạt Đồng chậm rãi trượt hướng cánh tay nam nhân, nam nhân muốn hất tay y ra, ngữ khí nam nhân nhẹ nhàng nói với y: “Ngươi khiến cho ta rất ngứa”. Thanh âm nam nhân thực trầm ổn, lộ ra thành thục cùng ổn trọng.
“Rất ngứa?”. Thanh âm của Mạt Đồng biến thấp, 2 tay của y xoa lưng nam nhân, nhẹ nhàng xoa xoa, y đi tới trước mặt nam nhân, vẻ mặt tràn ngập tà khí hỏi, “Ngứa ở đâu, ta thay ngươi gãi”, y muốn dời sự chú ý của nam nhân, nam nhân không cần rối rắm với vấn đề kia nữa, y đích xác không có muốn vứt bỏ nam nhân.
“Ý tứ của ngươi không phải thực rõ ràng sao? Tyy rằng ta không biết tai sao ngươi lại quay lại tìm ta……..”. Nam nhân tạm dừng 1 lát lại chậm rãi tỏ ý, “Nếu ngươi thực không có loại ý tưởng này thì lần này cho dù ta đa tâm (quá nhạy cảm)……..”.
Nam nhân không đa tâm cũng không được, hắn đã trải qua nhiều chuyện như vậy chịu qua thất bại cũng không ít, hắn cũng không cảm thấy thất vọng mà chỉ là không ôm kỳ vọng gì mà thôi.
Nam nhân cũng không cũng không chờ mong gì………
Mạt Đồng bày tỏtrước đó không quay về khách *** là bởi vì tới tửu lâu bên kia thành Nam mua đồ ăn khuya cho nam nhân, y ở đó do dự thật lâu, khi đó mới phát hiện y cũng không biết nam nhân thích ăn gì, nhưng thời điểm y đóng gói các loại chiêu bài đồ ăn (các món nổi tiếng của tiệm đó) mang về lại phát hiện nam nhân đã đi rồi.
Y liền lập tức đuổi theo tới đây, tiến lên gọi nam nhân thì nhìn thấy 1 nữ nhân gục ở trong lòng nam nhân, tựa hồ còn thực thân mật, càng làm cho y tức giận là nam nhân thế nhưng đưa nữ nhân kia về nhà, nhưng Mạt Đồng cũng biết nam nhân tâm địa tốt cho nên y cũng không so đo, nhưng là…….nam nhân thế nhưng lại nhận lễ vật của nũa nhân đó! Điểm ấy làm cho y thực sinh khí. Hơn nữa nam nhân lại hiểu lầm ý tứ của y, y cảm thấy chính mình cùng nam nhân vẫn có khoảng cách, y nghĩ muốn thử để nam nhân mở lòng với mình, y vừa nghĩ vừa lấy giỏ trúc trong tay nam nhân.
“Đây là cái gì?”. Mạt Đồng liếc mắt nhìn nam nhân một cái.
Nam nhân bình tĩnh trả lời Mạt Đồng: “Là điểm tâm Mộc cô nương làm cho ta”.
Mạt Đồng đưa tay mở giỏ trúc ra, nhìn thấy quế hoa cao bên trong thì y giơ tay ném giỏ trúc ra thật xa, động tác của y thực bá đạo, mà nam nhân cũng chỉ là bình tĩnh nhìn y. Nam nhân không nói gì.
“Ngươi không cần ăn đồ nàng ta làm, ta mua đồ ăn ngon cho ngươi, trở về ăn no thì thôi”. Tay Mạt Đồng chế trụ lòng bàn tay của nam nhân, y nắm chặt tay nam nhân, kéo nam nhân thong thả đi hướng khách ***, trên đường y còn không quên nhắc nhở nam nhân, “Nữ nhân kia thích ngươi, ngươi tốt nhất tìm thời điểm nói rõ với nàng ta là ngươi cùng một chỗ với ta”.
Chuyện này không cần Mạt Đồng nhắc nhở thì nam nhân cũng biết, chỉ là điểm tâm ném xuống có chút đáng tiếc, lãng phí một mảnh tâm ý của Mộc cô nương, Mạt Đồng nắm tay nam nhân từ từ đi tới phía trước……..
Bốn phía không có một bóng người, chỉ có thể nghe thấy tiếng điểm canh xa xa.
Cho tới khi trở lại khách *** thì Mạt Đồng cũng không có buông tay nam nhân ra, mấy lần nam nhân muốn rút tay lại nhưng đều bị y nắm chặt một lần nữa, nam nhân nhìn thấy đồ ăn khuya đầy bàn thì cũng không biết nên nói cái gì, nam nhân ăn một chút, y vẫn ngồi ở bên cạnh nam nhân, thường thường nhắc nhở nam nhân phải phân rõ giới hạn cùng nữ nhân kia.
Nhìn thấy nam nhân không có phản đối thì Mạt Đồng bớt giận rất nhiều. Thời điểm y trở về trước đó thì thật ra Cửu Hoàng đi cùng y, Cửu Hoàng cũng không có quay về Tuyết sơn, thật ra Cửu Hoàng trở về trúc xá nhưng y không muốn nói cho nam nhân biết.
