Nam nhân mơ mơ màng màng, căn bản là không biết có người đến đây, Cửu Hoàng mặt không chút thay đổi nhìn chăm chú vào hai người, Xích Luyện nửa híp hai tròng mắt, Xích Luyện đang nâng mặt nam nhân để ngăn không cho nam nhân nhìn ra bên ngoài, y thong thả hôn môi nam nhân, làm cho hơi thở nam nhân dần dần trở nên hỗn loạn, y rất dễ dàng liền thành công dời đi tầm mắt nam nhân.
Hô hấp nam nhân ấm áp phun ở hai má Xích Luyện, môi Xích Luyện rất mềm khiến cho nam nhân vốn đang buồn ngủ trong nụ hôn từ tốn này dần dần mất đi ý thức…….
Thời điểm Xích Luyện buông nam nhân ra, nam nhân đãbị y làm miên thuật(miên=ngủ ;thuật = làm phép) ngủ an ổn, lúc này Cửu Hoàng đứng ở cạnh cửa sắc mặt lạnh đến đáng sợ, con ngươi biếng nhác của y lộ ra hàn ý sâu không thấy đáy.
“Cút ra đây”. Ngữ khí Cửu Hoàng lạnh như băng giống như thanh kiếm sắc bén, rất nguy hiểm, y ra lệnh cho Xích Luyện xuống giường, chẳng qua đối mặt thái độ Cửu Hoàng không tốt như vậy nhưng thật ra Xích Luyện không để tâm, Xích Luyện chậm rãi mặc y phục liền chậm rì rì xuống giường, ở trong mắt Cửu Hoàng rõ ràng là Xích Luyện đang khiêu khích y.
“Làm sao? Tức giận?”. Xích Luyện đắc ý nở nụ cười, y đã gặp Cửu Hoàng mấy lần, y vừa chỉnh lý y phục của mình lại tiện tay kéo chăn đắp kỹ lên người nam nhân, “Tích đại ca đang ngủ, ngươi đừng đánh thức hắn, nếu không hắn sẽ ngượng ngùng, đến lúc đó sẽ rất khó xử”. Y một nửa nhắc nhở, một nửa khoe khoang, đương nhiên càng nhiều chính là đắc ý.
“Ngươi đừng đắc ý”. Cửu Hoàng hừ lạnh, “Nếu Tích Duyên biết ngươi là xà yêu, hắn sẽ không để ý ngươi nữa”.
“Đây không phải chỉ là lời nói của ngươi sao, ta mới vừa tặng 1 kiện đại bào cho hắn, hắn thích đến nỗi đi ngủ đều phải ôm”. Thật ra Xích Luyện nói bừa thôi, y cũng không có đem y phục đưa cho nam nhân, y cũng không tính toán đưa cho nam nhân, nhưng mà câu này đã đủ để cho Cửu Hoàng tức giận.
Bởi vì Cửu Hoàng cũng nhìn thấy đại bào xích hồ kia để ở dưới người nam nhân, y có chút kinh ngạc, Xích Luyện thế nhưng cởi bỏ phong ấn của xích hồ, còn giết xích hồ, nhưng nghĩ lại mà xem nếu Xích Luyện không nuốt nội đan của xích hồ thì bây giờ cũng sẽ không đứng ở nơi đây, nhưng lại nghĩ máu Xích Luyện rất lạnh lẽo nên làm chuyện này cũng không kỳ quái.
Hai người không đánh thức nam nhân liền đi tới đại đường, đã không có y phục chống lạnh Xích Luyện cảm thấy lạnh lẽo, Trương quản gia thế nhưng rất hiểu chuyện tặng Xích Luyện 1 kiện áo lông để cho y mặc, áo lông màu đỏ tươi là màu y thích nhất, da y vừa trắng vừa mềm nhưng lại lộ ra vài tia khí tức yêu dị, hơn nữa thần thái y điềm tĩnh cùng khí chất tao nhã làm cho rất nhiều người trong phủ lén lút thảo luận về y.
Trương quản gia cũng biết Cửu Hoàng cùng Xích Luyện đều là bằng hữu của Tích Duyên, đương nhiên không dám chậm trễ đến hai vị tán gẫu đến “cao hứng”, thấy thế lão cũng không dám quấy rầy, hai người ngồi ở đại đường ẩm trà.
