‘Cái gã Drew đó thật không thể tin được!’. Lydia tuyên bố, khi đang nằm ườn trên cái ghế làm bằng gỗ liễu ở sân trong vào cuối chiều ngày thứ bảy. Cô hí húi vặn nắp lọ sơn móng tay màu đen mới của mình.
‘Hoàn toàn chính xác’, Katie đồng tình.
‘Chị tự hỏi, không biết có bao giờ anh chàng đó ngừng nói đến một phút không?’ Lizzie ngao ngán, vừa nói vừa xoa kem chống nắng vào chân.
‘Ồ, thôi nào’, Jane cắt ngang lời kêu ca của mấy cô em, ‘có lẽ anh ấy chỉ hơi hồi hộp tí thôi mà. Thử tưởng tượng xem, nếu mình phải đến một đất nước hoàn toàn xa lạ, và phải ở cùng những người mình chẳng hề quen biết…’.
‘Thì cũng không thể kỳ quặc như thế chứ’, Lizzie nói, khi những âm thanh của bản Lohengrin từ phòng âm nhạc mới của bố lọt qua cửa sổ. ‘Nói cho cùng, anh ta cũng đã sống ở Anh đến tận 10 tuổi cơ mà’.
‘Mà anh ta cũng chẳng có vẻ lạ lẫm với bất cứ cái gì nhỉ?’. Lydia thêm vào, gác chân lên lòng Katie rồi bắt đầu sơn móng chân. ‘Ồ, nhưng em quên, anh ta đúng là người gác cửa chân chính cho một trong những khách sạn hiện đại nhất của Mỹ’.
Cô nhại giọng Boston của Drew khiến mấy cô chị cười khúc khích.
‘Yên nào’, Jane nài nỉ, hơi nhăn mặt vì vẫn còn đau cổ tay. ‘Cậu ấy có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện đấy’.
‘Ồ không đâu’, Lizzie cười phá lên. ‘Anh ta đang ở trên gác “tẩy trần”’.
‘Chẳng hiểu nổi lối diễn đạt của anh ta nữa’, Katie nói. ‘Tại sao anh ta không nói toẹt ra là muốn tắm nhỉ?’
Từ lúc bố mẹ các cô về đến nhà vào 10 giờ sáng hôm đó, cùng với Drew Collins và đống hành lý đủ để cậu ta thay trong một năm, các cô gái phải khó khăn lắm mới giữ được bộ mặt nghiêm trang. Drew 22 tuổi, nhưng cách xử sự thì cứ như đã 35 tuổi vậy; cao, vạm vỡ, mái tóc không hiểu ai cắt mà nhìn nham nhở hơn bất kỳ mái tóc nào mà Lizzie từng nhìn thấy. Mắt quá nhỏ so với khuôn mặt, cái miệng thì không những quá rộng mà còn hoạt động như máy khâu.
Lại còn lúc nào cũng thổi phồng về bản thân nữa chứ.
‘Ồ, bác chẳng phải lo gì đâu ạ’, anh ta tuyên bố với bà Bennet khi bà chỉ cho anh ta căn phòng rộng lớn dành cho khách, có vòi tắm hoa sen. Bà nói trong lúc răng nghiến ken két rằng bà mong là anh ta sẽ cảm thấy thoải mái. ‘Cháu sống ở đâu cũng được. Không phải vì cháu đã quen với những khách sạn hàng đầu thế giới mà lại không sống được ở những nơi chỉ có các tiện nghi tối thiểu. Cháu rất dễ thích nghi với hoàn cảnh’.
Và trong bữa tối, cả gia đình phải nhẫn nại ngồi nghe cái quan điểm cầu kỳ về dinh dưỡng của anh ta.
‘Cháu chỉ muốn cả nhà biết, cháu không giống mẫu người Mỹ điển hình như cả nhà nghĩ đâu ạ’, anh ta tuyên bố. ‘Cháu không ăn đồ ăn không tốt cho sức khỏe. Vậy nên, cháu không ăn mấy thứ quà vặt như khoai tây chiên hay món mứt hoa quả Yorkshire ngọt lừ đâu. Nhưng cháu không muốn cả nhà lo lắng. Chỉ là vì cháu đã quen ăn đồ ăn ở một số khách sạn hàng đầu…’.
