Chương 77
Không ai biết vì sao Thẩm Cận đột nhiên ra quy định như vậy, mặc dù không có công khai nói tới, nhưng sau vài lần có cuộc họp, Lâm Vũ đều bị lấy lý do như vậy để khỏi tham dự, liên tưởng đến chuyện ngày đó Thẩm Cận đột ngột yêu cầu sa thải Lâm Vũ, nói trắng ra mọi người đều đang suy đoán có phải Thẩm Cận mượn cớ ép Lâm Vũ chủ động từ chức, nhưng lại không đoán ra nguyên do. Ngày đó ở nhà hàng Lâm Vũ còn vì Thẩm Cận mà bênh vực, mọi người còn tưởng trải qua chuyện đó, Lâm Vũ phải được lãnh đạo đối đãi khác hơn, không nghĩ tới sự việc quay ngược lại còn nhanh hơn. Đều nghĩ đến có phải Lâm Vũ công khai biểu hiện cướp đoạt làm cho bà chủ Hạ Ngôn không thích, sinh ra tâm tư đề phòng Lâm Vũ, tiếp theo nhịn không được thở dài, vì Lâm Vũ mà thổi gió bên tai Thẩm Cận, Thẩm Cận vì tỏ rõ lòng mình mới sa thải Lâm Vũ. Mọi người cũng không nhịn được mà thở dài giùm Lâm Vũ, cảm khái cô gái nhỏ bốc đồng, không có mắt nhìn. Thẩm Cận và Hạ Ngôn vừa kết hôn tình cảm còn đang nồng nàn, chồng mình bị chửi, người làm vợ như Hạ Ngôn còn chưa lên tiếng, Lâm Vũ cô ta lại đột nhiên nhảy ra bất bình thay cho ông chủ, đổi lại ai cũng phải suy nghĩ nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mọi người đoán như vậy cũng không phải cho rằng Lâm Vũ thật sự có suy nghĩ không an phận với Thẩm Cận. Về phần Thẩm Cận lại càng không thể nào, một người đàn ông bảo thủ không gần nữ sắc, mỗi ngày tan tầm đi theo sau mông Hạ Ngôn, không nói tiếng nào kéo người đi kết hôn, xong không keo kiệt trước mặt mọi người tuyên bố chủ quyền nói ra tin tức kết hôn. Là một người đàn ông trong cuộc họp đối với mọi người đều là lời nói không biểu cảm, chỉ dịu dàng với một người, ngay cả tên Lâm Vũ cũng chưa chắc đã gọi ra, sao lại có thể có mối quan hệ với Lâm Vũ.
Mà Lâm Vũ nhận chức đã nhiều ngày, bọn họ còn chưa từng gặp Lâm Vũ tìm bọn họ nghe ngóng tình huống của Thẩm Cận, hoặc là bọn họ thảo luận về Thẩm Cận thì vẫn không thấy cô ta gia nhập hoặc cố ý nghe, ánh mắt cũng chưa từng đuổi theo Thẩm Cận. Thật sự khi có suy nghĩ không an phận với một người, đâu thể nào đối với người đó một chút hứng thú cũng không có, ngược lại từ ngày làm chung, cảm thấy người này thật sự khiêm nhường nghiêm túc, tuy rằng thỉnh thoảng có quá mức hăng hái chủ động, nhưng cũng không tranh gì đụng chạm đến lợi ích của người khác, dù lãnh đạo không phân công, tự bản thân rổi rảnh rồi chột dạ chủ động tìm việc làm mà thôi, hơn nữa cũng giúp mọi người không ít việc, tìm tư liệu đóng dấu tài liệu đề nghị giúp đỡ làm PPT, mua cafe mang thức ăn bên ngoài, gần như tất cả công việc bưng trà của em gái nhỏ cô ta cũng một mình làm lấy. Cái loại này là nhiệt tình từ trong xương cốt. Không có gì ngạc nhiên khi bản thân ông chủ bị người ta chửi bới cảm thấy giận dữ bất bình, người như cô ta làm xong đều không hề làm cho người ta thấy ngoài ý muốn, huống chi người kia còn là cậu của mình, nhất thời tức giận cũng có thể giải thích, chỉ là cô ta xúc động không phù hợp, không lo lắng đến lập trường của Hạ Ngôn.
Thế nhưng rốt cuộc là làm cùng Hạ Ngôn lâu hơn một chút, cảm tình cũng càng sâu hơn chút, đặc biệt có thể hiểu được lập trường của Hạ Ngôn, không ai dám trực tiếp đi tìm Hạ Ngôn chứng thực, lại không dám mạo muội làm cho Hạ Ngôn đừng đi tìm Lâm Vũ so đo, sợ tổn thương cảm tình, nhưng công ty nhỏ, nhiều nữ, phòng giải khát với toilet lại là nơi tập trung để tám chuyện, lần này cô chạy nhanh vào toilet vẫn mơ hồ nghe được một ít lời ong tiếng ve có liên quan tới mình, tự nhiên bị đội cái nồi như vậy, cô cảm giác mình gánh oan ức rồi.
