Ba cô vừa bước vào nhà thấy thế liền nói.
“Vợ à, con nó lặn lội về nhà đúng đêm giao thừa là đã mệt mỏi lắm rồi. Con đi tắm rửa đi rồi ăn.” Câu đầu là nói với mẹ Trần, câu sau là nói với Minh Tâm.
Nhận được đặc ân của ba, cô liền chạy tung tăng lên phòng của mình. Vừa lên tới phòng thì lại nghe mẹ bảo.
“Thế đấy! Con gái mà chạy như vậy bảo sao tới giờ vẫn còn ế!”
Cô chỉ cười. Lâu lâu mới được về nhà, đương nhiên là sẽ chẳng quan tâm hình tượng rồi.
Minh Tâm tắm rửa xong thì đi thẳng vô nhà bếp. Trong bếp mẹ cô đã chuẩn bị sẵn sàng mâm cơm để cô mang ra phòng khách ăn và gọt hoa quả để tối nay coi Táo Quân.
Cô bưng cơm và hoa quả thì Táo Quân đã bắt đầu.
Coi xong thì đã gần 11h30. Em trai liền la hét.
“Em mới mua mấy cây pháo hoa, chơi không?” Nói xong mặt nó chẳng khác nào nói “khen em đi, giỏi không? Em biết chị thích chơi pháo hoa mà!”.
Cũng không muốn thằng em thất vọng cô liền nịnh nọt.
“Chà, giỏi dữ ta! Em trai giỏi giang đẹp trai còn không biết mang ra đây!” Như cô dự đoán thằng em mới nghe xong thì mặt liền tươi cười vừa chạy vừa hát đi lấy pháo hoa.
Cô chạy đi lấy xô nước, bật lửa, hai đứa lại tí ta tí tởn chạy ra ngoài vườn. Ở bên trong ba mẹ Trần thở dài.
“Hai đứa này thật là! Lớn rồi, hai mươi mấy gần ba chục mà chẳng khác nào con nít!” Miệng thì trách cứ nhưng khuôn mặt hai người chỉ có yêu chiều. Dọn dẹp xong ba mẹ Trần cũng đi ra ngoài...đốt pháo hoa. Còn hăng say hơn cả hai chị em. Bỗng chốc căn nhà tràn ngập tiếng cười.
Chơi đùa tới 1h sáng rồi mới bắt đầu người này theo sau đuôi người kia đi ngủ. Chẳng lâu sau cả gia đình đã chìm vào giấc mơ.
Sáng sớm tinh mơ, gà mới gáy thì Tâm và Chí đã bị lôi dậy. Sáng mồng một nhà cô thường sẽ sang nhà thờ ông bà, nơi ông bà nội đang ở. Sau đó mọi người trong gia đình sẽ tập hợp rồi đi hái lộc ở chùa và thắp nhang thăm mộ tổ tiên. Thời gian “hành quân” hái lộc là 10h, mọi người tập trung lúc 8h. Đương nhiên sẽ không thiếu chuyên mục phát lì xì, chúc tết sau khi ăn sáng.
Nhà ba cô có 5 anh em, hai gái và ba trai. Ba của cô là thứ năm. Mỗi khi tết nhà ông bà nội luôn đông vui con gái, con trai đều về tụ họp. Cô tư không lấy chồng, cũng mẫu hình lý tưởng của cô. Còn chồng cô út thì là cô nhi nên bên nội không có ai, mỗi tết gia đình cô út sẽ về bên này. Một điều đáng buồn là ngoại trừ hai chị em nhà cô chưa cưới vợ lấy chồng, thì những anh em họ ai cũng lập gia đình. Ngày tết đương nhiên cô và em trai sẽ được trở thành nơi công kích nhiều nhất. Thật là đau lòng!
Diễn Đàn
Năm nay hai chị em cô đã quyết định mặc áo dài cách tân đôi. Minh Chí mặc áo dài cách tân màu vàng thêu hình rồng. Minh Tâm thì mặc áo dài cách tân màu đỏ thêu hoa văn chỉ vàng. Hai chị em cô rất đầu tư đó nha. Hai người mua quần jean màu đen mới. Còn mua luôn một đôi Converse màu trắng. Cô tết tóc hai bên, em cô thì để tóc undercut rồi vuốt keo.
