Sau một trận mưa xuân, khung cảnh hàng cây xanh mơn mởn bao quanh tòa nhà màu trắng luôn khiến người ta bất giác nghĩ đến những điều tốt đẹp, nhưng thật ra đây lại là trung tâm trị liệu ung thư của nước Anh. Lâm Xuân tựa vào gường bệnh, nheo mắt nhìn cây cối ngoài cửa sổ. Hiện giờ tâm trạng bà rất tốt, có thể nói là vô cùng tốt, bởi vì con gái nuôi của bà mang đến tin tức Tống Thư Duyệt sắp về Anh gặp mặt bà rồi.
"Mộ Mai, con vừa nói cuối tuần này mẹ có thể gặp được Tống Thư Duyệt sao?" Lâm Xuân hỏi lại.
Con người trong thời khắc vui mừng nhất sẽ luôn dễ dàng quên mất rất nhiều việc, ví dụ như tại sao gương mặt cô gái trẻ trước mắt lại tái nhợt quá mức.
"Vâng, tối qua cậu ấy đã thông báo cho con vậy ạ." Bây giờ, ngay cả tên cậu cũng khiến Mộ Mai sợ hãi khi nhắc đến.
"Tốt quá, tốt quá, tốt quá rồi!" Lâm Xuân đếm ngón tay, "Bây giờ là thứ Hai, nói cách khác chỉ năm sáu ngày nữa thôi là mẹ đã có thể thấy Tống Thư Duyệt rồi. Rất tốt, rất tốt!"
Lâm Xuân bảo Mộ Mai đưa gương cho mình xem. Ngắm khuôn mặt mình trong gương, bà khá thỏa mãn với trạng thái của mình hiện giờ, trông không hề giống với người đang bị bệnh nguy kịch.
Mỗi lần trị liệu bằng điện, Lâm Xuân đều gọi Mộ Mai theo, bắt cô đứng bên cửa kính phòng trị liệu nhìn rõ tình cảnh của mình, bà dùng cách này nhắc nhở cô đừng quên nhiệm vụ đến bên Vưu Liên Thành, khiến Vưu Liên Thành yêu cô, khiến Vưu Liên Thành đau khổ không thiết sống nữa của cô. Gần đây, Lâm Xuân cảm thấy hình như con gái nuôi của mình đang lơ là nhiệm vụ kia rồi.
Lần đầu tiên đi ra khỏi phòng trị liệu bằng điện, bà nhìn Mộ Mai đang đờ đẫn, chân tay run run bên ngoài: "Mộ Mai, yên tâm đi, mẹ Xuân không đau đâu."
Ngày cuối cùng của tháng Ba, Lâm Xuân đã gọi cho cô vào đêm khuya, lần đầu tiên khóc với cô qua điện thoại: "Mộ Mai, mẹ Xuân thấy ác mộng, mẹ Xuân mơ thấy mình chết."
Thế là năm ngày sau, đứa con gái nuôi thông minh lanh lợi liền mang đến tin tức Tống Thư Duyệt sắp về nước cho bà.
***
Xe đỗ trong cánh rừng sâu, Mộ Mai gục đầu trên tay lái, thẫn thờ nhìn khung cảnh bên ngoài cửa kính. Xung quanh im lặng như tờ, trong khu rừng rậm vắng vẻ, linh hồn người ta rất dễ rời khỏi sự khống chế của thể xác.
"Mộ Mai, thật ra nguyên nhân mẹ anh luôn ở Argentina là vì mẹ anh sợ London, bởi vì mẹ có ký ức đau buồn ở London này. London chính là phần mộ mai táng mẹ, phần mộ này luôn làm mẹ gặp ác mộng hằng đêm. Ở đây mẹ anh đã phản bội một người, mẹ rất hối hận, nhưng anh không cho phép mẹ hối hận vì chuyện đó. Vì nếu sự việc đó không xảy ra, có lẽ anh không thể xuất hiện trên đời này, không thể gặp được em. Mộ Mai, mẹ anh rất thương, rất thương, rất thương anh. Mộ Mai, anh chỉ nói với mẹ là con trai bà đã yêu một cô gái tên Lâm Mộ Mai, con trai cần sự giúp đỡ của mẹ, thế là mẹ chẳng hề nghĩ ngợi đã đồng ý trở về." Những lời tâm sự mang theo chút xúc động tối qua của cậu vẫn còn văng vẳng bên tai cô.