Lần này tâm tư của cô đều đặt hết trên thiết kế sản phẩm mới, không lưu ý đến Lâm Vũ có xuất hiện trong cuộc họp hay không, vừa bị người khác nói như vậy, cô cẩn thận suy nghĩ một hồi mới phát hiện Lâm Vũ đã có nhiều lần không tham dự cuộc họp.
Chỉ là không chỉ cô nghe được loại tin tức nho nhỏ này, Lâm Vũ cũng nghe được, hai người cùng nghe được khi đi toilet.
Hạ Ngôn thấy được sắc mặt cô ta trắng bệch, dáng vẻ giống như chịu đả kích nghiêm trọng bị chèn ép ở nơi làm việc.
Đối thoại bên trong cửa, thần sắc người ngoài cửa, nhìn đúng là bị chèn ép.
Hiểu lầm kia có chút sâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy rằng Hạ Ngôn vì chuyện của cuộc đời trước nên không có cách thích Lâm Vũ của hiện tại, nhưng cuối cùng không phải Lâm Vũ năm đó, cô cũng không muốn mình gánh loại hiểu lầm này, theo bản năng thấp giọng nói: “Tôi không có…”
“Tôi biết cô không phải người như thế.”
Lâm Vũ nhẹ giọng ngắt lời cô, Hạ Ngôn ngoái đầu nhìn lại cô ta, khóe miệng cô ta mang theo tươi cười, có chút ngại ngùng, Hạ Ngôn không thể nhìn ra tia dối trá nào từ trong nụ cười đó.
Lâm Vũ như vậy sẽ làm cho cô không tự chủ cảm thấy hoài nghi phán đoán của bản thân, hoặc có thể là, còn chưa có sinh ra khát vọng với Thẩm Cận quả thật vẫn là Lâm Vũ đơn thuần.
Hạ Ngôn không phân biệt được, chỉ thấy cô ta nhẹ nhàng đưa ngón tay lên môi làm động tác “suỵt”, có lẽ là sợ kinh động người bên trong dẫn đến mọi người xấu hổ, yên lặng không tiếng động rời khỏi toilet.
Hai người cùng đi trở về phòng làm việc.
Trên đường trở về, Hạ Ngôn vẫn phải giải thích một câu: “Tôi không biết chuyện này, Thẩm tổng cũng không phải người như vậy.”
Lâm Vũ gật gật đầu: “Tôi biết.”
Cô ta hơi mím môi hướng về cô: “Khả năng thật sự do năng lực của tôi không ổn.”
Hạ Ngôn miễn cưỡng mím môi, không nói gì.
Trở lại văn phòng Thẩm Cận đang bận việc, cửa phòng làm việc mở ra, Hạ Ngôn không tiện công khai hỏi anh chuyện này, sợ người bên ngoài nghe được, nghĩ nghĩ cô gửi cho anh một tin nhắn trên QQ: “Vì sao gần đây Lâm Vũ không được tham gia cuộc họp?”
Tin đã gửi đi trong chốc lát vẫn không thấy được trả lời.
Hạ Ngôn ngẩng đầu nhìn anh, Thẩm Cận đang xem bản thiết kế, không chú ý đến máy tính.
Hạ Ngôn dùng ngón tay khẽ gõ trên bàn một cái, Thẩm Cận ngước mắt lên, ánh mắt cùng giao với ánh mắt của cô.
Hạ Ngôn bưng ly nước lên uống, mắt nhìn sang hướng màn hình máy tính.
Tầm mắt của Thẩm Cận cũng chuyển sang màn hình máy tính, quét mắt rồi đặt bút xuống, ngón tay dài gõ gõ trên bàn, rất nhanh hồi âm lại cho cô: “Cô ta tạm thời không cần tham gia cuộc họp của sản phẩm.”
Hạ Ngôn: “Vì sao?”
Thẩm Cận: “Tâm tính quá trẻ con.”
Hạ Ngôn: “...” Không muốn hiểu.
Điện thoại của Thẩm Cận đã vang lên, Hạ Ngôn nhìn anh nhận điện thoại, trên mặt lạnh lùng bình tĩnh trước sau như một, cũng không biết đối phương nói gì đó, chỉ thấy anh khẽ gật đầu: “Được. Lát nữa gặp.”
Sau đó thấy anh cúp điện thoại, thu gọn bản thiết kế trên bàn đặt qua một bên, tắt máy vi tính, vừa đứng lên vừa nói với cô: “Trong lát nữa không có chuyện gì chứ? Theo tôi đi gặp một người.”
Hạ Ngôn: “...”
Gật đầu, thân thể cũng đứng lên theo: “Được.”
Trên đường đi Hạ Ngôn tiếp tục chủ đề vừa nãy chưa nói xong: “Vì sao không để cho Lâm Vũ tham gia cuộc họp của công ty vậy?”
“Tôi nghĩ trải qua chuyện ngày hôm đó, anh sẽ coi trọng cô ta gấp đôi.”
