Yêu lại từ đầu

 
Chương 85


 
Người lại không đứng dậy, vẫn duy trì tư thế cúi người vây cô trong ghế văn phòng, hai cúc áo sơ mi đen bị cơ ngực căng ra tạo ra một lỗ hơi cạn, ở vị trí của Hạ Ngôn có thể nhìn rõ ràng hai bên xương quai xanh xinh đẹp thấp thoáng dưới đường viền áo hơi mở, với bộ ngực trần dao động theo nhịp thở.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Ngôn đi theo Thẩm Cận vài năm, tự nhận sớm có định lực cao thâm với anh, không nghĩ sau khi đơn giản nhìn thoáng qua như vậy, cô phát hiện đạo hạnh của bản thân vẫn còn quá nông cạn, vòm ngực dưới viền áo khẽ cong hơi mở của Thẩm Cận là sự gợi cảm trí mạng.
 
Cô yên lặng nghiêng đầu, đẩy Thẩm Cận ra, người cũng đứng lên nói lời tạm biệt với Thẩm Cận.
 
Thẩm Cận không thực sự giữ cô lại qua đêm, đưa cô tới cửa, người sẽ ở cách vách. Khi cô mở cửa anh còn có chút luyến tiếc, từ phía sau lưng ôm lấy cô, nhận lấy chìa khóa từ trong tay cô, vừa giúp cô mở cửa vừa thấp giọng hỏi: “Ngày mai chuyển tới, hửm?”
 
Lời vừa dứt anh đã trúng một cái đánh nhẹ, kèm theo tiếng lẩm bẩm của Hạ Ngôn: “Quả nhiên quá đáng hơn.”
 
Thẩm Cận cười khẽ, cúi đầu hôn lên má cô một cái, vặn mở cửa rồi buông cô ra, nói với cô “ngủ ngon”.
 
Hạ Ngôn cũng nói “ngủ ngon” xong xoay người định đi, do dự một thoáng lại quay đầu hỏi anh, hỏi ra hoang mang đã nhiều năm của cô: “Anh sẽ để ý anh họ tôi sao?”
 
Trước kia Kỷ Trầm cũng là bác sĩ chủ trị của cô, lại là anh em họ cùng nhau lớn lên, đối với cô vẫn luôn quan tâm có thừa. Thời điểm cô cưới chui với Thẩm Cận anh ta đang học ở nước ngoài, kết hôn được một thời gian anh ta mới biết được, đối với chuyện này vẫn luôn canh cánh trong lòng, nhìn Thẩm Cận luôn luôn không vừa mắt, thỉnh thoảng thậm chí còn cố tình biểu hiện thân mặt trước mặt của Thẩm Cận, ý đồ kích thích dù chỉ một tia ham muốn chiếm hữu của Thẩm Cận đối với cô, nhưng chưa bao giờ anh ta thành công. Cho tới bây giờ Thẩm Cận đều bình tĩnh ung dung, chưa bao giờ biểu lộ ra một hành vi ghen tuông nào dù là nhỏ, anh chỉ bình tĩnh nhìn bọn họ, ngược lại chính cô không qua được rào cản trong lòng, vẫn luôn nhớ cô và Kỷ Trầm có quan hệ máu mủ, cô đã lập gia đình, bởi vậy mỗi lần Kỷ Trầm có ý khiến cho anh hiểu lầm thì cô liền sốt ruột kéo khoảng cách với anh ta, sôt ruột giải thich với Thẩm Cận, mỗi lần đều chỉ đổi lấy một câu nhàn nhạt của anh, “Anh biết”. Vì thế Kỷ Trầm mắng cô không có tiền đồ, tự bản thân cô cũng sẽ có một chút thất vọng, giống như mọi cô gái lo được lo mất trong tình yêu, cô luôn muốn biết, Thẩm Cận có thể vì người đàn ông khác mà ghen hay không.
 