Rồi anh ta liệt kê một danh sách các món mà anh ta không thể ăn (mất kha khá thời gian để anh ta kể hết vì mỗi món lại đi kèm với những mô tả có hình ảnh cụ thể về tác động của nó đến các bộ phận khác nhau trong cơ thể). Rồi anh ta thở phào nhẹ nhóm khi bà Bennet cam đoan với anh ta rằng, bà luôn mua thực phẩm sạch, mặc dù nước vòi ở khu vực này hoàn toàn có thể uống được, song nếu anh ta cứ nhất quyết, thì ngay ngày hôm sau bà sẽ mua cả lô nước khoáng tinh khiết cho riêng anh ta. Giải quyết xong việc đó, anh ta liền xơi gọn đến hai suất bánh ngọt, một bát tướng dâu tây với kem, hai miếng pho mát Stilton và một chùm nho to đùng.
‘Kể cho chúng ta nghe nào’, ông Bennet nói, khi Drew tạm ngừng ăn để thơ, ‘kể cho mọi người về khóa học quản lý khách sạn của cháu đi’.
‘Ồ, cháu hồi hộp lắm’, Drew đáp, đặt chiếc thìa xuống và mỉm cười với tất cả mọi người. ‘Cháu được phong danh hiệt Thực tập viên xuất sắc của năm, vì sao cả nhà biết không? Tài năng nổi trội về quản lý của cháu đã được chính KDB phát hiện!’
Anh ta mãn nguyện ngả người về phía sau xa đến nỗi suýt nữa ngã vào cãi cây ngọc giá đặt ở bên cạnh.
‘KDB?’. Katie kinh ngạc, mắt cô mở to. ‘Có phải những người chuyên đi săn lùng tội phạm không?’
‘Ồ không!’. Drew cười phá lên. ‘Ca Đê Bê – Katria De Burgh. Khách sạn De Burgh. Sếp của anh. Bà ấy là cháu gái của người sáng lập và là trưởng đại diện mới’.
‘Ấn tượng nhỉ’. Ông Bennet nghiêm nghị lẩm bẩm. ‘Và tài năng của cháu xuất chúng đến mức bà ấy nghĩ châu Âu có thể học được điều gì đó chăng?’
Drew hơi biến sắc mặt. Các cô gái thì cố nén cười.
‘À, tất nhiên cháu không phải là người khoe khoang đâu, nhưng bà De Burgh – có một nửa dòng máu Anh, à, Scotland, cháu nghĩ thế - rất quý cháu. Vì cháu học việc rất nhanh, nên bà ấy cho cháu tham gia vào khóa đào tạo quản lý cấp tốc. Và một phần của khóa học đó là đi làm việc ở châu Âu’.
‘Chính xác là ở đâu?’. Jane lịch sự hỏi, đá vào chân Lizzie dưới gầm bàn khi cô em đang cố nén cười.
‘Lâu đài Hoa hồng, Drew hoan hỉ phát âm, nhưng nghe chẳng có chút giọng Pháp nào cả. ‘Ở Pháp. Đó là tài sản mới được mua gần đây nhất trong danh mục các khu khách sạn cao cấp của dòng họ De Burgh đấy ạ. Vì thế, ba tuần nữa, cháu sẽ rời đây đi thực tập’.
‘Ba tuần?’, mẹ Lizzie hoảng hốt. ‘Harry, anh nói hai tuần và…’.
‘À, nhưng cháu có một món quà nhỏ’, Drew nói, cắt ngang lời bà mẹ. ‘Cháu có một món quà nhỏ để bày tỏ lòng biết ơn của cháu đối với sự hiếu khách của hai bác’.
Anh chàng dừng lại, ý chừng để cho mọi người sốt ruột
‘Một thẻ giảm giá hai đêm, trong đó có một nửa ngày trong khu tắm hơi tại bất kỳ khách sạn De Burgh nào ở Anh’, anh ta tuyên bố, rồi trao cho bà Alice một phong bì màu vàng.
Lizzie nháy mắt với Jane khi thấy mẹ cô rõ rang đang lưỡng lự, nửa phấn chấn vì cơ hội ở khách sạn 5 sao, nửa lại không muốn nói lời ảm ơn Drew.
‘Ồ, cháu thật tốt’, bà lẩm bẩm. ‘Ồ nhìn danh sách các khách sạn này – Brighton, Bath, Edinburgh. Ôi anh Harry, em thích mê Edinburgh!’