Cách đó không xa, một người phụ nữ cao to đang loay hoay với chiếc máy ảnh của mình, ai nhìn cũng sẽ cho rằng cô ta là một nhiếp ảnh gia, nhưng Mộ Mai thừa biết đó là vệ sĩ Vưu Liên Thành cử đi theo bảo vệ cho cô. Cái tên hẹp hòi kia nhất định không tài nào chấp nhận việc một người đàn ông cứ nhìn chằm chằm cô suốt đây mà. Mộ Mai bất giác nở nụ cười.
Về đến nhà, Vưu Liên Thành vẫn chưa về, nhưng bất ngờ là Mộ Mai lại gặp được bà cụ rất yêu quý mình.
"Mộ Mai đã có tiểu bảo bối rồi à." Mẹ Chu cao hứng nắm tay Mộ Mai, "Mẹ thật không ngờ ở cái tuổi gần đất xa trời còn được chứng kiến chuyện vui này nữa. Lão lão gia, lão gia, thiếu gia, thiếu thiếu gia, bà thật có phúc."
Mộ Mai cười ngượng.
Mẹ Chu nhìn cô thật kỹ, giả bộ tức giận "Mộ Mai, sao con được làm mẹ lại có vẻ mặt này, còn thế này nữa mẹ Chu sẽ giận đấy!"
Ngồi trên sô pha một hồi, bà liền vỗ vai cô cảm thông: "Trong lòng bất an phải không? Bởi vì Mộ Mai chưa bao giờ nghĩ đến mình trẻ vậy mà sắp trở thành mẹ đây mà. Nhưng trên đời này quan trọng nhất là duyên phận, vì thế Mộ Mai hãy tin tưởng câu nói của ông bà ta đi thôi, đến đâu hay đến đó, số mệnh đã an bài đứa bé xuất hiện vào thời khắc này tất nhiên có đạo lý của nó."
Cô vô thức gật đầu trong ánh mắt chờ mong của bà cụ. Bà lập tức cười hì hì.
"Mộ Mai, thằng nhóc Liên Thành kia sắp làm cha rồi, thế mà mẹ cứ ngỡ cảnh cậu bé tóc xoăn tít nắm lấy tay bà mới chỉ là chuyện hôm qua thôi." Nói đến đây, bà hơi cảm khái nhưng lại nhanh chóng vui vẻ trở lại, "Hôm qua nó ra vẻ thần bí tiết lộ cho bà biết mình sắp làm ba, mẹ liền hỏi rốt cuộc sao lại làm con lớn bụng thì nó mới nói tại vì một lần quá khích ở trong xe thế là trúng thưởng."
Mộ Mai xấu hổ vô cùng, gần như muốn tìm một lỗ nẻ nào đó để chui xuống.
Nhưng bà cụ vẫn nói liên thanh như chiếc máy hát về những chuyện lý thú khi Liên Thành còn bé, lúc ra về còn liên tục dặn dò cô phải chú ý sức khỏe.
Ngày đó, Mộ Mai đứng ở cửa đưa mắt nhìn bà cụ tóc đã bạc phơ ngồi trong xe vẫy tay với mình, con ngõ cổ xưa nhá nhem tối khiến đường nét khuôn mặt bà cũng mờ nhạt. Đây là lần cuối cùng Mộ Mai gặp mẹ Chu, cảm giác giống như thời khắc ly biệt mãi mãi vậy. Thời điểm chiếc xe khuất dạng, nước mắt cô bỗng tuôn trào một cách khó hiểu.
Đêm đến, Vưu Liên Thành kề tai vào bụng Mộ Mai như mấy ngày trước, nhỏ giọng thì thầm: "Hi nhóc, là ba đây, con có khỏe không, ba đang nói chuyện với con này. Con có lớn lên chút nào không? Con nhất định phải bình an vui vẻ, sau đó truyền đạt tin tức này đến mẹ bằng cách của con, như vậy mẹ con mới yên tâm, có nghe hay không..."
Mộ Mai ngượng ngùng kéo Vưu Liên Thành dậy, cậu mới lưu luyến nhấc người lên, tựa vào giường ôm lấy cô.
"Mộ Mai, hình như mỗi ngày trôi qua anh càng thêm mong đợi con chúng ta mau mau được sinh ra. Không biết rốt cuộc là nam hay nữ, đến cùng là giống anh hay giống em đây."
"Không phải anh không thích trẻ con sao?" Mộ Mai khẽ hỏi.
Mộ Mai biết Vưu Liên Thành ghét trẻ con đến mức nào, cậu luôn bảo trẻ con là nỗi phiền phức mà thượng đế tạo ra. Có đôi khi ở trường hợp công cộng, người thừa kế Vưu tước gia cần phải tỏ vẻ nhân ái, cười hiền hòa khen trẻ con là thiên sứ đáng yêu nhất trên đời, nhưng thật ra trong thâm tâm cậu lại cho rằng trẻ con chính là đám quỷ nhỏ phá phách mới đúng.
Vưu Liên Thành phì cười: "Ừ, anh không thích trẻ con, nhưng nếu mẹ đứa trẻ ấy là em thì khác. Anh sẽ mang hết mọi thứ tốt đẹp đến cho con, vắt hết óc khiến con vui vẻ. Mộ Mai, giờ anh đã hiểu thêm được chút ít về ba anh rồi."
Mộ Mai ngẩng đầu nhìn Vưu Liên Thành, tuy vẫn là gương mặt ấy nhưng hình như đã khác rồi. Hình như chàng hoàng tử bé nhỏ kiêu ngạo lạnh lùng trong lâu đài đã trưởng thành trong nháy mắt.
Lúc Mộ Mai ngẩng đầu nhìn cậu, Vưu Liên Thành cũng cúi đầu nhìn cô, gương mặt cô mấy ngày nay đã gầy đi không ít. Cậu nắm lấy chiếc cằm nhọn, cau mày xót xa.
"Món ăn Mike nấu luôn hợp khẩu vị em nhất mà. Sao vậy, bây giờ không thích nữa rồi hả?"
Mike là đầu bếp trong dinh thự nhà cậu, anh ta nấu món Trung Quốc rất tuyệt, Lâm Mộ Mai thích ăn món Trung nhất. Kể từ khi cô mang thai đến giờ, cứ đúng bữa là Mike lại đến đây nấu ăn, nhưng mà Mike không thể vỗ béo cho cô được.
Mộ Mai lắc đầu, chỉ tiếp tục im lặng vùi mặt vào lòng cậu.
"Vì đứa bé sao?" Vưu Liên Thành rất phiền muộn, "Anh xin lỗi Mộ Mai, nếu hôm đó anh phòng tránh đầy đủ thì tốt rồi. Mộ Mai còn trẻ như vậy phải làm mẹ cũng rất bất an đúng không? Anh cũng thấy vậy. Mộ Mai, em biết không, anh vốn định xin cho em học đại học ở Nam Mĩ, em chưa từng học đại học chắc chắn sẽ tiếc nuối lắm. Anh vốn đã lên kế hoạch hết rồi, chúng ta cùng nhau đến Nam Mĩ, anh sẽ tìm một trường học ở gần khu anh làm, chúng ta thuê một căn phòng nhỏ, đến lúc ấy em đi học anh đi làm, chúng ta sẽ sống như mọi đôi tình nhân bình thường khác."
Vưu Liên Thành bất đắc dĩ thở dài: "Nhưng mà bây giờ xem ra không được rồi. Mộ Mai, anh sẽ xin kéo dài thời gian ở trường một chút, chờ em mang thai đủ ba tháng sẽ nghe theo học viện sắp xếp. Tiếp đó em đến Argentina ở với mẹ anh, như thế em sẽ không cô đơn một mình, anh cũng có thể thường xuyên đến thăm em. Mộ Mai, chờ con chúng mình chào đời, anh sẽ tìm một trường đại học cho em đi học. Nhưng mà trước khi làm những việc đó chúng ta sẽ tổ chức đám cưới đã. Nếu em thích hôn lễ long trọng thì sẽ tổ chức long trọng, nếu em muốn ấm áp thì sẽ làm theo kiểu lãng mạn ấm áp, nếu em thích mộng ảo một chút thì chúng ta sẽ làm cho nó trở nên mộng ảo. Hôm ấy anh sẽ tuyên bố với toàn thế giới này, Lâm Mộ Mai chính là nữ hoàng của Vưu Liên Thành, mãi mãi là như vậy."
Vưu Liên Thành biết, cô gái trong lòng mình đã khóc rồi, nước mắt của cô đã thấm ướt áo ngủ của cậu. Vưu Liên Thành còn biết, nước mắt của cô còn có xu hướng lan tràn tiếp nữa cơ.
"Thảo nào người ta hay bảo phụ nữ mang thai rất hay mít ướt." Liên Thành vỗ vai cô, "Lâm Mộ Mai, em không sợ con cười em sao?"
Ai ngờ câu nói như thế lại làm cô khóc lớn hơn. Mộ Mai ngẩng đầu lên, mặt giàn dụa nước mắt.
"Liên Thành, em đi với anh. Liên Thành, anh dẫn em theo với, đừng bỏ lại em. Chúng ta cùng nhau đến Nam Mĩ, thuê một căn phòng, trải qua cuộc sống giống như những người bình thường khác, em sẽ nấu cơm, giặt đồ cho anh, sẽ san sẻ mọi vui buồn cùng anh, sẽ luôn ở bên anh như bây giờ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...