Nhiệt độ không khí bên ngoài rất lạnh, liền làm cho bên trong thở ra hơi thở đều biến thành sương trắng, trong chén trà nhiệt khí từ từ tràn ra, trừ bỏ bên ngoài đều là cảnh tuyết cùng sương mù, tất cả hình ảnh giống như đứng yên.
Đèn treo ở mái hiên tiểu lâu màu đỏ sậm, ở trong gió lạnh đồ sộ sừng sững, ánh nến lắc la lắc lư có vẻ có chút yêu dị, trong Trương phủ rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nghe rõ thanh âm uống trà.
Cửu Hoàng đặt chén trà xuống, y biếng nhác nói với Xích Luyện tao nhã, ” Rõ ràng là yêu nghiệt, nếu muốn đi đường tắt thành tiên, ngươi tới thiên đình rồi cũng sẽ bị đuổi xuống dưới, nếu như muốn thành tiên thì ngươi nên tu luyện mấy trăm năm nữa đi”.
“Không nhọc ngươi lo lắng”. Xích Luyện mặc áo lông nửa dựa vào trên ghế, y ý vị thâm trường (hứng thú, thú vị) cười lên, lộ ra vài tia giảo hoạt, “Hôm nay ngươi tới đúng lúc, Nham Vân nhờ ta báo tin cho ngươi, để ngươi nói cho Liễu Phong, y đã tìm được người mà Liễu Phong muốn gặp, nếu Liễu Phong muốn gặp người kia thì đem khẩu quyết thanh hồn kiếm pháp đến trao đổi”.
“…….”. Cửu Hoàng nhíu mày, “Việc của phàm nhân, ngươi cũng can thiệp?”.
“Đang ở thế gian, tham dự việc phàm trần, đạo lý này ngươi hẳn là so với ta rõ ràng hơn”. Xích Luyện không chút hoang mang nở nụ cười, y để Trương quản gia châm trà cho Cửu Hoàng, lúc sau chờ quản gia rời đi mới tiếp tục nói, “Ta và ngươi khác nhau, đạo bất đồng bất tương vi mưu (không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể cùng nhau hợp tác, làm việc được), đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu, ta đối với Tích đại ca cũng không phải như ngươi nghĩ…….”
Nói xong lời cuối cùng thanh âm Xích Luyện trở nên rất thấp, dường như y không muốn nói tiếp, y nhấp một ngụm trà nóng, trên mặt y bình tĩnh như cũ, mà mặt Cửu Hoàng không chút thay đổi theo dõi Xích Luyện.
“Ngươi muốn gạt ta đi khỏi Biên thành”.
“Ngươi thủ ở đây cũng vô dụng”. Xích Luyện nhìn sắc trời bên ngoài, miệng y thở ra sương trắng, lờ mờ bay ra ở trong gió, “Biên thành thời tiết dị thường, nếu không phải có người ở muốn tìm cách đối phó ta, thì đó là điềm báo có đại kiếp nạn buông xuống nhân gian”.
Cửu Hoàng nâng mắt lên, cẩn thận suy ngẫm lời nói của Xích Luyện, y chậm rãi trả lời:”Liễu Phong không có biện pháp, hiện tại Nham môn lớn nhất, Bạch Vân Quan cũng chỉ là quá khứ”. Nói đến việc này, khi Bạch Vân Quan bị phá, yêu ma bị phóng thích, đây không phải là thiên ý (ý trời) sao, trong mắt y cho dù Liễu phong có 3 đầu 6 tay nhưng sau khi Bạch Vân Quan bại vong, Liễu Phong cũng sẽ không xen vào việc này nữa, mà hiện giờ y ở lại Biên thành cũng chỉ là chú ý hướng đi của xà yêu mà thôi.
Cái gọi là hại người liền nên bị trừng phạt, nếu như cứu người thì đó là một vấn đề khác, nhưng gần đây y quan sát Xích Luyện rất ít tiếp xúc cùng phàm nhân, Cửu Hoàng thấy dường như Xích Luyện lo lắng ô nhiễm “tiên cốt” của mình, ngoại trừ Xích Luyện cùng chưởng môn Nham môn, cùng với nam nhân tiếp xúc ra, ít cùng phàm nhân nói chuyện với nhau, thậm chí bắt đầu xa lánh phàm nhân…….