‘Nhưng Brighton gần Glyndebourn hơn’, ông Harry đáp. ‘Chúng ta có thể nghe nhạc kịch nữa’.
Bà vợ hé mắt, và thế là đủ để chấm dứt cuộc tranh luận. ‘Ở đó có một nhà tắm hơi, một bể bơi và, ôi xem này, giường cổ với màn che nhé!’
‘Thôi được, thì Edinburgh’, ông Harry thở dài. ‘Cháu thật tốt bụng. Drew, giờ hẳn cháu đã rất mệt vì bị lệch múi giờ nhỉ, cháu có muốn về phòng nghỉ ngơi không?’
‘Ồ, việc lệch múi giờ chẳng ảnh hưởng gì đến cháu đâu’, Drew cười phá lên. ‘Vì cháu phải đi lại thường xuyên trên những chuyến bay hạng thương gia mà’.
Đúng lúc đó, ông Bennet chợt nhớ ra là phải gọi một cú điện thoại khẩn, còn Katie và Lydia thì phát hiện ra cần phải ngay lập tức làm bài tập ở trường. Bà Bennet nghĩ đã đến lúc nên gọi cho bà Bingley về việc chuẩn bị phông màn cho nhà hát. Lizzie nói với mẹ để cô dọn bàn ăn, còn Jane thì viện cớ tay đau vội vã leo lên cầu thang tìm thuốc giảm đau, để lại mỗi Meredith tấn công Drew bằng một tá câu hỏi, nào là các khách sạn của De Burgh đã làm gì để trở nên thân thiện về mặt sinh thái, rồi có phân loại đồ ăn không, loại nào được trồng ở nơi bản xứ, loại nào sạch,… Nghe cuộc nói chuyện căng thẳng của hai người vọng từ phòng ăn ra, Lizzie nghĩ: nếu treo giải thưởng về sự buồn tẻ, thì Drew và em gái cô hẳn sẽ là những đối thủ đáng gờm.
‘Xong!’, giờ Lydia mới phát biểu, vừa nói vừa săm soi mấy cái móng chân vẻ hài lòng. ‘Chị đi thay đồ đây. Em đi chứ, Katie?’
Katie mở to mắt.
‘Đi cùng chị? Đến nhà Amber à?’. Cô em hào hứng hỏi. ‘Cả tối nay ư?’
‘Đương nhiên, tại sao không? Bọn chị sẽ gặp nhau ở vườn nhà Forster để chờ một cô nàng. Mẹ Amber đi chơi với người tình mới của bà ấy rồi. Biết đâu chị lại kiếm được cho em một anh chàng nào đó thì sao’.
Cái cách cô nói khiến người ta hiểu ngay là cô đang đề cập đến một chuyện chẳng thể nào xảy ra. ‘Nhưng Amber đồng ý mời em chứ?’. Katie băn khoăn. Amber nổi tiếng khắp học viện Meryton về những lời chê bai xúc xiểm bất kỳ ai không hợp cạ với cô. Katie đã nhiều lần nếm mùi rồi.
Lydia cười phá lên.
‘Ồ, cô ta sẽ làm bất cứ điều gì chị muốn’, cô đáp. ‘Cô ta đang nợ chị mà. Nào, em có đi không?’
‘Còn phải nói! Nhưng em mặc gì bây giờ?’
‘Quần bò lửng, áo phông màu da cam và đôi dép bóng màu đồng mà chị bảo em mua đấy. Mà đừng có chậm chạp quá, nếu không chị không chờ đâu’.
Trong lúc Katie cười toe toét chạy biến vào nhà, Lydia vẫn tiếp tục hét tướng lên các chỉ dẫn về khuyên tai, cách trang điểm, Jane quay sang phía Lizzie.
‘Em biết không, chị nghĩ dạo này Lydia có vẻ đối xử tốt hơn với Katie rồi đấy’, cô nói. ‘Ý chị là, Lydia không nhất thiết phải rủ Katie đi tối này. Katie không hợp với Amber mà’.
‘Quá đúng’, Lizzie gật đầu. ‘Nếu chị hỏi em, thì chỉ có một lý do khiến nó làm thế thôi’.
‘Gì thế?’
‘Nó đang muốn gì đó. Lúc nào Lydia cũng có một động cơ riêng’.
Jane chưa kịp trả lời thì Lydia đã quay trở lại.
‘Nhìn xem ai đến này!’, cô hét lên. ‘Ôi, anh chàng đang yêu!’