Mạt Đồng cũng không muốn cho nam nhân trở về gặp Cửu Hoàng.
Mạt Đồng muốn một mình cùng 1 chỗ với nam nhân………
Bởi vì từ lúc rời khỏi Mạt phủ thì bọn họ sẽ không có cơ hội gặp gỡ đơn độc, y biết những chuyện y làm trước kia rất có lỗi với nam nhân, thời điểm kia y còn rất u mê, không hiểu lắm cảm tình của phàm nhân, nhưng mà hiện tại y sẽ thử tìm hiểu nam nhân.
Thời điểm nghỉ ngơi ban đêm thì Mạt Đồng thoải mái nằm ở trên giường, trong tay y ôm một vò rượu, ánh mắt dừng trên người nam nhân, tâm tình của y rất tốt, bởi vì đã lâu không có ở chung một mình cùng nam nhân, trong mắt y thì Cửu Hoàng, Xích Luyện, Phật Hàng, Nham Vân đều rất chướng mắt, y giơ tay vỗ vỗ giường, ý bảo nam nhân nằm xuống nghỉ ngơi.
” Ngươi không cởi y phục sao?”. Nam nhân đứng ở bên giường từ trên cao nhìn xuống, nhìn Mạt Đồng chăm chú.
“Cởi, sao lại không cởi a”. Sau khi Mạt Đồng nghe được lời nói của nam nhân thì buông bình rượu xuống, cởi ngoại y, thời điểm y nằm xuống còn bổ sung một câu, “Nhưng là ta càng thích nhìn ngươi cởi a”.
“…….”.
Nam nhân không nói chuyện. Hắn chỉ giúp Mạt Đồng treo y phục, hắn đứng ở bên giường cởi vạt áo của chính mình, thong dong cởi bỏ ngoại y……..
Nam nhân ngồi ở bên giường 1 lát, hình như đang chuẩn bị tâm lý, hắn đương nhiên biết Mạt Đồng không phải chỉ là đơn thuần ngủ như vậy, thời điểm hắn nằm xuống thì Mạt Đồng đắp chăn cho hắn.
Điều này làm cho nam nhân không tự chủ được liếc mắt nhìn Mạt Đồng một cái: “Ngươi còn chưa ngủ a?”. Hắn thấp giọng hỏi Mạt Đồng, thanh âm của hắn thực ôn hòa, thanh tuyến bình tĩnh lại trầm ổn.
” Ngủ không được, còn có chuyện chưa làm”. Tay của Mạt Đồng khoát lên bên hông của nam nhân, cảm giác vấn đề truyền tới từ thân thể của nam nhân, nam nhân cầm bình rượu Mạt Đồng đưa cho mình, để cái bình lên trên mặt đất.
Mạt Đồng ôm chặt nam nhân: “Trên người ngươi rất nóng, ngươi mặc nhiều như vậy không nóng sao?”. Y giơ tay đẩy y phục của nam nhân ra, làm cho ngực của nam nhân lộ ra ngoài…….
Nam nhân tóm lấy tay Mạt Đồng, hẳn kể chuyện tình gần đây cho Mạt Đồng, chỉ là chuyện Phật Hàng cùng Nham Vân đi Tu La cảnh luyện công sau khi Mạt Đồng nghe xong thì 1 lúc lâu không nói gì.
Mạt Đồng chỉ ôm nam nhân, thay nam nhân khép y phục lại, kéo chăn, dựa vào nam nhân: “Như vậy tốt nhất, ta tình nguyện để 1 mình ngươi ở nơi nào đó, cũng không nguyện ý ngươi cùng ăn cùng ở với người khác, nhưng lại……..”.
Mạt Đồng ngừng nói bởi vì y thấy nam nhân nhắm hai mắt lại, y không muốn quấy rầy nam nhân ngủ, nãy giờ y không nói gì, sau khi nghe được tiếng hít thở ổn định của nam nhân thì y mới ôm sát nam nhân, cũng im lặng ngủ, hôm nay thời điểm y gặp nam nhân liền cảm thấy khí sắc của nam nhân rất tốt, điều này làm cho y yên tâm rất nhiều.
Mạt Đồng là ma tôn, y có có rất nhiều đối thủ. Hơn nữa đối thủ của y đều muốn cướp nam nhân đi.
Mạt Đồng cũng chưa từng có để ý một người như vậy, nhưng nam nhân là ngoại lệ, y biết nam nhân đối y mà nói là không giống với nữ nhân thanh lâu………
Hơn nữa tất cả mọi người đang không ngừng biến cường, Mạt Đồng đương nhiên cũng sẽ không dậm chan tại chỗ, chỉ có trở nên càng mạnh mới có thể độc chiếm nam nhân, y nhưng thật ra rất rõ ràng những người đó đều có chủ ý này. Cho nên mới sẽ bỏ lại nam nhân đi làm chuyện của mình, phủ nhận cho dù đạt được tâm của nam nhân thì cũng chưa chắc có được nam nhân, muốn làm được vẹn toàn đôi bên cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy……..
