Nam nhân cũng vô pháp xác định, nhưng mà hắn không thấy rõ lắm mặt đối phương, hắn không xác định đối phương muốn làm cái gì, hắn chỉbiết được đối phương nghĩ muốn đối làm cái gì đến tận lúc đối phương kéo y phục hắn, cởi quần hắn……..
“Ngô, ân…….”.
“Vô Tranh, đêm nay ngô cùng ngươi ngủ…….”. Đối phương dán sát vào hắn, nhiệt tức (hơi thở nóng bỏng) tràn ngập mùi rượu phun trên mặt hắn, cả người hắn đều trở nên cứng ngắc.
Ngô? (ngô = ta, Phật Hoàng dùng ngô để tự xưng)
Đối phương nói “Ngô”?
Loại cảm giác quen thuộc không cần nói cũng biết hiện ra trong trí nhớ nam nhân, thời điểm hắn đang không thể xác định, ngoài cửa sổ một đạo tia chớp dồn dập chiếu sáng phòng, ngay tại trong vài giây ngắn ngủn hắn thấy rõ ràng bộ dáng đối phương…….
Mái tóc dài ngân sắc (màu bạc) kia………..
Dung nhan tuấn mỹ kia………….
Tất cả đều quen thuộc với hắn………..
Nam nhân có thể thực khẳng định đích xác đối phương chính là Phật Hàng lâu rồi không gặp………..
Phật Hàng…………
Nam nhân muốn kêu lên nhưng mà kêu không ra tiếng, miệng hắn bị che lại, hắn giãy dụa có vẻ có chút yếu ớt, Phật Hàng không biết uống bao nhiêu rượu, mùi rượu đầy người còn bộ dáng say khướt, quan trọng hơn là dường như Phật Hàng đem hắn trở thành Vô Tranh, bây giờ Phật Hàng đang say căn bản là không biết người đang nằm trên giường không phải Vô Tranh mà là Tích Duyên.
Tay Phật Hàng cởi y phục nam nhân đột nhiên ngừng lại, y ngã vào trên người nam nhân, 1 một bàn tay che miệng nam nhân, một bàn tay gắt gao vòng quanh thắt lưng nam nhân.
“Ngô, ân…….”.
Nam nhân muốn nói nhưng chỉ có thể phát ra thanh âm ngô ngô ân ân, nghe lên ngược lại có vẻ ái muội, dường như Phật Hàng không định làm gì, y liền nằm ở bên người nam nhân……..
“Đừng ồn, chủ trì ở Đông các hàng yêu, bên kia ngô không ở được, đêm nay ngô ngủ trong phòng ngươi”. Phật Hàng nhận thấy đối phương bất động, y mới chậm rãi buông lỏng tay đang che miệng nam nhân.
Nam nhân không lên tiếng, hắn hướng bên cạnh xê dịch, Phật Hàng kéo chăn lên người chính mình, tự ngủ cũng không lại phản ứng nam nhân, chỉ là nam nhân cũng không biết Phật Hàng do nguyên nhân gì mà uống nhiều rượu như vậy.
Nam nhân chậm rãi ngồi dậy, rốt cuộc hắn có cần nói cho Phật Hàng hắn không phải Vô Tranh hay không……..?
Ban đêm Phật Hàng thường xuyên tìm đến Vô Tranh sao? Vừa rồi Phật Hàng vì sao phải cởi y phục hắn? Là bởi vì uống rượu không biết chính mình đang làm cái gì đang làm cái gì, hay là nghĩ hắn là Vô Tranh…….
Nam nhân nghĩ 1 lát mới thấp giọng mở miệng: “Ta không phải Vô Tranh”. Thanh âm hắn trong bóng đêm dị thường rõ ràng, Phật Hàng không có nói nữa dường như đang ngủ, chỉ là tay y ôm nam nhân càng chặt hơn.
Đêm nay nam nhân cả đêm không ngủ, hắn mở to 2 mắt theo dõi Phật Hàng, hắn thực bình tĩnh, đáng tiếc hắn không có nhìn đến Phật Hàng kinh ngạc hoặc là biểu tình kinh ngạc, khi Phật Hàng thấy Tích Duyên nằm bên người thì trên mặt y không có biểu tình dư thừa, trấn định giống như sớm biết người bên cạnh không phải Vô Tranh mà là nam nhân, điều này làm cho nam nhân rất nghi hoặc.
Nam nhân đẩy tay Phật Hàng đặt ở bên hông hắn ra, hắn chậm rãi đứng dậy mặc ngoại y vào, hắn vừa đeo đai lưng vừa nói với Phật Hàng: “Tối hôm qua Vô Tranh ở Đông các giúp chủ trì hàng yêu, mấy ngày nay phòng y đều nhường cho ta ở, nếu ngươi muốn tìm y liền đi đến đó”. Nam nhân thản nhiên mở miệng, ngữ khí hắn bình tĩnh như cũ.
Phật Hàng không nói 1 lời gì ngồi ở trên giường, y phục của y có chút lộn xộn, tóc y rơi tự nhiên sau vai, khí sắc trên khuôn mặt tuấn mỹ của y không tốt lắm, tối hôm qua y uống rượu hóa ô, mấy ngày trước đó y bị Mạt Đồng đả thương, trong cơ thể bị ma khí xâm nhập, chủ trì để y uống rượu hóa ô có thể thanh trừ ma khí trong cơ thể.
Tối hôm qua là lần cuối cùng Phật Hàng uống cái loại rượu này, ma khí trong cơ thể đã thanh trừ toàn bộ, mỗi lần uống loại rượu này y đều rất không thoải mái, tối hôm qua Đông các có yêu nghiệt, y liền tới chỗ Vô Tranh, nhưng mà tối hôm qua trong mộng y giống như nhìn thấy nam nhân, y không xác định đó không phải mộng không nhưng hôm nay khi phát hiện người bên cạnh là nam nhânthì y liền biết tối hôm qua không phải mộng, y cũng không biết nên làm cái gì, mà dường như nam nhân không thích bộ dáng của y, y nhìn chằm chằm nam nhân nửa ngày rồi mới xuống giường.
Hai người cũng không nói chuyện tối hôm qua, Phật Hàng chỉnh lý y phục, cũng rất thẳng thắng hỏi nam nhân: “Ngô nghe nói Trương Tử Yến ở Hoằng Pháp Tự, lần này ngươi đến đón nàng hồi phủ?”.
“Ân”. Nam nhân gật đầu” Ma đầu trong phủ ngươi ở chỗ ta cướp đi nội đan của thụ yêu, nếu y hấp thu nội đan thất yêu, hậu quả sẽ rất phiền toái “. Phật Hàng có chút căm tức, tuy rằng trong tay y có phục ma ấn, kỳ thật không thể vận dụng, phương pháp lực lượng không đủ, chẳng qua ma đầu kia cũng bị thương không nhẹ.
“Ân”. Nam nhân vẫn gật đầu, cũng nói nguyên nhân mình tới Hoằng Pháp Tự, hắn không muốn làm cho Phật Hàng hiểu lầm, về chuyện nhầm lẫn tối hôm qua thì hắn không muốn nhắc lại.
Phật Hàng cùng Vô Tranh có quan hệ gì thì nam nhân không có hứng thú biết, hắn đến là có việc cần làm chứ không phải vì Phật Hàng mà đến, nếu không phải tối hôm qua ở chỗ này gặp Phật Hàng thì hắn gần như quên mất là Phật Hàng được chủ trì đại sư Hoằng Pháp Tự cứu.
Nam nhân cùng Phật Hàng chạm mặt cũng không có cảm giác xấu hổ, 2 người hàn huyên tán gẫu tình huống hôm nay, sau khi Phật Hàng được chủ trì Hoằng Pháp Tự cứu liền vẫn ở lại trong chùa dưỡng thương, Hoằng Pháp Tự là ngôi chùa nổi tiếng nhất ở phía nam, lúc trước Phật Hàng đánh nhau với Mạt Đồng ở Thanh Phong cốc thì đều lưỡng bại câu thương (cả 2 cùng bị thương nặng), nếu không phải chủ trì cứu Phật Hàng, còn mang Phật Hàng về phía Nam thì chỉ sợ Phật Hàng cũng sẽ không bình phục nhanh như vậy, cũng không có biện pháp nhanh như vậy gặp lại nam nhân, chỉ là dưới loại tình huống này gặp lại có chút không như ý.
Từ trong trong sương phòng đi ra, 2 người đi qua hậu viện của ngôi chùa, đi vào phòng ăn trong chùa, nơi đây là địa phương dành cho khách hành hương dùng bữa, bố trí đơn giản nhưng lại không mất đại khí. Xà nhà trong chùa rất cao, có vẻ thực trống trải, gió lạnh thổi vào có vẻ có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, mà lúc này các hòa thượng ở tiền điện đều đang ở trên khóa sớm, thanh âm niệm tụng kinh Phật liên tục không ngừng lượn lờ trên vùng trời Hoằng Pháp Tự.
Bên ngoài tuyết chưa ngừng rơi, nam nhân mặc thực đơn bạc, có tiểu hòa thượng đem đến cho khách hành hương áo bông thật dày, nam nhân mặc vào y phục mới ngừng run rẩy.
Mà Phật Hàng tựa hồ không sợ lạnh, y mặc rất ít mà sắc mặt bình thường, không có chút dấu hiệu bị đông lạnh, y không có uống cháo mà uống trà, y nhắm mắt lại điều tức, nam nhân ngồi ở đối diện y, nam nhân uống một ngụm cháo nóng hầm hập, ăn mấy miếng bánh mì, nam nhân thường thường nhìn về phía y chỉ là cái gì cũng chưa nói.
Bởi vì Hoằng Pháp Tự phải đóng cửa đối phó yêu nghiệt cho nên tối hôm qua phong chùa (niêm phong chùa không cho ai vào hoặc ra), gần đây căn bản là không có khách hành hương chỉ có vài vị lão nhân vài ngày trước đó lên núi dâng hương đang dùng bữa.
“Thời tiết quỷ quái này muốn đông chết bộ xương già này của chúng ta”. So sánh sự im lặng giữa nam nhân cùng Phật Hàng thì vài vị lão nhân ăn mặc đều có vẻ sang trọng lại trái ngược: “Ta sống đến từng tuổi này vẫn là lần thứ hai gặp qua tuyết lớn như vậy, thời điểm lão thái gia ta nói Biên thành có tuyết rơi nhất định có đại kiếp nạn, ngay cả ở trong chùa đều có yêu nghiệt tới”.
“Tối hôm qua chúng ta ở Tây các nghe thấy bên Đông các kia rất ồn ào, nghe nói sau chùa có 1 một gốc cây hoa mai hóa thành yêu nghiệt, trước đó vài ngày chạy ra khỏi chùa, tối hôm qua vào chùa trộm kinh thư nên bị bắt”.
“Thế đạo này, yêu cũng nhiều, quỷ cũng nhiều, thiên tai bệnh dịch lại liên tiếp không ngừng, nhân gian tất yếu gặp chuyện không may”.
Mấy lão nhân kia thở dài, thanh âm đã trải qua tang thương quanh quẩn trong thiện đường.
Phật Hàng mở mắt nhìn nhìn vài vị lão nhân, sau đó quay đầu hỏi nam nhân, “Nơi đây không yên ổn, ngươi định ở lại bao lâu?”. Phật Hàng tràn ngập ngạo khí (kiêu ngạo), y nói chuyện thực sắc bén, đâm thẳng trọng điểm.
“Qua 2 ngày nữa chờ tuyết rơi nhỏ hơn ta liền trở về”. Nam nhân không giấu diếm chút nào, hắn cũng muốn biết Phật Hàng định ở trong này ngốc bao lâu vì thế hắn liền mở miệng, “Vậy ngươi định khi nào rời đi?”.
Phật Hàng không trả lời nam nhân, nam nhân cũng không hỏi lại, thời điểm nam nhân đang chuẩn bị mở miệng thì từ bên ngoài đi vào mấy hòa thượng, trong đó có 1 hòa thượng bộ dạng có chút lớn tuổi, hắn cười cùng các sư đệ đi vào từ bên ngoài, chính là diện mạo người nọ lớn lên thực tuấn lãng.
Mà hòa thượng kia nhìn thấy Phật Hàng liền cười đi tới, nam nhân nhìn ra người này 25, 26 tuổi, so với các hòa thượng tuổi còn nhỏ khác thì nhìn qua phải lớn hơn một chút. Người này cười rộ lên như ngộ xuân phong (nụ cười rạng rỡ như gió mùa xuân).
“Xin chào Phật Hàng thí chủ, đêm qua ta theo chủ trì đi Đông các hàng yêu, không thể đi tìm ngươi chơi cờ, ngươi đừng lưu tâm”. Hòa thượng kia cười rộ lên thực anh tuấn, trên tay hắn đeo 1 chuỗi Phật châu, ăn mặc thực mộc mạc.
“Không sao cả”. Phật Hàng lạnh lùng trong trẻo trả lời.
Nam nhân kinh giác (cảm giác kinh hoảng), người này còn cùng Phật Hàng thân quen như thế, nhưng nghĩ lại mà xem Phật Hàng ở đây lâu như vậy cũng có thể có bằng hữu, nam nhân chủ động tiếp đón bọn họ, có vẻ tự nhiên hào phóng, rất có lễ độ.
Khi nam nhân biết được đối phương là Vô Tranh là người mà tối hôm qua đem phòng cho mình, hắn ngược lại liếc mắt nhìn Phật Hàng 1 cái, nhìn qua Phật Hàng cùng Vô Tranh là bằng hữu rất tốt, hắncùng Vô Tranh hàn huyên vài câu thì phát hiện Vô Tranh này cùng thế gian vô tranh (ko tranh chấp với đời), theo lời Vô Tranh nói thì từ lúc Phật Hàng đến đây thì Vô Tranh liền thường xuyên cùng Phật Hàng chơi cờ, có đôi khi Phật Hàng sẽ ngủ ở phòng Vô Tranh, bởi vì thời điểm trước đây Phật Hàng đến chùa thì hòa thượng trong chùa đều sợ Phật Hàng, chỉ có Vô Tranh cùng Phật Hàng nói chuyện với nhau.
Sau khi Vô Tranh đi rồi, nam nhân tỏ vẻ phải mau đến gặp Trương Tử Yến, Phật Hàng không nói 1 lời nhìn nam nhân, giải thích cũng không phải mà không giải thích cũng không phải, cuối cùng nam nhân đi rồi thì y còn chưa có nghẹn ra nửa chữ nào.
Tối hôm qua uống rượu rồi đi phòng Vô Tranh, nhưng sau khi Phật Hàng vào phòng thì y liền cảm thấy mình sinh ra ảo giác, y cảm thấy tối hôm qua Vô Tranh biến thành Tích Duyên, y cùng Tích Duyên nằm đưa lưng vào nhau, chỉ là y nhịn xuống, nếu là sớm biết rằng tối hôm qua là Tích Duyên thì y căn bản là sẽ không nhẫn nại, khuôn mặt tuấn mỹ của y ở băng thiên tuyết địa (băng tuyết ngập trời)có vẻ dị thường tuấn mỹ, bên môi y thở ra nhiệt khí dấu không được tiếc nuối trong mắt y ………
Bình thường Phật Hàng ngủ cùng Vô Tranh đều do chủ trì an bài, bởi vì trong phòng Vô Tranh có pháp khí trấn yêu, chủ trì luôn luôn để y đi phòng Vô Tranh ngủ, ban đêm có thể quan sát một chút huống của y, chỉ là mỗi lần đều là y ngủ trên giường, Vô Tranh trên mặt đất, tối hôm qua y thiếu chút nữa liền làm sai, nhưng y cũng đều không phải là bụng đói ăn quàng, cái gì đều nuốt trôi, hiện tại biết tối hôm qua là là nam nhân không phải là Vô Tranh thì y rất hối hận không có xé nát y phục của nam nhân.