Mặt Jane thoáng đỏ khi Charlie Bingley xuất hiện ở bậu cửa nhà kính.
Lydia khúc khích cười và chun môi thành hình trái tim sau lưng Charlie.
‘Ôi, nhìn xem anh ấy có gì này! Lại còn sô cô la nữa chứ. Ngọt hay gì thế anh?’
Mãi đến khi Lizzie đứng lên, cố nén cái ý muốn trêu chị ngay tại trận, cô mới biết Charlie không đến một mình.
Đứng ngày đằng sau Charlie, và đang nhìn Lydia vẻ khó chịu, tay vung vung cái vợt tennis, là James Darcy với quần sooc trắng, áo phông thể thao cổ mở để lộ làn da rám nắng. Ngay cả Lizzie cũng phải thừa nhận là trông anh chàng rất phong độ, theo kiểu khá ngạo mạn và lơ đãng.
‘Em thích chứ?’. Charlie hồi hộp hỏi, chìa hộp kẹo về phía Jane. ‘Anh biết đây thật là ý tưởng cũ kỹ, và trời thì lại nóng quá. Có lẽ chúng bị chảy hết rồi nhưng…’
‘Ồ, đó là món yêu thích của em mà’, Jane quả quyết, đón lấy chiếc hộp từ tay Charlie, trong khi Lydia, tiếp tục gửi đàu thêm một cái hôn gió. ‘Thật là sành điệu’.
Có một khoảnh khắc im lặng kỳ quặc khi Jane đầu tiên thì nhìn xuống chân, sau đó thì nhìn ra cửa sổ, cắn môi, cuối cùng quay lại với Charlie.
‘Các anh có muốn uống gì không? Có một ít nước chanh vườn nhà do Meredith tự làm ở trong bếp. Bình thường em ấy nấu ăn cũng không ngon lắm, nhưng riêng món này thì khá được’.
‘Ồ thôi, xin cảm ơn. Chúng tôi mới ở bên nhà sang, chúng tôi đi đánh tennis đây’, James vừa nói vừa như định quay đi.
‘Ồ có vội gì đâu’, Charlie đáp. ‘Khoảng nửa tiếng nữa mình mới có sân mà’.
‘Em sẽ lấy ngay’, Jane nói. ‘À, đường’.
Cô giơ cổ tay băng bó của mình và gọi.
‘Lizzie, em giúp chị được không…?’
‘Không sao, để anh giúp’, Charlie nói ngay. ‘Em dẫn đường đi nào!’
‘Cho cô đây’. James đưa một phong bì dán kín màu nâu cho Lizzie sau khi Jane và Charlie đi vào nhà. ‘Tôi đã ghi cho cô một đĩa CD khác’.
Lizzie nhìn anh ta sửng sốt.
‘Anh ghi à? Ôi, camro ưn anh!’, cô nói, vội vàng mở phong bì lấy đĩa ra. ‘Này,sao nó lại trắng? ý tôi là, chưa ghi tên ca sĩ hay gì cả’.
‘À, không có đâu. Bởi cô ấy không phải là ca sĩ’.
‘Tôi thấy cô ấy quá xuất sắc’, Lizzie thốt lên.
‘Thật à?. James hỏi, rồi nở một nụ cười hết sức chân thành mà Lizzie chưa từng nhìn thấy. ‘Tôi sẽ nói với cô ấy. Cô ấy hẳn sẽ hạnh phúc lắm đấy’.
‘Anh biết cô ấy à? Ai thế?’. Lizzie thúc. ‘Tên là gì? Tôi muốn được nghe thêm các bài khác của cô ấy’.
‘Cô ấy tên là Jenna Darcy, em gái tôi. Và không còn bài nào khác đâu’.
‘Cô ấy là… nhưng anh chưa bao giờ nói anh có em gái cả’.
‘Vì cô chưa bao giờ hỏi’.
‘Kể cho tôi về em anh đi nào? Cô ấy đang học chứ? Học đại học phải không? Cô ấy hát trong dàn nhạc không?’ Lizzie hào hứng hỏi.
James ngừng lại, ném vợt lên cái bàn ngoài hiên và hít một hơi dài.
‘Vấn đề của Jenna là’, anh mở đầu, ‘là cô ấy bị…’.
Anh vừa bắt đầu thì cửa nhà kính bật mở.
‘Ồ, xin chào!’. Jane nói ‘chúng ta có khách đến thăm!’