Cửu Hoàng không phát hiện gần đây Xích Luyện có làm chuyện xấu gì cho nên y đối với Xích Luyện cũng khách khí rất nhiều, có lẽ là trước khi Xích Luyện phi thăng muốn cải biến một chút tội nghiệt của mình, muốn thay đổi cũng không cần phải nhiều lời nữa, nhưng mà y không hy vọng Xích Luyện cùng nam nhân thân cận quá, ykhông thích người khác chạm vào nam nhân, lúc trước y nhìn đến 1 màn kia đã chứng minh quan hệ của nam nhân cùng Xích Luyện rồi, mặc dù đã làm xong chỉ là không tận mắt nhìn thấy mà thôi.
Nhưng mà biểu tình của nam nhân dường như không giống chán ghét Xích Luyện……..
Cửu Hoàng có chút đăm chiêu uống trà nóng, mỗi một động tác, mỗi một tư thái, mỗi một ánh mắt của y lộ ra khí tức biếng nhác vô hạn khiến gười xem thực thư thái…….
Hai người “tâm bình khí hòa” (bình tĩnh hòa nhã) hàn huyên tán gẫu (tám chuyện) về chuyện thời tiết Biên thành dị tượng, tuy rằng 2 người rất ít nhắc tới chuyện môn phái nhưng Cửu Hoàng vẫn là tỏ vẻ sẽ thay môn chủ Nham môn truyền đạt tin tức cho Liễu Phong, cái gọi là chính đạo cùng tà đạo chẳng qua là lập trường bất đồng mà thôi.
Cho tới bây giờ 2 người chưa từng có buổi uống trà cùng nhau như vậy, nếu không phải nể mặt nam nhân đời này cũng không có thể có cơ hội này, bất kể là Xích Luyện hay Cửu Hoàng thì ai cũng không nguyện ý ở phủ nam nhân tranh cãi ồn ào, ai cũng không nguyện ý khiến nam nhân khó xử, nói trắng ra 2 người ai cũng không nguyện ý buông tay, chỉ có thể nước giếng không phạm nước sông.
Xích Luyện cũng có thể ra lệnh cho Cửu Hoàng, không cho phép Cửu Hoàng đến phủ nam nhân, mà Cửu Hoàng cũng không có thể can thiệp việc nam nhân cùng Xích Luyện lui tới, 2 người đều có băn khoăn, đều không thể ngăn trở đối phương.
“Lần trước đa tạ ngươi mời ta ăn xà yến, đến bây giờ ta vẫn nhớ kĩ không quên”.
“Không cần khách khí, hôm nay ngươi cho ta một hồi [kinh hỉ]”. Cửu Hoàng ôn hòa trả lời Xích Luyện, tuy rằng vẻ mặt Cửu Hoàng mệt mỏi nhưng là không khó nhìn ra tức giận trong mắt y.
Trong lúc đó không khí giữa 2 người yên lặng quỷ dị, không khí bốn phía lạnh đến làm cho người ta sợ hãi, giống như theo ngữ khí 2 người, tâm tình 2 người, cùng với sắc mặt tái mét của người kia mà chậm rãi rơi chậm lại……….
Không khí có chút ma mị, ánh nến màu đỏ sậm yêu dị, ngoại trừ sự lạnh lẽo bình thường là sự yên tĩnh, tuyết lớn bao phủ cả Biên thành, đêm nay Cửu Hoàng cùng Xích Luyện cùng rời đi.
Trước khi đi Xích Luyện vẫn mang đại bào xích hồ đi, bởi vậy mà bị Cửu Hoàng khinh bỉ một phen: “Xà chính là xà, không có áo lông xích hồ, băng thiên tuyết địa (băng tuyết ngập trời) này ngươi chỗ nào cũng không đi được”.
Xích Luyện vô cùng nhạy bén, y đương nhiên biết Cửu Hoàng đang cười nhạo mình, “Nếu ngươi tới nơi cực nóng, ngươi cũng như ta thôi, chính là thuộc tính khác nhau chẳng có gì lạ”.
“Nếu ta nói ta không hy vọng ngươi lại đến Trương phủ, ngươi sẽ làm như thế nào?”. Cửu Hoàng mặc áo lông thỏ hơi mỏng, trường bào màu trắng, cùng mái tóc dài tuyết trắng của y giống như cùng cảnh tuyết dung hợp, y mệt mỏi nhìn chằm chằm Xích Luyện.
Xích Luyện hỏi lại: “Vậy nói ngược lại, ta không thích ngươi đến đó nhiều, vậy ngươi sẽ làm sao?”.
Đã muốn sẽ không trả lời, đáp án của cả 2 đều giống nhau, lúc này từ bỏ dĩ nhiên là không có khả năng, 2 người liền mỗi người đi một ngã, Xích Luyện trở về Xích phủ, Cửu Hoàng trở về tửu phường, nhưng mà Cửu Hoàng không hài lòng với chuyện này, không qua bao lâu y tìm đến nam nhân, thời điểm khi y lại nhìn đến nam nhân, nam nhân mặc áo lông rất dày đang từ trà phô Trương gia đi ra.
Bởi vì thời tiết rét lạnh, ban đêm đều cơ hồ không bóng người, nam nhân nhìn thấy Cửu Hoàng đến đây thì rất cao hứng, bởi vì hôm nay Trương Tử Yến ở nơi khác an dưỡng, từ khi hắn trở về đều chỉ có 1 mình, hơn nữa dường như Xích Luyện rất bận rộn nên hắn không tiện đi tìm Xích Luyện, thấy Cửu Hoàng thì tâm tình hắn trở nên tốt hơn nhiều. Bởi vì lúc trước thời điểm hắn bị sơn quỷ bám đều là Cửu Hoàng chiếu cố hắn, thời điểm hắn tỉnh lại không còn cảm thấy lạnh thấu xương, hắn cảm thấy phù chú Cửu Hoàng cho hắn uống đã có tác dụng loại bỏ sơn quỷ, hơn nữa ngày ấy khi tỉnh lại hắn nghe Trương quản gia nói Cửu Hoàng đến, nhưng mà lúc sau liền cùng Xích Luyện cùng nhau rời đi, 2 người còn “hữu thuyết hữu tiếu” (cười nói vui vẻ T-T”””), lúc này hắn mới nhẹ nhõm, cảm thấy Cửu Hoàng hẳn là cái gì cũng không biết.
Nam nhân cũng không phải muốn lừa gạt Cửu Hoàng, chỉ là hắn không hy vọng cái loại bộ dáng này của mình bị bất kỳ ai nhìn thấy, cho dù lài ai thì cũng sẽ rất xấu hổ.
Khi Cửu Hoàng nhìn thấy nam nhân, y cũng không có nhắc tới chuyện đêm đó, nam nhân hỏi ngày ấy Cửu Hoàng có đến Trương phủ không, Cửu Hoàng gật đầu nói mình chính xác có đi Trương phủ, hơn nữa thời điểm y đến nam nhân đã ngủ rồi, Cửu Hoàng không muốn quấy rầy hắn nghỉ ngơi, đêm đó Cửu Hoàng cùng Xích Luyện hàn huyên vài câu liền trở về, lúc hắn nghe xong càng thêm yên tâm, Cửu Hoàng cũng không có giải thích nhiều, trước đây hắn còn cảm thấy Cửu Hoàng đối với Xích Luyện có chút thành kiến, hiện nay hắn nhắc tới Xích Luyện thì Cửu Hoàng lại không có phản ứng gì. Đây cũng coi như là 1 việc tốt đi.
Ít nhất Cửu Hoàng cùng Xích Luyện không có nháo xảy ra chuyện gì, ngày ấy nam nhân vốn nên bảo Xích Luyện rời đi trước nhưng mà hắn là chủ nhà cũng không thể đuổi Xích Luyện rời đi, mà mỗi ngày Cửu Hoàng đều phải đến Trương phủ, nếu có thể hắn vẫn hy vọng bọn họ không cần chạm mặt, ít nhất giảm bớt rất nhiều phiền toái.
