Cửu Hoàng vừa rồi nói —— muốn dẫn hắn trở về?
Dẫn hắn về Tuyết Sơn đi?
Điều này làm cho nam nhân có chút sửng sốt, hắn không trả lời ngay mà Cửu Hoàng cũng không có truy hỏi. Cửu Hoàng tự động coi sự trầm mặc của hắn là đồng ý, Cửu Hoàng ôm hắn, sau khi đút hắn ăn cơm xong, Cửu Hoàng để hắn lên giường đi ngủ, đêm hôm nay hai người ngủ cùng nhau, Cửu Hoàng dịu dàng ôm hắn, hắn cũng cảm giác được thân thể Cửu Hoàng rất ấm áp, tựa vào bên người Cửu Hoàng giống như có thể ngăn trở rét lạnh làm cho hắn rất an tâm.
Nửa tháng sau đó nam nhân gần như đều trọ ở khách *** này, ngoại trừ ăn cơm thì Cửu Hoàng sẽ lôi kéo hắn hoan ái, hắn đối phó Cửu Hoàng không được nên luôn bị Cửu Hoàng áp đảo, mỗi lần Cửu Hoàng đều ôn nhu dỗ hắn, dỗ đến thân thể hắn như nhũn ra, không có khí lực chống cự, hắn rất mềm lòng, người khác nói vài câu dễ nghe hoặc là đối xử ôn nhu thì hắn liền không chống cự được.
Mà hình như Cửu Hoàng nắm rõ nhược điểm của nam nhân trong long bàn tay, y cùng nam nhân tại khách *** triền miên hơn nửa tháng, nam nhân gần như không đi ra ngoài, y cũng không cho nam nhân có cơ hội đi ra ngoài, lúc y rãnh rỗi liền ôm nam nhân giống như muốn trên dưới toàn thân nam nhân đều thấm đẫm hương vị của y, nhưng mà nam nhân lại phối hợp không có cự tuyệt y. Giống như mượn cái này để rửa sạch ký ức trong quá khứ…….
Nam nhân nằm sấp trên giường, cái chăn rất dày quấn quanh hông hắn, màn giường rơi rụng lung tung, Cửu Hoàng đè trên lưng hắn, vươn đầu lưỡi ra liếm lưng hắn, làn da hắn rất nhẵn bóng, đầu lưỡi nóng ướt của Cửu Hoàng từ lưng hắn từ từ trượt lên cần cổ hắn, hô hấp cực nóng phun lên cổ hắn, ngứa a……..
Cửu Hoàng nhìn nam nhân không chớp mắt, nam nhân có chút chịu không nổi ánh mắt mãnh liệt như vậy.
“Ngươi nhìn ta làm gì?”. Nam nhân quay đầu bất mãn hỏi Cửu Hoàng, đôi mắt hắn có chút ửng đỏ. “Ngươi nằm xuống nghỉ ngơi đi, ngươi cũng mệt mỏi rồi”.
Cửu Hoàng vuốt vuốt tóc, đi đến hôn môi nam nhân, hôn một chút lên đôi mắt ửng đỏ của nam nhân: “Ta không nhìn ngươi vậy ta nhìn ai bây giờ”. Trong thanh âm khàn khàn của y lộ ra nồng đậm ái muội.
Nam nhân không còn gì để nói, vốn sẽ không quen việc Cửu Hoàng hỏi hắn như vậy nên bị biến thành á khẩu không trả lời được, đương nhiên Cửu Hoàng cũng chưa cho hắn cơ hội nói chuyện liền trực tiếp đè hắn lên trên giường, dây dưa hôn môi hắn.
Nam nhân không giỏi ăn nói, hắn muốn đẩy Cửu Hoàng ra nhưng tay hắn bị năm ngón tay thon dài của Cửu Hoàng nắm chặt. Mười ngón tay của 2 người đan xen nhau……..
Hơn nửa tháng này, phần lớn thời gian trôi qua nam nhân đều ở trong phòng, 2 người cũng không phải là mối tình đầu của nhau nhưng lại phảng phất như mới nếm thử trái cấm xong, hắn vẫn bị áp nhưng Cửu Hoàng ôn nhu làm cho hắn ở giữa trời đông giá rét lạnh như băng tìm được một tia ấm áp, ít nhất Cửu Hoàng chưa từng thương tổn hắn.
Nam nhân không có tư cách cự tuyệt……..
Nếu nam nhân chỉ cùng 1 mình Cửu Hoàng đồng sàng thì rất hoàn hảo nhưng người có quan hệ với hắn lại cố tình không chỉ 1 mình Cửu Hoàng, càng nhiều thì càng có vẻ bản thân hắn rẻ mạt. Hắn không muốn bị người ta nói hắn có thể lên giường với bất kì ai, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại không có cơ hội phản bác, ngay cả chính bản thân hắn còn cảm thấy nhục nhã, rất may là hắn đã sớm bị trục xuất khỏi Thanh Sơn, không có làm bẩn danh dự Bạch Vân Quan của Thanh Sơn.
Nam nhân cùng Cửu Hoàng ở khách *** triền miên 1 đoạn thời gian dài, tiểu Thúy lại không dám tới quấy rầy, Cửu Hoàng xem như “ăn uống no đủ”, nhưng mà sự ôn nhu của y thì nam nhân cũng không bài xích, hơn nữa dưới lời mời của y thì nam nhân đồng ý đi Tuyết Sơn làm khách.
Bởi vì nam nhân căn bản là không có địa phương để đi, hắn vốn định trở lại Thanh Sơn 1 chuyến, nhưng Cửu Hoàng trực tiếp can thiệp vào làm xáo trộn dự định ban đầu của hắn, từ nhỏ hắn lớn lên ở Thanh Sơn, nhiều năm như vậy không có trở về,cũng không biết nơi đó bây giờ có diện mạo ra sao.
Hai người cưỡi chung 1 con ngựa, Cửu Hoàng ôm nam nhân, 1 tay y vòng qua dưới nách nam nhân và cầm dây cương, tay kia của y thì luồn vào áo bông dày của nam nhân sờ mó………..
Cửu Hoàng lười biếng tựa vào trên vai nam nhân, nửa híp hai tròng mắt nghỉ ngơi. Nam nhân kéo dây cương, chậm rãi thúc ngựa mà Cửu Hoàng lại thuê 1 chiếc xe ngựa cho tiểu Thúy, để nàng ta đi ở phía trước, 2 người cùng cưỡi 1 con ngựa đi sau xe ngựa. Sương lạnh phủ kín sơn dã, gió lạnh lay động áo lông của 2 người, giữa núi càng lộ vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhiệt khí bên miệng hai người thở ra có thể thấy rõ ràng, Cửu Hoàng nửa híp con ngươi, lười biếng ôm chặt hắn.
“Sẽ có người đi ngang qua nên ngươi buông tay ra, để người khác thấy sẽ không tốt”. Nam nhân bình tĩnh nhắc nhở Cửu Hoàng, ngữ khí hắn rất bình tĩnh, hình như đã quen với việc Cửu Hoàng đối hắn hạnh kiểm xấu (cư xử xấu, ý bẩu a hay sờ mó, ôm ấp thúc)
“Không sao cả”. Cửu Hoàng thản nhiên mở miệng, sương mù theo gió phả vào mặt nam nhân, y phải tới gần bên tai nam nhân nói chuyện, “Ngươi đều cứng thành như vậy. Nếu ta không giúp ngươi xuất ra thì ngươi sẽ chịu không nổi”. Một câu này của Cửu Hoàng ngược lại khiến nam nhân thấy xấu hổ.
“Đêm nay đẹp quá………”. Thanh âm Cửu Hoàng khe khẽ, trên người hai người đều mặc áo khoác lông. Một đầu tóc bạc của Cửu Hoàng bay tự do trong gió lạnh.
“Đêm nay không có nhiều sương mù…….”. Nam nhân nghiêng đầu nhìn về phía Cửu Hoàng, không cẩn thận chạm phải đôi môi của Cửu Hoàng. Hắn có chút ngượng ngùng quay đầu lại.
“Ở cùng 1 chỗ với ta thì không cần xấu hổ gì cả”. Đôi môi Cửu Hoàng ở trên cổ nam nhân, liếm liếm cổ nam nhân, hàng lông mi rậm của y che lại đôi mắt biếng nhác. Miệng y hàm chứa nụ cười dịu dàng.
Nam nhân mới vừa lau khô hẳn bản thân thì hắn nghe Cửu Hoàng ở bên tai “Này” một tiếng, hắn từ từ quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Cửu Hoàng, chóp mũi hai người đụng phải nhau……..
“Núi lạnh đường xa, cẩn thận một chút, gần đây có yêu nghiệt”. Cửu Hoàng cảm giác được bốn phía có yêu khí, y nhắc nhở nam nhân, bởi vì hiện tại toàn bộ công lực của nam nhân không có, y chỉ có thể bảo hộ nam nhân.
“Ân”.
Nam nhân quan sát một chút, bốn phía tối như mực nhìn không rõ lắm, đằng trước xe ngựa treo phong linh (chuông gió) đi trên đường xóc nảy phát ra tiếng vang nhỏ, hai bên đầu xe treo đèn ***g, chiếu sáng đường đi phía trước, tuyết bao phủ rừng cây âm u, 1 cái đường nhỏ uốn lượn vẫn tối đen không thấy điểm cuối, tiếng vó ngựa lanh lảnh có vẻ cực rõ ràng.
Phía trước thấp thoáng có ngã rẽ, có 1 nữ nhân mặc trường bào xanh đen đứng đó, tóc dài rơi rụng ở sau người, trên tay nàng cầm dù giấy, thấy bọn nam nhân liền đi qua, nữ nhân kia từ từ giơ tay lên.
Nam nhân cưỡi ngựa đi trước xe ngựa, nữ nhân đứng ở phía trước gần ngã rẽ, xa phu vội vàng kìm ngựa, lại bị nữ nhân lam y ở chỗ rẽ làm cho sợ tới mức phát run, mà tiểu Thúy ngủ ở trong xe lại hồn nhiên không phát giác.
“Xa phu, ngươi đừng có ngừng xe như thế này. Trực tiếp đi lối rẽ phía trái kia, không nên nhìn cái nữ nhân kia, coi như không phát hiện”. Nam nhân quay đầu lại nói điểm mấu chốt cho xa phu, xa phu cúi đầu đánh xe không dám nhìn nữ nhân kia.
“Nhị vị công tử xin dừng bước”.
Nữ nhân lam y kia từ sâu trong yết hầu phát ra thanh âm khủng bố, âm thanh rất trầm, rất quỷ dị, dung mạo nàng đoan chính thanh nhã nhưng sắc mặt lại tái nhợt, đôi môi đỏ tươi nhìn qua rất quỷ dị, thanh âm của nàng làm cho da đầu người ta run lên.
Đây là con nữ quỷ……..
Nam nhân từng thu phục rất nhiều yêu nghiệt, hắn cũng không sợ hãi khi nhìn thấy quỷ này, nữ quỷ này đêm khuya đứng ở giữa sơn dã không người, chung quy muốn mê hoặc thương khách qua đường.
Cửu Hoàng nhắm mắt, thản nhiên mở miệng: “Có chuyện gì?”. Y đang hỏi nữ quỷ, mà nam nhân liền giữ chặt ngựa, nhìn nhìn chỗ rẽ trên đường kia, xe ngựa không dừng lại vẫn chậm rãi đi hướng phía trước.
“Hai vị công tử, tiểu nữ vốn là người ở Mãn Lâu, lang quân như ý của ta bị bắt đi lính, thành hoang loạn chiến hắn còn chưa trở về, ta ở đây chờ hắn”.
Nữ quỷ kia cười rất âm trầm, đôi tay tái nhợt xoa chân Cửu Hoàng, “Dương khí của 2 vị công tử rất sung túc, có thể chia cho tiểu nữ tử một chút để ta tiếp tục chờ phu quân ta”.
Thành hoang loạn chiến……….Đó là chuyện cách đây mấy trăm năm trước. Nữ quỷ ở đây đợi mấy trăm năm, có cổ hàn khí từ lòng bàn chân nam nhân tràn lên lưng, hắn muốn nhanh rời đi.
Cửu Hoàng nhíu mày, mà lúc này nam nhân dùng roi ngựa hất tay nữ quỷ ra, động tác nữ quỷ kia rất mạnh bạo, nàng ta bay ở giữa không trung, phía dưới y phục thường thường không nhìn thấy chân nàng……..
“Cô nương, ngươi cũng biết con đường này là đi thông U thành?”. Nơi này cách Tuyết Sơn còn rất xa rất xa, đường đi rất dài, nam nhân không quen đường nên đành phải hỏi nữ quỷ này.
Hơn nữa nơi đây dị thường âm lãnh. Âm khí rất nặng ……..
“Hai vị công tử nếu không muốn cho thì tiểu nữ cũng sẽ không miễn cưỡng, đi hướng bên phải là được”. Nữ quỷ cười đến quyến rũ, nói xong bay ra sau biến mất ở giữa sơn dã trống trải. Rất quỷ dị………….
Nam nhân rùng mình, lúc này Cửu Hoàng mới mở mắt, y kéo dây cương, đạp nhẹ lên thân ngựa, chạy nhanh đuổi theo xe ngựa: “Đi phía bên trái, đừng đi hướng bên phải!”.