Lizzie khó chịu ra mặt khi trông thấy Drew, mặc một cái quần âu ngắn đến mắt cá chân, mái tóc vuốt keo cứng đờ, dựng đứng như con nhím khi sợ hãi, đi qua sân trong về phía hai người.
‘Rất vui được gặp anh?’. Trước sự kinh ngạc của Lizzie, anh ta vỗ vỗ tay vào lưng James. ‘Tôi là Drew Collins, từ Mỹ đến. Còn anh là…?’
‘Đây là anh James Darcay’, Lizzie ngán ngẩm.
‘Ồ, James, tôi đoán chắc Lizzie đã nói về tôi cho anh nghe rồi’.
‘Chưa’. James nhìn anh chàng mới đến từ đầu đến chân, lộ rõ vẻ khó chịu.
‘À. Tôi là một người bạn thân thiết của gia đình. Tôi sống ở bang Massachusetts’, Drew hùng hồn tuyên bố. ‘Bố tôi và bố mẹ Lizzie trước đây kinh doanh cùng nhau. Nhưng rồi việc kinh doanh đổ bể cả, vì ông Harry không thực sự tâm huyết cho việc đó. Nhưng đừng nghĩ gì nặng nề nhé’.
‘Thực tế thì không phải thế’. Lizzie chịu không nổi. ‘Bố tôi đã tập trung hết cả sức lực vào đó, trong khi bố anh, ông Ambrose thì…’.
‘Chúa phù hộ cho bố’. Drew nhắm mắt lại trong khoảnh khắc, và Lizzie chợt thấy mình đần độn như một con bò cái. Dù sao thì bác ấy cũng đã mất rồi. Và tất cả những gì Drew cố làm chỉ là viết lại lịch sử nghe cho nó có vẻ tốt đẹp hơn một chút mà thôi.
‘Xin lỗi. Dù sao thì tất cả cũng đã là quá khứ rồi’.
‘Còn hai bạn là một đôi phải không, tôi đoán thế?’. Vẻ đau khổ của Drew biến đi cũng nhanh y như lúc nó đến vậy.
‘Không đời nào!’. Lizzie bực tức, kinh ngạc vì sự vô duyên của anh ta. ‘Chúng tôi thậm chí còn chẳng thân nhau’.
‘Thật ư?’
‘Thật’, James đáp. ‘Không hề’.
‘Ôi chà! Ái chà! Ừm. Tốt’.
Đến câu này thì cả Lizzie lẫn James chẳng ai buồn trả lời. Thật may là đúng lúc đó Emily đến, phá tan không khí im lặng khó chịu. Cô rung chuông từ cửa sau, như vẫn thường làm mỗi khi có chuyện bất ổn.
‘Xin lỗi, vô cùng xin lỗi. Ôi, mình xin lỗi nhé!’.
Mặt cô dài ra khi bắt gặp cái nhìn của James và Drew. ‘Xin lỗi, tôi làm gián đoạn cuộc nói chuyện của mọi người phải không?’
‘Không sao’, Lizzie quả quyết với bạn. ‘Thế còn những lời xin lỗi của cậu là sao thế?’
‘Mình xin lỗi vì đã thật quá đáng’, Emily trả lời. ‘Cậu biết đấy, chuyện Toby ấy. Mình đã gặp Lydia và nghe kể về tai nạn của chị Jane. Chuyện như thế thì đúng là cậu còn tâm trí nào mà nói chuyện với mình được’.
‘Ừ, mọi việc lúc đó khiến mình không nghĩ được gì’, Lizzie đồng ý, ‘nhưng lẽ ra mình cũng nên gọi lại cho cậu mới phải’.
‘Thôi nào, cậu không thể làm gì cả bởi vì anh ấy cũng sẽ không đến đâu. Anh ấy đi chơi rồi. Thật may cho mình’.
Cô thở dài rồi kéo Lizzie sang một bên. ‘Mình không thể ngừng được; mình đi trông trẻ, nhưng mình chán quá. Mọi thứ tại buổi tiệc của mình đều hỏng cả’, cô thì thầm. ‘Mình muốn buổi tiệc sẽ thật sự là một tiếng vang, nhưng điều đó không xảy ra. Mẹ thì cứ nhất định chọn mấy đồ ăn dở òm, bố thì muốn nó thật sang và nghiêm túc. Còn mình thì cứ như một đứa đần độn, chẳng có lấy một anh bạn trai dù bé bằng hạt cát’.