Hôm nay Cửu Hoàng đến tìm nam nhân, kỳ thật trong lòng nam nhân rất cao hứng, Cửu Hoàng mang hắn đến tửu lâu, 2 người như trước đây nói chuyện phiếm, uống rượu, ăn cơm, cảm giác phi thường vui sướng, cảnh tuyết Biên thành ban đêm cũng thực mê người, chỉ là thời tiết rất lạnh, đa số mọi người không ra khỏi nhà, căn bản không có cơ hội thưởng thức cảnh tuyết nơi này.
Ban đêm.
Thời điểm Cửu Hoàng tiễn nam nhân hồi phủ, y đứng ở cửa không vào, nam nhân mời hắn vào nhà ngồi nhưng y chỉ lắc đầu.
“Hôm nay ngươi có việc gì cần nói với ta không?”. Nam nhân cảm thấy có gì đó bất thường, hắn thực bình tĩnh hỏi Cửu Hoàng, “Ngươi nếu có chuyện gì thì cứ nói thẳng không cần như thế này…….”.
Cửu Hoàng ôm nam nhân, có tuyết rơi trên vai y, nam nhân tùy ý cho y ôm không nói gì, một lát sau mới nghe được y ghé vào lỗ tai nam nhân nói: “Ta phải đi về”. Thanh âm y thực rõ ràng, thực dễ nghe, nhiệt khí từ miệng y thở ra làm ấm 1 chút vành tai cùng với hai gò má nam nhân.
” Ân”. Nam nhân nhẹ nhàng trả lời.
Cửu Hoàng nhìn nam nhân 1 lúc, hắn có chút nghi hoặc nhìn Cửu Hoàng, thời điểm hắn đang chuẩn bị rời đi thì Cửu Hoàng mới ôm sát thắt lưng nhắn, hôn lên đôi môi hắn……..
Nam nhân chưa kịp trốn tránh thì vừa vặn bị hôn, hôn ngân* của Cửu Hoàng nóng rực, hắn còn chưa lấy lại tinh thần thì đôi môi đã bị cạy ra, môi Cửu Hoàng thực dày nhưng lại cực nóng đến đáng sợ giống như phải đem môi cùng đầu lưỡi hắn đều hòa tan, trằn trọc dây dưa ở thời tiết rét lạnh, nhưng không có cảm giác nóng rực bị phỏng mà ngược lại tăng thêm vài phần ôn nhu.
* hôn ngân: dấu hôn
Nam nhân nhẹ nhàng mà đẩy Cửu Hoàng ra, “Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”. Hắn cảm thấy Cửu Hoàng có chút kỳ quái, hắn không khẳng định lắm hỏi tình huống của Cửu Hoàng.
Cửu Hoàng vân vê môi, đôi mắt nâu nhạt nhìn chằm chằm nam nhân nửa ngày mới chậm rãi mở miệng trả lời nam nhân,” Ta phải đi về, quay về Tuyết Sơn”.
Nam nhân sửng sốt một chút nhưng lập tức vẫn lộ ra ý cười ” Vậy tốt rồi, nhà của ngươi vốn ở phương Bắc, tửu phường ở đây cũng chỉ là địa phương dừng chân, hiện tại thời tiết Biên thành cũng kỳ quái, ngươi trở về cũng tốt”. Nam nhân chần chờ gật gật đầu, biểu tình trên mặt hắn thực bình tĩnh.
Cửu Hoàng cũng chỉ là lẳng lặng nhìn nam nhân, “Ngươi không có gì muốn nói với ta sao? Lần này ta đi rồi, ta cũng không biết cũng không biết tới khi nào mới trở về, bởi vì trên đường còn muốn đi Thanh Sơn một chuyến, người khác nhờ ta mang tin tức cho chưởng môn Bạch Vân Quan”. Cửu Hoàng nhưng thật ra không 1 chút nào giấu diếm bởi vì đối phương là là nam nhân, biết nam nhân không có tâm cơ Cửu Hoàng liền không cần giấu diếm điều gì với nam nhân.
Chưởng môn Bạch Vân Quan……..
Nam nhân nghe mấy chữ này thì ánh mắt bất an xao động……..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...