Phật Hàng nhìn chằm chằm địa phương nam nhân rời đi, ý vị thâm trường nở nụ cười…….
Nam nhân theo tiểu hòa thượng đi vào địa phương Trương Tử Yến an dưỡng, nơi này ở hậu viện của Hoằng Pháp Tự, thuận tiện cho việc ngăn cách với tiền điện cho nên các hòa thượng tụng kinh cũng không quấy rầy được. Trong lúc hắn đi gặp qua phương trượng, mua thêm dầu vừng, đi thăm viếng tượng Phật, mới đến nơi đây cùng Trương Tử Yến gặp mặt, nếu đã đến chùa thì cần tuân thủ quy củ trong chùa.
Hôm nay Trương Tử Yến mặc cẩm tú (gấm) áo bông thật dày, váy dài chấm đất, cực kỳ thanh nhã, trên mặt trang điểm tự nhiên càng làm nàng thêm xinh đẹp, đầu nàng búi tóc đoan trang mà cao nhã, khí sắc cũng tốt hơn nhiều so với trước đó, nàng đang ngồi ở tiểu đình thêu hoa, 2 nha hoàn ở phía sau gọt trái cây cho nàng, nàng thấy phu quân đã nhiều ngày không gặp xuất hiện trước mắt, nàng buông đồ thêu trong tay ra, cao hứng nghênh đón hắn.
“Phu quân, ngươi xem đi, 1 mình ta trừ bỏ thêu hoa, chính là ngắm tuyết, thật nhàm chán”. Trương Tử Yến nắm tay nam nhân, nàng kéo hắn vào, 2 nha hoàn nhìn đến nam nhân xuất hiện, cung kính hô một tiếng “Cô gia”, nam nhân gật gật đầu, 2 tiểu nha đầu liền đi nơi khác chơi đùa, hiểu chuyện quấy rầy 2 người.
Nam nhân đối Trương Tử Yến là nói gì nghe nấy, hắn bồi Trương Tử Yến hàn huyên trong chốc lát, hôm nay hán đều ở cùng Trương Tử Yến, đã vào đêm bên ngoài tuyết càng rơi xuống càng lớn, chủ trì để 2 người đến hậu điện dùng bữa, Trương Tử Yến thân mật kéo nam nhân đi vào.
Hậu điện là địa phương cung cấp cho khách hành hương cùng chủ trì gặp mặt, cũng là nơi tụ hội trong chùa, hôm nay có hôm nay có trai yến (tiệc chay) đang tổ chức, thời điểm nam nhân đến bị người trong chùa an bài ngồi ở phía trước. Nam nhân cùng với Phật Hàng, chủ trì cùng với nhóm cao tăng trong chùa ngồi cùng nhau, mà Trương Tử Yến ngồi ở bên cạnh hắn, rất nhiều hòa thượng cũng không dám nhìn Trương Tử Yến, tất cả mọi người sợ phạm giới.
Chủ trì trái lại không ngại, để mọi người tùy ý dùng bữa, lần này nam nhân biết được tối hôm qua yêu nghiệt kia đã bị thu phục, yêu nghiệt quấy rối trong chùa là chuyện rất nghiêm trọng, vì thế cả ngày hôm nay trong chùa đều đang thanh trừ nghiệp chướng, hôm nay đặc biệt tổ chức trai yến cổ vũ mọi người.
Phật Hàng thấy nam nhân ngồi bên cạnh y, một mực nhìn y, y liền ngẩng đầu nhìn nam nhân, “Ngươi không nhìn thê tử ngươi, ngươi nhìn ngô làm cái gì? Trên người ngô có chỗ nào hấp dẫn ngươi?”. Đôi mắt y dừng ở trên người nam nhân, nam nhân đang muốn nhìn qua chỗ khác lại cảm giác được tay Phật Hàng chậm rãi sờ chân hắn.
Nam nhân sợ tới mức thiếu chút nữa làm rơi chén…….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...