Cô ngừng lại, nhìn về phía Drew.
‘Ai thế?’
‘Đây là anh Drew Collins’, Lizzie vội giải thích, thở phào vì kiếm được lý do để cô lái cô bạn khỏi cái màn than thân tiếc phận cũ mèm. ‘Anh ấy vừa từ Mỹ tới. Anh ấy sẽ nghỉ lại nhà tớ một thời gian’.
‘Hi’, Emily mỉm cười. ‘Anh có ở nhà vào thứ bảy không? Nếu có, anh cũng được mời. Anh James và Charlie cũng sẽ đến đó và Denny… Ồ tất nhiên anh biết hết mọi người rồi còn gì. Dù sao thì…’
Lizzie ước giá mà Emily đừng quá phấn khích mỗi khi gặp một anh chàng mới toe nào đó.
‘Ồ, tôi sẽ vui lắm đấy’, Drew nói. ‘Bữa tiệc nhân dịp gì vậy?’
‘À, mừng tôi 18 tuổi’, Emily nói.
‘Không, không, ý tôi là chủ đề gì?’. Drew tiếp tục. ‘Tất cả những buổi tiệc thú vị đều phải có một chủ đề, hoặc ít nhất nơi tôi ở mọi người luôn làm thế’.
‘Mà anh vốn là người vùng Milton Keynes thì phải?’. Lizzie ngọt ngào hỏi, đúng lúc Jane và Charlie đang ra khỏi bếp.
‘À, chủ đề! Ôi lạy chúa. Mình chưa bao giờ nghĩ đến điều gì đó tương tự’. Emily than phiền. ‘Giờ em phải đi đây, nhưng mình sẽ nói chuyện sau, anh Drew nhé?’
Cô giơ tay vẫy vẫy rồi đi về phía cổng sau, suýt nữa thì đâm vào Charlie đang khệ nệ bê một khay đồ uống.
‘Xin lỗi, bọn mình làm lâu quá’, Charlie nói. ‘Ồ xin chào Emily. Ừ, tạm biệt nhé Emily!’
Charlie đặt khay đồ uống xuống bàn hiên rồi phát mấy cái ly tròn cho mọi người.
‘Nghe này, các bạn, bọn anh vừa nghĩ ra một kế hoạch tuyệt vời’.
Anh quay về phía James.
‘Ngựa của dì cậu sẽ chạy đua vào thứ bảy tới ở lễ hội Chợ mới phải không?
‘Không, đúng ra là Brighton, đó là một lễ hội đua ngựa ban ngày rất lớn được tổ chức để quyên góp tiền từ thiện’. James đáp. ‘Còn lễ hội Chợ mới tháng tới mới có cơ’.
‘Ừ đúng rồi, ở Brighton nhỉ. Denny nói thế’. Charlie nhớ ra.
‘Denny?’. James nhíu mày.
‘Phải, trường cậu ấy tài trợ cho cuộc đua, hiển nhiên rồi và họ cũng có một khán đài ở đó, cậu biết rồi đấy, để quảng cáo về các khóa học, học viên và ngựa của họ. Dù sao thì chính Denny là người gợi ra cho mình ý tưởng này. Cậu nghĩ sao, nếu tất cả chúng mình cùng đi đến đó? Mình chắc là Caro sẽ đồng ý. Nó vẫn còn buồn về việc bị mất con Ascot’.
Lần đầu tiên, James tỏ ra khá hào hứng.
‘Có lẽ sẽ hay đấy’, cậu gật gật. ‘Vì bà dì mình ở Pháp với Jenna, nên chỉ còn có mình’.
‘Với Jenna?’. Lizzie xen vào. ‘Thế là em anh…’.
‘Ồ, cuộc đua nghe có vẻ hấp dẫn đấy’, Drew nhảy vào. ‘Cho tôi một chân với nhé’.
Lizzie thầm ngán ngẩm về cái sự trơ trẽn đường đột của anh ta.
‘Ồ xin lỗi, hình như chúng ta chưa gặp nhau’, Charlie thành thật đáp, liếc nhìn Jane.
‘Đây là anh Drew’, Jane giải thích rồi giới thiệu mọi người với nhau một lần nữa.
‘Thế nào, James’, Charlie thúc giục. ‘Cậu dồng ý chứ? Đồng ý nhé?’
‘Mình nghĩ là có’, James gật. ‘Nhưng mình sẽ phải kiếm vé cho cả hội ở khán đài dành cho chủ ngựa… Tất cả có bao nhiêu người sẽ đi?’
‘Mình, Jane…’.
‘Ồ không, dịp này em không đi được rồi’, Jane nói nhanh.
‘Không thể được!’. Charlie phấn chấn. ‘Em là tâm điểm mà. Ý anh là, em đã nói nếu đi sẽ rất vui cơ mà’.
‘Vâng, nhưng lúc đó anh nói là ở lễ hội Chợ mới’.
‘Lễ hội Chợ mới hay Brighton thì có gì khác nhau đâu?’. Charlie hỏi.
Lizzzie thì biết rõ sự khác biệt. Brighton là nơi Simon sống và học đại học. Brighton là nơi Jane và anh ta từng cặp kè, hết cuối tuần này đến cuối tuần khác. Brighton, cho dù Jane lúc nào cũng giả vờ là bình thản, nhưng vẫn còn ngập tràn những kỷ niệm mà chị cô đang muốn quên đi.
‘Anh xin em đấy’. Charlie nhìn Jane năn nỉ.
‘Nếu cô ấy không đi, có nghĩa là cô ấy không muốn đi’, James xen vào. ‘Nếu chỉ bởi vì tớ với cậu thích..’.
Jane hít một hơi dài.
‘Không, em đi. Thực đấy. Sẽ rất vui. Lizzie, em cũng đi nhé?’
‘Em không biết, em…’
‘Nhất định là em phải đi rồi’, Charlie xen vào. ‘Caroline sẽ rất buồn nếu em không đi đấy’.
Câu nói của Charlie dù chỉ là muốn tỏ thái độ thân thiện của cậu ta, nhưng nó cho cô thấy Charlie không hề biết đoán lòng người chút nào.
Khi các chàng trai ra về, Lizzie quay vào phòng và nghe đĩa nhạc. Rõ ràng đĩa này không được ghi âm chuyên nghiệp, nhưng người nghe vẫn nhận ngay ra một giọng hát có sức ám ảnh kinh khủng. Cứ như thể trái tim của người ca sĩ đang vỡ tan theo từng nốt nhạc vậy.
Bỗng nhiên bài hát ngừng lại, rồi có rất nhiều tiếng ồn ào. Rồi sau đó là vài nốt đầu tiên của bài Vẻ giận dữ trên khuôn mặt em. Liệu có phải cùng một người hát không? Cháy bỏng, dâng trào, một thứ tình cảm mãnh liệt bị kìm nén.
‘Rồi một ngày anh yêu, em sẽ cho anh biết, cõi lòng tan nát của em lúc này, nơi đây, khi không còn anh’.
‘Tuyệt vời!’. Lizzie nói to hẳn lên khi cô nhấn nút tua lại. Âm vực giọng hát thật đáng kinh ngạc, và điều đáng ngạc nhiên hơn là cô ấy lại có quan hệ gia đình với James. Giọng của James, ừm, lơ đãng, thiếu nhạc điệu – nói chung là rất thường.
Cô chợt băn khoăn, liệu James sẽ hé lộ điều gì về Jenna nếu Drew không đột nhiên chen ngang vào câu chuyện của họ.
Và mặc dù rất miễn cưỡng với tất cả những ai có liên quan đến James, cô vẫn quyết tâm sẽ phải tìm hiểu cho ra. Cô nhất định phải biết người sở hữu giọng hát tuyệt vời ấy là người thế nào.
Sáng thứ hai, Lizzie chìm vào nỗi thất vọng. Thế là hết những giấc mơ – cuộc thi hát của cô đã kết thúc, và cô đã làm hỏng mọi thứ.
Các giám khảo liên tục phản đối, liên tục ghi chép. Hẳn là cô đã phạm vô số sai lầm. Cô nghĩ cô hát bài đầu tàm tàm với Vaughan Williams, bài Faure Chanson cũng được, nhưng cô hoàn toàn làm hỏng hết Handel aria và bài dân ca Ái Nhĩ Lan. Hay như Katie nói, thì cô hoàn toàn hết hy vọng.
Thế là cô không thể lấy bằng xuất sắc được nữa. Và có nghĩa là cô cũng phải xếp xó giấc mơ của mình thôi.
Dù sao thì ý nghĩ đó cũng đáng cho vào sọt rác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...