“Mau, đuổi kịp”. Nam nhân hướng xa phu quát một tiếng.
Giữa sơn dã âm u có thể nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập, trong rừng cây này bị người thiết lập mê trận, con tuấn mã màu đen chở 2 người chạy như điên, 1 đầu tóc trắng của Cửu Hoàng bay giữa không trung, không khí rất âm u.
Cửu Hoàng niệm vài câu chú văn, vươn ngón tay tìm một đạo linh phù màu vàng. Y giật giật ngón tay, vung ngón tay, linh phù kia liền nhẹ nhàng “vèo” 1 tiếng dán lên xe ngựa, 1 đạo linh quang màu vàng nhanh chóng vây quanh xe ngựa hình thành vòng bảo hộ, xa phu nhìn đến cảnh tượng trước mắt tất cả đều là quỷ thì sợ tới mức tiểu ra quần.
Nam nhân kéo ngựa ngừng lại: “Chẳng lẽ chúng ta đi lầm đường?”. Làm sao nơi nơi đều là quỷ, vì sao lại đi tới quỷ trấn……..”.
“Không đi nhầm, vừa rồi ngã rẽ bên phải căn bản là không thể đi, bên phải là đường tới hoàng tuyền (âm phủ)”. Cửu Hoàng để xe ngựa đuổi kịp, y cầm dây cương để cho ngựa từ từ đi tới, y xuyên qua đường cái đầy oan hồn, xe ngựa đứng ở cửa âm trang, trước mặt không có đường.
Xa phu trên xe ngựa vừa khóc vừa chảy nước mũi, tiểu Thúy bị ồn ào mà tỉnh, tiểu Thúy sợ tới mức phát run, trốn ở trong xe ngựa căn bản là không dám đi ra, mà Cửu Hoàng ôm nam nhân, đôi mắt biếng nhác đang nhìn chằm chằm đại môn âm phủ…… (âm phủ này là cái phủ đệ chỉ có người đã chết chứ không phải âm phủ của Diêm Vương nhé)
Kẽo kẹt ——
Đại môn mở, từ bên trong đi ra 1 nữ quỷ lam y nhìn có chút nhìn quen mắt, nam nhân liếc mắt một cái liền nhận ra nàng là nữ quỷ gặp lúc nãy ở trong núi chờ phu quân. Hắn không khỏi nắm chặt dây cương……..
“Mấy vị đi đến nhanh như vậy a, so với dự tính phải đến trước mấy canh giờ, hoan nghênh đi vào quỷ trấn U Sơn, ha ha………..”. Nữ quỷ lam y cười rất quỷ dị, nam nhân dùng tay áo yếu ớt che miệng, thân ảnh bay bay giữa không trung chậm rãi dịch ra nhường đường, “Hai vị công tử, chủ tử nhà ta chờ các ngươi thật lâu!”. Nữ quỷ kia ý bảo hai người đi vào.
Mà lúc này, quỷ bốn phía bắt đầu chậm rãi tới gần bọn họ, xa phu kia cùng tiểu Thúy đều bị dọa hôn mê bất tỉnh, kết giới trong xe ngựa giúp bọn họ không bị thương tổn. Ý nam nhân bảo Cửu Hoàng xuống ngựa, Cửu Hoàng rất không tình nguyện nhưng vẫn xuống ngựa.
Cửu Hoàng chỉnh lý y phục xong thì đưa tay kéo nam nhân xuống ngựa, y ôm thân thể nam nhân đang bất ổn, thản nhiên nhìn về phía nữ quỷ có bộ mặt tái nhợt kia: “Chủ tử của ngươi là ai?”.
“Vì sao phải dẫn chúng ta tới đây?”. Câu này là nam nhân hỏi, quỷ trấn này âm khí bức người. Lạnh buốt đông lạnh đến thấu xương.
Nữ quỷ kia cười đến có chút quỷ dị, nàng giật giật miệng, khóe miệng cùng khóe mắt bắt đầu đổ máu: “Chủ tử ta là……..”. Thanh âm của nàng phát ra từ sâu trong cổ họng, thanh âm kéo rất dài, cực kỳ âm lãnh…………
Nam nhân nhíu mày, quỷ kia bắt đầu đổ huyết lệ (nước mắt máu), nói vậy đây là giờ chết của nàng trước đây………
Trong lòng nam nhân cảm thấy nghi hoặc gấp bội, chủ tử của nữ quỷ này đến tột cùng là ai……..
Vì sao phải dẫn dụ bọn họ đến đây……….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...