Duy nhất một lần làm cho cô cảm giác Thẩm Cận giống như ghen chính là trước khi có Đồng Đồng, Thẩm Cận đi công tác, cô một mình đi bệnh viện điều trị, cô là bệnh nhân cuối cùng, sau khi kết thúc điều trị cũng là lúc Kỷ Trầm tan làm, hai người thuận đường ăn cơm chung, hôm đó điện thoại cô đúng lúc hết pin, không biết Thẩm Cận đã trở về cũng như không biết anh đã gọi đi mấy cuộc điện thoại để tìm cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau khi ăn xong Kỷ Trầm đưa cô về nhà, gặp Thẩm Cận ra cửa đi tìm cô. Đại khái là vì đêm quá khuya, trai đơn gái chiếc thật sự dễ làm người khác hiểu lầm, cũng có thể do mấy lần trước Kỷ Trầm chọc ghẹo đã để lại cái gai trong lòng Thẩm Cận mà không không biết, một lần kia Kỷ Trầm cũng theo ý cô tạo nên hiểu lầm trước mặt Thẩm Cận. Tóm lại là vẻ mặt Thẩm Cận không được tốt lắm, tuy trên mặt vẫn luôn duy trì vẻ bình tĩnh nhưng lực cánh tay kéo cô đến trước người anh tiết lộ anh đang giận. Đêm đó trên giường Thẩm Cận có chút không khống chế được, hoàn toàn khác so với sự kiềm chế dịu dàng trong quá khứ, bàn tay siết chặt lòng bàn tay của cô, mười ngón tay siết chặt với nhau, đôi mắt đen kịt vì dục vọng nhìn chăm chú vào cô, giọng nói nặng khàn đục hỏi cô, có phải cô yêu Kỷ Trầm hay không.
 

Đó là lần duy nhất, cô cảm thấy anh hẳn là ghen, chỉ là khi đó cô đã bị anh đẩy thật nhanh mạnh vào trong, cũng không còn quá nhiều lý trí dò xét vấn đề này với anh, chỉ lắc đầu phủ nhận theo bản năng. Nhưng trong sinh hoạt không gợn sóng như vậy lại có một lần sóng trào cuộn dâng đủ để cho cô nhảy nhót thật lâu. Đối với cô anh không phải hoàn toàn không có cảm giác, ý tưởng sinh con với anh cũng bắt đầu nảy sinh từ lúc ấy.
 
Sau một đêm kia mối quan hệ giữa anh và cô có biến hóa vi diệu, cũng có thể là không thay đổi. Sau nhiều năm thờ ơ, bọn họ đã không phân biệt được ngay từ đầu chính là như vậy, hay là đang lặng lẽ thay đổi mà họ không tự biết được.
 
Sau này cô mang thai, sinh con, bị bệnh liệt giường, quanh năm tâm tư chỉ quanh quẩn ở đứa bé và chuyện sống chết, cũng không đi chấp nhất không thèm để ý vấn đề yêu hay không yêu, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ nhớ đến, hiện tại bước vào ngôi nhà này có Kỷ Trầm, Hạ Ngôn đột nhiên nghĩ đến không biết anh có để ý hay không.
 
Thẩm Cận rất nghiêm túc gật đầu: “Để ý.”
 
“Nhưng anh ấy là anh của em, nhận thức này từ nhỏ đã khắc vào trong lòng em, mặc kệ có quan hệ máu mủ hay không đều không thay đổi được sự quen biết này, cho nên tôi không cho là em sẽ chuyển mối quan hệ này thành tình yêu. Nếu có, với sự quen biết nhiều năm như vậy của hai người, sao có thể tới phiên người ngoài nhúng tay vào?”
 
Hạ Ngôn bất giác cười cười: “Thật lý trí.”
 
Cô tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy anh, nhẹ giọng hỏi: “Sẽ không sợ em nhận ra tình cảm muộn hả.”
 
Cảm giác được rõ ràng thân thể anh cứng lại, cằm bị anh nâng lên, đôi mắt đen lẳng lặng nhìn vào trong mắt cô.
 