Mạt Đồng nhắm 2 mắt lại, chỉ ôm nam nhân ngủ.
Mà lúc này nam nhân lại chậm rãi mở mắt ra, hắn chỉ là nhìn khuôn mặt của Mạt Đồng, quan hệ của người này với hắn thì nói mười ngày nửa tháng cũng không nói xong…….
Nam nhân hơi hơi thở dài một hơi, dần dần ngủ mất.
……..
Mấy ngày tiếp theo nam nhân ở tại khách ***, tuy rằng rất nhiều lần nam nhân đều tỏ vẻ phải đi về nhưng Mạt Đồng luôn luôn có biện pháp làm cho hắn ở lại, mấy ngày nay Mạt Đồng đều không có chạm vào hắn, đối hắn rất lễ độ, chỉ là thỉnh thoảng sờ lưng hắn 1 chút, tóm lại sẽ không quá phận là được, điều này làm cho hắn cảm thấy thực nhẹ nhàng.
Nam nhân ở khách *** nửa tháng đều không có quay về trúc xá, lúc nào Mạt Đồng cũng khắc khắc đều ở cùng hắn, chậm rãi trò chuyện cùng hắn, Mạt Đồng thực hay nói, đối hắn coi như tốt, hắn cũng không bài xích Mạt Đồng.
Chính là ở lâu thì nam nhân cảm thấy chính mình là 1 người nhàn rỗi, lại luôn ở trong này ăn không ngồi rồi, tuy rằng Mạt Đồng đối chuyện này không ngại nhưng chính hắn lại cảm thấy không tốt. Hơn nữa gần đay hắn đều không có đi chặt trúc, không có để dành tiền được, càng thêm không có cơ hội gặp mặt cùng Mộc cô nương, hơn nữa hắn còn chưa mua lễ vật để đi tham gia hỉ yến……….
Nam nhân thiếu ngân lượng.
………..
Ngày hôm đó vừa lúc trước hỉ yến một ngày thì thời điểm nam nhân ở trên đường phố gặp Mộc Phàm Phương, Mộc Phàm Phương còn cố ý đem thiệp mời cho hắn, hơn nữa nói hắn nhất định phải đi, hắn không từ chối được, cũng không có cơ hội từ chối, bởi vì thời điểm hắn ngẩng đầu thì Mộc Phàm Phương đã cao hứng chạy đi xa rồi, hắn gọi cũng không gọi trở lại được.
Mới vừa vào đêm không lâu thì nam nhân đi ra bố trang (tiệm bán quần áo), Mạt Đồng bảo hắn tới bố trang thử y phục, bố trang này lớn nhất ở trấn trên, Mạt Đồng nhìn thấy hắn tới thì vẻ mặt Mạt Đồng vốn nguyên bản chán muốn chết lập tức đứng lên đi tới hướng hắn, mang hắn vào phòng thay y phục của bố trang.
Y để nam nhân tự thử y phục, y vén rèm lên đi ra ngoài, nam nhân không biết tại sao Mạt Đồng mang mình tới đây nên đứng yên không nhúc nhích, thời điểm y quay lại thì trong tay y cầm mấy bộ y phục mới.
” Vài ngay trước ta yêu cầu họ làm cho ngươi, ngươi thử xem”. Mạt Đồng cầm y phục ướm thử lên người nam nhân.
Nam nhân không thử mà nói: “Ta có thể không mặc vừa, lại chưa đo qua”.
“Mau thay đi, ta biết dáng người của ngươi, hơn nữa ta đều biết rõ mỗi một địa phương toàn thân cao thấp của ngươi”. Y vừa thúc giục nam nhân vừa cúi đầu cầm 1 đống y phục.
Nam nhân dựa theo phân phó của Mạt Đồng mà cởi y phục, hắn thấp giọng nói: “Mạt Đồng, ta có 1 việc muốn nhờ ngươi giúp, không biết ngươi tiện hay không, ta biết muốn đi tham gia hỉ yến phải có lễ vật, ta muốn mượn ngươi 1 chút bạc đi mua hạ lễ…….”.
Mạt Đồng còn nghiêm túc đếm y phục.
Nam nhân cũng không biết Mạt Đồng có nghe thấy không. Đôi mắt bình tĩnh của hắn nhìn Mạt Đồng, ánh mắt của hắn thực ôn nhuyễn (ấm áp + mềm mại), ngữ khí cũng là lộ ra sự thành thục ổn trọng của nam nhân (chỉ người đàn ông trưởng thành chứ ko phải chỉ thúc Duyên nhá) và thành khẩn: “Ta cần bạc……..”.
Thanh âm của nam nhân rất nhỏ……….
Mạt Đồng ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, phát hiện nam nhân đã cởi sạch……..
Nam nhân đang lẳng lặng nhìn Mạt Đồng……..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...