Thẩm Cận quay đầu nhìn cô một cái: “Ý là sao?”
Hạ Ngôn lấy giọng điệu trong bộ tổng tài kia ra: “Phần lớn tiểu thuyết trong phim truyền hình, một cô gái bản thân mình nhìn không thuận mắt, mà lúc mình bị ức hiếp đột nhiên đứng ra bênh vực, thề sống chết bảo vệ mình, cô gái này chính là phải mang hào quang của nhân vật chính, nam chính trong loại thời điểm này sẽ bị cảm động, cũng bắt đầu chú ý tới cô gái, cũng sẽ trong lúc không để ý yêu cô gái đó.”
Thẩm Cận gật gật đầu: “Vậy tiểu thuyết trong phim truyền hình có nói hay không, nếu hai cô gái cùng nhau đứng ra bảo vệ người đàn ông này, người đàn ông này cuối cùng lựa chọn ai?”
Hạ Ngôn: “...”
Thẩm Cận quay đầu, ánh mắt lại nhìn sang cô: “Hửm?”
Hạ Ngôn nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Chờ tôi gặp được loại tình huống này tôi lại cho anh đáp án.”
Thẩm Cận: “Bây giờ tôi có thể nói cho em biết đáp án.”
Hạ Ngôn cười: “Người xinh đẹp hơn sao?”
Thẩm Cận: “Thông suốt.” Tâm tư thông suốt.
Môi của Hạ Ngôn giật giật, không nói chuyện.
Người mà anh dẫn cô đi gặp mặt rốt cuộc nhìn thấy ở nhà hàng An Cảnh một tiếng sau đó, là người ngày đó gặp ở công ty của Lý Lực, Chu Thiếu Huy.
Hạ Ngôn nhớ rõ Thẩm Cận đã có nói qua, anh ta vốn là Tổng giám thiết kế của tập đoàn Nhuyễn Thần, thủ đoạn cao tay, để người trong tiểu đội nuôi dưỡng quyết một lòng lại hận đến nghiến răng nghiến lợi với anh ta.
Khăng khăng một mực là bởi vì hắn sẽ không bạc đãi nhân viên đi theo, sẽ cực lực vì bọn họ mà tranh thủ lợi ích, người chết vì tiền chim chết vì thức ăn, có ai không yêu một cấp trên mưu cầu lợi ích khắp nơi vì mình, nhưng trong yêu lại mang theo hận, rất lộng quyền, quá dựa vào một người yêu thích, vui giận thất thường, lúc tâm tình tốt nâng người đó lên tận trời, tâm tình không tốt thì đưa người vào chỗ chết giẫm lên, làm việc bên cạnh hắn ta trong lòng run sợ như hầu hạ bên người hoàng đế, nhưng đổi một người lãnh đạo, phúc lợi yêu cầu không được như vậy. Với lại tính tình của Chu Thiếu Huy nóng nảy giống như bệnh động kinh, tính khí từng giai đoạn, lúc lên cơn ai tới đều chửi mắng, không chút nể mặt, khi hết lên cơn hắn ta đã quên chuyện này, lại kề vai sát cánh xưng anh gọi em, tiếp tục mưu cầu lợi ích, bởi vậy thời gian dài, nhóm người đi theo hắn ta cũng thành thói quen, hắn ta nói cái gì thì là cái đấy, không đụng tới vảy ngược của hắn ta là được.
Năm đó Chu Thiếu Huy qua lại thân thiết với Tống Càn, bị Tống Càn rủ rê đến Tử Thịnh, kể cả người trong đội cũng mang đi toàn bộ, toàn bộ phòng thiết kế trong nháy mắt bị lấy sạch, sản phẩm không ra được, chuyện góp vốn phi pháp không giải quyết, người kia bị tạm giam không ra được, nhà xưởng không ra được hàng hóa, khủng hoảng tín nhiệm hết lần này tới lần khác, ngân hàng cắt đứt nguồn vay, hối thúc hóa đơn từng cái tiếp từng cái, tiền vốn bị phá vỡ hoàn toàn. Hai người phụ trách chủ yếu một bị giam giữ, một dự tính trốn chạy, cuộc khủng hoảng sâu sắc về tín nhiệm có tác động xấu vào xã hội, cho dù công ty có lớn tới đâu cũng giống như một tòa nhà bị rút đi nền móng rồi, bỗng chốc sụp xuống.
Thẩm Cận định mang toàn bộ thủ đoạn năm đó Tống Càn dùng trên người anh trả lại toàn bộ cho hắn ta, lấy lại Chu Thiếu Huy cùng toàn bộ đoàn đội của hắn, chặt đứt đường xuất khẩu của Tử Thịnh.
Nhưng những gì anh sẽ làm lại không quá giống như Tống Càn, Chu Thiếu Huy chính là cây cỏ đầu tường, sau khi lấy lại đoàn đội của hắn ta, anh muốn nhổ đi cây cỏ đầu tường này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...