“Em sẽ sao?” Anh hỏi.
 
Hạ Ngôn lắc đầu: “Sẽ không.”
 
Rồi nói tiếp: “Giai đoạn này anh ấy ở bên ngoài tổ chức hội thảo nghiên cứu, cho nên gần đây đều là em ở nhà một mình, chờ anh ấy về…”
 
Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Nếu anh thực sự để ý, em lại dọn ra ngoài.”
 
Thẩm Cận nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Dọn ra ngoài thì không cần, nếu có thể, cân nhắc một chút nhà của bạn trai em.”
 
Hạ Ngôn cười: “Được.”

 
Một đêm ngủ ngon.
 
Ngày hôm sau cùng nhau đi làm, 9h30 họp, bản kế hoạch anh và Hạ Ngôn thảo luận và viết suốt đêm hôm trước đã được toàn bộ phiếu thông qua của tất cả nhân viên, bộ phận pháp lý đã soạn thảo hợp đồng vào buổi sáng, Thẩm Ngộ đặt vé máy bay đi Thanh thị vào buổi chiều.
 
Chuẩn bị tuyển chọn khách hàng trong danh sách của Giang Dập ở An Thành, Giang Dập tạm thời ở lại An Thành, công việc đàm phán giao lại cho trợ lý Kỷ Trừng Trừng.
 
Bình thường Giang Dập đi công tác đều mang theo Kỷ Trừng Trừng, đối với khách hàng của anh ta cũng quen thuộc.
 
Hạ Ngôn còn nhớ rõ lý luận môn đăng hộ đối kia của Giang Dập, thấy Kỷ Trừng Trừng sau khi được Giang Dập căn dặn rời khỏi đây, thuận miệng hỏi Giang Dập một câu: “Giang tổng và Trừng Trừng hiện tại thế nào?”
 
Giang Dập cười nhìn về phía cô: “Cái gì thế nào?”
 
Hạ Ngôn: “Ở cùng một chỗ sao?”
 
Giang Dập cười, lắc đầu: “Tôi sắp kết hôn rồi.”
 
Hạ Ngôn: “...”
 
Cô thăm dò hỏi một câu: “Cùng Trừng Trừng?”
 
Giang Dập: “Không phải. Khoảng thời gian trước trong nhà có sắp xếp một đối tượng hẹn hò, các phương diện điều kiện đều rất thích hợp, không có bất ngờ gì xảy ra, cuối năm sẽ kết hôn.”
 
Hạ Ngôn: “...”
 

Hướng về bóng lưng đi xa của Kỷ Trừng Trừng nhìn nhìn: “Trừng Trừng biết không?”
 
Giang Dập gật đầu: “Biết.”
 
Hạ Ngôn cũng không biết nên nói gì, kéo khóe môi: “Chúc mừng.”
 
Từ xa đột nhiên truyền đến kinh hô.
 
Hạ Ngôn theo tiếng kêu nhìn lại, Kỷ Trừng Trừng mới vừa đi tới cửa đụng phải Trình Nhượng không biết từ đâu xuất hiện, đồ vật trên tay Kỷ Trừng Trừng bị đụng phải rớt đầy trên đất.
 
Trình Nhượng vừa áy náy nói xin lỗi vừa nhặt giúp cô ấy.
 
Hạ Ngôn đứng dậy đi tới, khi đi đến gần Trình Nhượng đã nhặt xong đồ vật dưới đất, đưa cho Kỷ Trừng Trừng.
 
Kỷ Trừng Trừng nhỏ giọng nói cảm ơn liền rời đi.
 
Trình Nhượng gật đầu nhìn Kỷ Trừng Trừng, hỏi Hạ Ngôn: “Người công ty các cậu? Nhận vào khi nào, tên gì, có bạn trai chưa?”
 
Khởi động khúc nhạc dạo để săn người của hoa hoa công tử.
 
