Chương 88
Môi Thẩm Cận khẽ động: “Cám ơn, chứng minh ánh mắt tôi không sai.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Khiêm cũng cúi đầu cười cười: “Như vậy…”
Hắn ta kéo dài âm cuối, nói khẽ: “Phải xem Hạ Ngôn có thể có ánh mắt tốt hơn một chút hay không.”
Hắn ta cúp điện thoại.
Trong phòng ăn ầm ĩ, Hạ Ngôn không nghe rõ hai người đang nói gì, nhưng rõ ràng cảm nhận được sắc mặt của Thẩm Cận có hơi khó coi, cho dù tất cả cảm xúc có ẩn dưới vẻ bình tĩnh đó, song cơ mặt căng ra đã tiết lộ tâm tình của anh.
“Anh ta nói gì?” Hạ Ngôn nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Cận lắc đầu, trả điện thoại lại cho cô.
Bữa tiệc kết thúc trong yên bình, Trình Khiêm không quay lại nữa.
Sau khi ăn xong Thẩm Cận đưa Hạ Ngôn trở về, thời gian còn sớm hai người không trở về nhà ngay, cùng nắm tay đi tản bộ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gió đêm chầm chậm, người đi đường vội vàng, việc này đối với Hạ Ngôn vẫn lả thể nghiệm mới lạ, đều là những tưởng tượng cô từng nghĩ tới, cô nghĩ mình sẽ hưởng thụ loại cảm giác yêu đương này, nhưng khi nhìn Thẩm Cận bình tĩnh quay mặt, tưởng tượng thấy anh của trước kia, anh của hiện tại, cô không thể nói rõ đây là cảm giác gì, rõ ràng là cùng một người, vừa dường như là không hoàn toàn như vậy.
Cô nghĩ cô vẫn còn có chút tiếc nuối.
“Nghĩ gì vậy?” Bên tai bỗng vang lên giọng nói trầm thấp của anh.
Hạ Ngôn ngẩng đầu, lắc đầu cười cười: “Không có gì.”
Rồi chuyển đề tài khác: “Vừa rồi trong điện thoại Trình Khiêm nói gì đó với anh à?”
“Thấy sắc mặt anh dường như không được tốt lắm.” Cô nghiêng đầu nói.
Ánh mắt Thẩm Cận dừng lại trên gương mặt cô, lại dời đi, đi cùng với cô một hồi lâu mới hờ hững hỏi cô: “Em cảm thấy Trình Khiêm hắn ta thế nào?”
Hạ Ngôn nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Em tiếp xúc với anh ta không sâu, không dễ để đánh giá. Theo như cảm giác tiếp xúc hiện tại mà nói, người có chút đê tiện, nhưng là đê tiện quang minh lỗi lạc, tác phong làm việc có vẻ như khá táo bạo và trực tiếp.”
Thẩm Cận không nói.
Hạ Ngôn cảm giác được đêm nay anh cực kỳ trầm lặng, bất giác dừng bước, nghiêng đầu nhìn anh.
“Anh có tâm sự.”
Thẩm Cận nhìn chăm chú vào cô hồi lâu, thản nhiên gật đầu: “Đúng.”
“Vừa rồi trong điện thoại Trình Khiêm nói,” anh thoáng dừng lại, quan sát thần sắc của cô, “Anh ta nói coi trọng em.”
Hạ Ngôn sửng sốt rồi nhíu mày: “Không đạo lý.”
“Loại chuyện như thích này cho tới bây giờ đều không có gì là đạo lý hay không.” Giọng Thẩm Cận vẫn bình tĩnh, “Tình cảm này nọ có khi chỉ để ý nhãn duyên mà thôi.”
Hạ Ngôn bật cười: “Anh Thẩm là đang thuyết phục em đi tiếp nhận anh ta sao?”
Thẩm Cận không có tâm tình đùa giỡn với cô: “Không phải.”
“Tôi chỉ lo lắng, một ngày kia anh ta đột nhiên làm em cảm động.”
Hạ Ngôn thu lại nụ cười: “Anh đối với em không có lòng tin sao?”
“Tôi chính là không có lòng tin với bản thân.” Thẩm Cận im lặng một lúc, bàn tay nhẹ nhàng phủ lên ngực trái cô vị trí ngay tim, “Tôi ở nơi này của em, là có tiền án.”
“Tôi chỉ cần đi một bước sai lầm, liền trực tiếp bị em bỏ qua, ngay cả cơ hội biện giải cho bản thân đều không có.”
Hạ Ngôn miễn cưỡng mím môi: “Hay là anh Thẩm có thể thử phạm sai lầm xem.”
Thẩm Cận: “Ban đầu lúc chúng ta quen biết em liền tránh tôi như tránh bò cạp, khi đó tôi phạm lỗi lầm gì sao?”
Hạ Ngôn nhất thời nghẹn lời.
“Hạ Ngôn.” Giọng Thẩm Cận mềm nhũn ra, “Em đặt trí nhớ trong tương lai cộng thêm lên người tôi ở hiện tại, có phải không công bằng với tôi hay không?”
Hạ Ngôn ngước mắt nhìn anh, bỗng nhiên cười: “Có vẻ thế.”
“Nhưng nếu tách biệt anh và em trong trí nhớ của em trong tương lai hoàn toàn ra, anh vẫn là anh sao?”
“Có khi em rất hoang mang, em nên coi anh là anh, anh ấy là anh ấy, hay là anh là anh ấy, anh ấy là anh?” Hạ Ngôn nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Cận: “...”
Lần đầu tiên trong đời, anh cũng không có đáp án.
----------
Sáng ngày hôm sau, Chu Thiếu Huy đúng hẹn tới công ty trình diện, cùng đi với hắn còn có nhóm nhà thiết kế bên dưới hắn, giống như năm đó rời khỏi Nhuyễn Thần, một mình hắn mang đi cả một nhánh.
Thẩm Cận trước giờ không phủ nhận sự lợi hại của Chu Thiếu Huy, nhưng song song đó, anh cũng không thể không đề phòng.
Thẩm Cận sắp xếp mỗi người vào cương vị tương ứng, chức vị và đãi ngộ đều cao hơn 1 chút so với Tử Thịnh, đều có đội ngũ trợ lý riêng. Anh đưa cho Chu Thiếu Huy công khai thăng chức và ngầm giáng chức, bề ngoài vẫn là chỉ huy toàn bộ phòng thiết kế, đồng thời kiêm quản lý sản xuất công tác của phân xưởng, ngầm chính là đã chuyển trọng tâm công việc của hắn ta sang phân xưởng sản xuất, đối với phòng thiết kế hắn ta có toàn quyền lãnh đạo, nhưng quyền quyết định thì không, quyền quyết định vẫn còn trên tay Thẩm Cận và Hạ Ngôn.
Thẩm Cận nói đến khéo léo, Chu Thiếu Huy nghe không hiểu trong lời nói đó có đường nhỏ, trái lại vì Thẩm Cận đưa công việc ở phân xưởng sản xuất cũng ủy nhiệm cho công việc của hắn, hắn cảm thấy bản thân được coi trọng, mang lòng biết ơn đối với sắp xếp của Thẩm Cận. Những người khác từ nhà thiết kế bình thường thăng làm cấp trung nhỏ, nắm giữ quyền quản lý nhất định, càng đối với Thẩm Cận ôm chặt ơn hoài niệm ngày tương phùng, không chỉ nhiệt tình cao trong công tác, vẫn không quên khoe khoang với đồng nghiệp ban đầu là đãi ngộ tốt khiến cho số người còn ở lại Tử Thịnh cũng bắt đầu rục rịch, lòng người dao động.
Trình Khiêm rõ ràng cảm giác được toàn bộ đoàn đội không ổn định, hắn vốn không đặt quá nhiều tâm tư trên đoàn đội này, nhưng bởi vì quan hệ với Hạ Ngôn, loại cảm giác không muốn bại trận trên tay Thẩm Cận làm cho tâm tư hắn ta cũng mạnh mẽ theo, đổ toàn bộ tức giận lên người Tống Càn, đổ rồi vẫn còn nóng nảy lợi hại, di động cầm lên lại buông xuống, muốn gọi điện cho Hạ Ngôn bấm gọi xong vừa vang lên 1 tiếng lại ấn tắt, Trình Khiêm phát hiện, hắn và Hạ Ngôn cũng không có quá nhiều điểm liên kết trong công việc hoặc phương diện sinh hoạt, bất kỳ cuộc gọi nào của hắn gọi cho cô đều là đường đột.
Thứ duy nhất hắn có thể nhớ tới, hắn và Hạ Ngôn còn một điểm liên hệ đó chính là chú Vương, cùng có yêu thích đối với hàng thủ công mỹ nghệ truyền thống.
Sau khi cầm điên thoại lên bỏ xuống đến lần thứ 3, Trình Khiêm đẩy máy tính ra đứng lên, cầm lấy áo khoác âu phục trên giá đi ra cửa.
--------
Lúc sắp tan làm Hạ Ngôn mới phát hiện cuộc gọi nhỡ trên điện thoại di động, hai chữ “Trình Khiêm” làm cho cô ngẩn người.
Đúng vào lúc này Thẩm Cận đến lấy nước, khi nhìn thấy được hai chữ “Trình Khiêm” trên màn hình di động, ánh mắt anh thoáng dừng, thờ ơ nói: “Bỗng nhiên phát hiện ra, lúc trước hủy bỏ quan hệ hôn nhân với cô Hạ thật sự là một quyết định không sáng suốt.”
Hạ Ngôn ngẩng đầu cười nhìn về phía anh: “Hai ngày nay anh Thẩm dường như có chút lo được lo mất.”
Thẩm Cận nghiêng đầu nhìn chăm chăm cô một lúc lâu, mãi mới chầm chậm nói: “Có thể khiến cho một người đàn ông đối với người con gái lo được lo mất chỉ có một lý do.”
Hạ Ngôn: “Như là?”
Thẩm Cận: “Người con gái này quan trọng hơn so với người đàn ông đó nghĩ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...