Ba mẹ nhìn hai chị em cô mà miệng chữ O. Biết sao được, hai người đẹp xuất sắc mà! Hai chị em thầm nghĩ. Bởi vậy, chị em mà, phải có trình độ tự sướng y như nhau chứ.
Sau đó nhà cô lại hành quân trên chiếc xe gia đình để qua nhà ông bà nội. Minh Chí lái xe, cô thì ngồi ở ghế phụ. Ba mẹ cô ngồi đằng sau.
Tới lúc gia đình Minh Tâm tới nơi thì ai cũng tới hết rồi, chỉ đợi mỗi gia đình cô.
Ba mẹ nhanh chân đi vô trước. Tâm và Chí mới theo sau. Trong đầu ai cũng nghĩ làm cách nào để không bị tấn công bởi câu “Chừng nào cưới?”. Phòng thủ đã sẵn sàng ứng chiến!
5 phút sau
~Có lẽ..mọi thứ giờ đây đã khác xa rồi...phòng thủ cái quái gì! Quân địch mới tấn công mà nội bộ đã lục đục, chị em tương tàn! Quân địch quá sắc bén! Rút quân! Rút quân!
Sau đây là cuộc đối thoại giữa những họ hàng nhà nội.
“Chừng mới được ăn đám cưới của 2 đứa đây?” Cô út bắt đầu trước và đã “thành công” lôi kéo sự chú ý lên hai chị em cô. Hai người miệng cứng, mặt đơ, còn đâu vẻ phong độ khi bước vào chiến trường!
“Dạ...dạ..dạ.” Hai đứa lắp bắp trả lời. Nhưng chưa kịp trả lời thì có người đã không còn kiên nhẫn.
“Hai đứa bây có trả lời không hả! Thằng Chí thì đã 25 tuổi rồi! Còn Tâm thì đã 29 tuổi! Hai đứa mà ở thời cổ đại là thuộc loại ế chỏng ế chơ rồi biết chưa, hử?” Ông tức giận la mắng. Nhưng một đứa nhỏ 5 tuổi mới đi học nghe từ “cổ đại” thì liền phản ứng.
“Ông cố ơi, cổ đại là thời xưa, bây giờ là thế kỉ 21 rồi mà? Cháu nghe cô nói vậy á!” Giọng nói ngây thơ mang chút ngọt ngào của cháu trai cũng làm vơi bớt vài phần giận dữ của ông. Ông liền quay sang xoa đầu đứa chắt của mình.
Nhưng ông không thấy thằng nhóc là quay sang cô của nó nháy mắt một cái. Nhân cơ hội này miệng lưỡi trơn tru của Tâm lại được hoạt động.
Diễn Đàn
“Ông nội à, nội đừng tức giận. Hôm nay là mùng một tết mà. Tức giận hại sức khỏe lắm. Phải không, Chí?” Nghe chị mình nhắc tới, anh liền ba hoa một phen.
“Dạ, dạ, đúng rồi ông nội. Nội muốn nhìn thấy tụi cháu lập gia đình, có con thì phải giữ gìn sức khỏe cẩn thận. Dựa theo những thống kê thì người hay tức giận sẽ tổn…” Như mong đợi ông cụ liền dịu dàng.
“Ừ, năm nay cho qua. Năm sau thì đừng có mà hòng. Thôi đi ăn sáng.” Mặt Chí và Tâm liền nở nụ cười thật tươi. Năm nào mà ông cụ chẳng nói vậy! Mà có năm nào không qua đâu! Trong lúc xuống phòng ăn, thằng cháu trai liền lanh chanh chạy tới rồi hỏi.
“Cô ơi? Cô ế thật rồi à? Chú ơi? Chú cũng ế chung với cô luôn ạ?” Cái gì mà ế chung chứ! Đây ế thì có liên quan với nhau à! Hai người thầm oán hận.
Diễn Đàn
Cô liền cố rặn ra nụ cười tươi, nhỏ nhẹ nói với cháu trai.
“Con có biết ế là một xu thế không? Cô với chú chỉ là theo xu thế thôi mà.” Nghe cô nói thằng bé liền bày ra bộ dáng học sinh lớp một hiểu bài rồi nói.
“Vậy mai mốt con cũng đi theo xu thế! Vậy con, cô, và chú sẽ thành ế chùm rồi!” Đã vậy miệng còn tươi cười, vui vẻ chạy đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...