Hạ Ngôn có biết tin tình cảm của Trình Nhượng ở trường học, rất không đáng tin cậy, cũng không hy vọng Kỷ Trừng Trừng dính dáng đến người như vậy, đáp lại: “Có rồi.”
 
Trình Nhượng khẽ cười một tiếng: “Vớ vẩn. Có… bạn trai hay không tôi còn không phân biệt được sao.”
 
Hạ Ngôn không quá muốn thảo luận về vấn đề này với cậu ta nên chuyển đề tài: “Sao bạn lại tới, có chuyện gì sao?”
 
“Tôi tìm anh Thẩm, anh có ở đây không?”
 
Hạ Ngôn còn nhớ rõ mệnh lệnh của Thẩm Cận đưa xuống, không cho Trình Nhượng bước vào chỗ làm việc, gọi cho Thẩm Cận, nói cho anh biết chuyện Trình Nhượng tới đây.
 
Lần này không ngờ Thẩm Cận lại không có ngăn cấm cậu  ta, để cho cậu ta đi lên.

 
Trình Nhượng vẫn là muốn Thẩm Cận sắp xếp công việc cho cậu ta, cậu ta muốn gia nhập Ngộ Giám.
 
Thẩm Cận nhìn cậu ta: “Lại là vì Hạ Ngôn mà đến đây?”
 
Trình Nhượng đưa tay ngăn lại: “Đào chân tường không có ý nghĩa.”
 
“Là em muốn cùng anh Thẩm làm một trận lớn, đi theo anh trai không có ý nghĩa. Thương hiệu trưởng thành, không có chỗ phát huy.” Trình Nhượng giơ tay, “Em thề, em thật sự không làm gián điệp thương mại. Nếu quả thật muốn nói có chút tư tâm, em thừa nhận, em mới vừa dưới lầu công ty của anh gặp được một cô gái, bộ dáng hợp mắt em, em muốn cận thủy lâu đài.”
 
Ánh mắt của Thẩm Cận mang theo ý hỏi thăm nhìn về hướng Hạ Ngôn, Hạ Ngôn dùng khẩu hình miệng đáp lại với anh 3 chữ “Kỷ Trừng Trừng”.
 
Thẩm Cận đối với chuyện làm bà mai mối không có hứng thú, trực tiếp từ chối: “Cậu còn tính tiếp tục canh giữ ở toilet?”
 
“Nếu em muốn canh giữ toilet, em còn chạy đi đâu nữa.” Trình Nhượng chống hai khuỷu tay lên bàn, giảm giọng nói nhỏ lại: “Anh Thẩm, em có chứng cứ Tống Càn hãm hại anh năm đó. Anh để cho em nhậm chức, em và anh trao đổi.”
 
Thẩm Cận cười cười: “Cậu nghĩ rằng tôi vốn không có?”
 
Trình Nhượng: “...”
 
Thẩm Cận hướng ra ngoài cửa gọi: “Chú sáu, tiễn khách.”
 
Hạ Ngôn nhìn Trình Nhượng tâm không cam tình không nguyện bị mang đi, rốt cuộc nhớ tới chuyện bị bêu danh còn đeo trên lưng Thẩm Cận, nhớ tới phần kế hoạch marketing kia, lo lắng nhìn anh: “Chuyện năm đó anh còn chưa có rửa sạch, nếu dư luận làm lớn lên, sẽ bị cắn ngược hay không?”
 
“Náo loạn không lớn còn có thể rửa sạch.” Thẩm Cận lạnh nhạt đáp lại, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đúng 6h, vừa tiện tay tắt máy vi tính, vừa nói: “Cho nên thứ duy nhất em phải lo lắng, là làm thế nào tối ưu hóa hiệu quả.”
 
Khi nói chuyện, người đã đứng lên đi về hướng bàn làm việc của cô, hỏi cô: “Hết bận rồi sao?”
 
“Hết bận rồi thì bổ sung cho buổi hẹn hò hôm qua.”
 
Thuận tay đóng luôn máy tính của cô.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận