Chương 74
Ông Tào ngẩng đầu nhìn anh: “Đang nói chuyện ly hôn của hai người, hỏi cô ấy hai người có phải thật sự ly hôn hay không.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Cận nhìn nhìn Hạ Ngôn: “Cô ấy nói thế nào?”
Ông Tào cười: “Thẩm tổng nói xem cô ấy nói thế nào. Cô gái nhỏ này một lòng hướng về cậu mà.”
Hạ Ngôn: “...”
Rất bình tĩnh hướng khuỷu tay đụng đụng vào cánh tay ông, để cho ông đừng nói lung tung.
Thẩm Cận giống như cười một cái, không nói thêm gì, đứng bên cạnh Hạ Ngôn, cùng một chỗ bận rộn với cô, cũng không tiếp tục đề tài lúc nãy, liên tục bận rộn đến tận 6 giờ.
Buổi tối đoàn đội của công ty có liên hoan, hôm nay không có biện pháp tăng ca, Hạ Ngôn quay về phòng làm việc lấy túi, vừa trở lại tòa nhà văn phòng liền bị Lý Lực gọi lại.
Hạ Ngôn không nghĩ hắn ta còn đợi, kinh ngạc hỏi hắn: “Lý tổng, anh còn đang chờ Thẩm tổng à?”
Lý Lực đợi đến nỗi không thể nở nổi nụ cười: “Thẩm tổng còn chưa họp xong sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Ngôn ảo não vỗ vào đầu một cái: “Anh xem tôi này, bận rộn một chút liền quên chuyện này, thật có lỗi quá, tôi giúp anh gọi điện thoại hỏi thăm một chút được không?”
“...” Nụ cười trên mặt Lý Lực càng cứng đờ, miễn cưỡng bày ra khuôn mặt tươi cười, “Không có việc gì, cô Hạ, cô gọi điện thoại hỏi thăm trước giúp tôi một chút.”
Hạ Ngôn lập tức gọi điện thoại cho chú sáu, ôm ống nghe lui về sau mấy bước, điện thoại vừa thông, tự nhiên nói: “A lô, chú sáu, Thẩm tổng họp xong chưa?”
“Hả? Đã họp xong? Khi nào vậy? Vậy Thẩm tổng còn ở văn phòng không?”
“Đi ra ngoài rồi, anh ấy đi khi nào vậy? Sao anh không nói với tôi một tiếng.”
“Không phải, không phải. Lý tổng đến tìm anh ta, vẫn luôn chờ ở dưới lầu, tôi bận việc nên đã quên.”
“Vậy một lúc nữa Thẩm tổng còn trở lại không? Hả?”
…
Lý Lực nhìn thần sắc của cô từ bình tĩnh đến ảo não, lại từ ảo não đến tự trách, cả trái tim cũng giống như bị treo lên theo, thật vất vả nhìn cô rốt cuộc tắt cuộc gọi, giọng nói cũng bất giác nóng nảy theo: “Thẩm tổng lại đi ra ngoài?”
Hạ Ngôn do dự gật đầu, người nhìn giống như sắp khóc tới nơi: “Lý tổng, thật có lỗi, là do tôi không nói rõ ràng. Vừa rồi đồng nghiệp nói, Thẩm tổng đã họp xong lúc hơn 4 giờ, có khách hàng từ Indonesia đến, anh ấy đi phi trường đón người, hôm nay đoán chừng không có cách quay lại công ty.”
Lý Lực: “Nhưng… nhưng tôi không phải đều ở chỗ này nhìn sao, tôi không thấy Thẩm tổng xuống lầu a.”
Hạ Ngôn: “Thẩm tổng đi thẳng xuống bãi đỗ xe tầng hầm, đi xe công ty đến phi trường đón người.”
Tay chỉ ra bãi đỗ xe ngoài trời: “Xe của Thẩm tổng còn ở bên kia, tôi cũng nghĩ Thẩm tổng họp chưa xong.”
Vừa nói mặt cô vừa lộ vẻ ảo não: “Lý tổng, thật sự rất xin lỗi anh, là tôi sơ sót. Nếu không anh thấy như vậy được không, anh đi về trước, chờ Thẩm tổng có thời gian tôi giúp anh hẹn với anh ấy một lúc?”
Lý Lực: “...”
Một giọng điệu nghẹn đến mức khó chịu, thấy Hạ Ngôn lại giống như sắp khóc tới, quả thật không giống thành tâm, nhịn xuống tức giận không thể nào phát tác kia xuống, miễn cưỡng cong cong môi: “Vậy làm phiền cô Hạ.”
Hạ Ngôn nhìn hắn ta lên xe rời đi, trên mặt cô dần dần khôi phục bình tĩnh thường ngày, đang chuẩn bị đi đến thang máy bỗng nhiên phía sau truyền đến giọng nói của Thẩm Cận: “Đoán không ra, năng lực tự biên tự diễn của em thật sự không tệ.”
Hạ Ngôn theo tiếng nói quay đầu lại: “Anh đến từ lúc nào?”
Thẩm Cận: “Đến đây được một lúc rồi, nhìn em diễn trong tinh thần cao độ, không dám cắt ngang.”
Hạ Ngôn: “...”
“Tôi là đang giúp anh chắn hắn ta.”
Thẩm Cận: “Cho nên không được để cho em mất mặt phải không?”
Hạ Ngôn gật đầu: “Cảm ơn ông chủ thông cảm.”
Đi về hướng thang máy trước.
Thẩm Cận đi phía sau cô, nhìn cô ấn lên phím trên thang máy, đột nhiên lên tiếng hỏi cô: “Em và ông Tào có quan hệ thế nào?”
Anh nhớ rõ có lần cùng cô thảo luận chú Vương và ông Tào, cô có thẳng thắn thừa nhận có quen biết ông Tào. Nói cách khác, cô rất quen thuộc với tác phong cách làm việc của ông Tào, tay nghề của cô cũng rõ ràng là kế thừa ông Tào.
Lúc ấy anh còn hỏi qua cô có tiện tiến cử hay không, lúc ấy cô uyển chuyển đề cập qua sẽ có thể nếu không có giấy chứng nhận kết hôn, nhưng bây giờ thì không thể nào, anh sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Lúc đó Thẩm Cận suy đoán có khả năng là ông nội hoặc ông ngoại cô vân vân, nhưng nhìn thấy người thật, lại không quá xác định, nếu như là thế hệ ông cha, tuổi nhìn qua dường như hơi trẻ, cả người nhìn đều khoảng cùng thế hệ với ba của Hạ Ngôn, ông Tào còn là một bộ mặt không quen với Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn không dám phá hỏng thú vị buồn nôn của ông cụ, đáp một câu hàm súc: “Thẩm tổng cảm thấy quan hệ thế nào thì là thế đó.”
Thấy của thang máy mở, cô đi vào.
Thẩm Cận cùng đi vào, nhìn sang cô: “Ông Tào là do em khuyên ông ấy tới đây?”
Hạ Ngôn không dám kể công, lắc lắc đầu: “Tự ông muốn tới.”
Thấy Thẩm Cận chỉ nhìn mình không nói lời nào, đôi mắt đen và sâu, ánh mắt… Cô không nói lời nào, mặc cho có tầm mắt vẫn luôn lẳng lặng dừng trên người cô, nhìn thấy không khí trong thang máy mơ hồ có dấu hiệu ái muội, có một ảo ảnh rằng giây tiếp theo anh sẽ ôm cô, may là không có, thang máy rất nhanh đã dừng lại.
Cửa thang máy đã được bao quanh bởi một nhóm người, đều sớm thu xếp xong chuẩn bị tan làm đi liên hoan.
Nhìn thấy hai người trong thang máy, chú sáu ra tiếng thúc giục: “Nhanh chút nhanh chút, chúng tôi ở dưới lầu chờ hai người.”
Chờ Hạ Ngôn và Thẩm Cận thu dọn xong đến dưới lầu thì những người khác đều đã lên xe xuất phát, chỉ còn chú sáu, Lâm Vũ và Từ Phỉ đang chờ.
Năm người chỉ có một chiếc xe của Thẩm Cận, hiển nhiên là lên hết xe của Thẩm Cận.
Thẩm Kiều nhớ tới ba người con gái, bởi vậy rất tự giác đi đến kéo cửa ghế bên ghế phụ, cúi xuống nửa người định chui vào, đổi lấy cái nhìn lướt qua nhàn nhạt của Thẩm Cận: “Cút ra phía sau đi.”
Thẩm Kiều tỉnh ngộ trong nháy mắt, rất tự giác nhường bên ghế phụ lại cho Hạ Ngôn: “Ưu tiên bà chủ.”
Từ sau khi thấy qua chứng nhận kết hôn, đối với tiếng gọi “”Chị dâu” và “bà chủ” cậu ta gọi Hạ Ngôn cực kỳ thông thuận, sự kiện giấy chứng nhận ly hôn hoàn toàn không ảnh hưởng đến cách nhìn của cậu ta.
Chỉ là nghĩ đến sự kiện ly hôn Thẩm Kiều liền nhớ lại Thẩm Cận ủy thác chuyện xem phòng ở cho mình, vừa lên xe liền chuyển đến đề tài chuyện mua phòng ở, tất cả đề cử cho Thẩm Cận vài phòng ở, tất cả đều là phòng ở 4 phòng rộng hơn 160 m2, tổng giá trị không nhỏ, hiện tại mua và mua sau 6 tháng nữa giá tiền chênh lệch tới mấy trăm ngàn.
Hạ Ngôn nhớ rõ lúc này Thẩm Cận quả thật rất nghèo, toàn bộ tài sản đều đặt vào công ty, mắc nợ chồng chất, công ty vừa mới bắt đầu còn chưa tới giai đoạn có lợi nhuận, anh làm sao dám thực sự cầm tiền bỏ ra mua phòng ở. Vài năm nay cô dựa vào tay nghề nhỏ của bản thân cùng nghiên cứu Taobao ngược lại kiếm được một khoản tiền, nhưng mà biết rõ sang năm giá phòng ở sẽ xuống, điều kiện tiên quyết để mua phòng bây giờ là còn phải lấy hết tiền tiết kiệm để mua, cô cũng không phải ngu. Cho nên, cô thay Thẩm Cận đáp một câu: “Hình như có hơi nhiều, để xem lại đi không vội.”
Thẩm Cận cũng nhàn nhạt đáp lại: “Để xem lại đi.”
Thẩm Kiều không nghi ngờ gì, sảng khoái gật đầu.
Hạ Ngôn ngồi hơi mỏi chút, quay đầu tìm gối dựa, thình lình đụng phải tầm mắt của Lâm Vũ.
Lâm Vũ đang nhìn cô, loại ánh mắt như có điều suy nghĩ, trong lúc nhất thời Hạ Ngôn cũng không nói lên được, không biết là có phải vì cô có định kiến với cô ta hay không làm cho cô lý giải ánh mắt lúc này thành như vậy.
Lâm Vũ có lẽ không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên quay đầu, lập tức không kịp thu lại ánh mắt, trong nháy mắt kia Hạ Ngôn thấy được cô ta vội vàng xấu hổ thu lại tầm mắt, quay đầu lấy gối ôm phía sau đưa cho Hạ Ngôn.
“Cám ơn.” Hạ Ngôn khách sáo nói cảm ơn, khi quay người lại trộm nhìn Thẩm Cận, Thẩm Cận đang chuyên chú lái xe, bắt được ánh mắt lén dò xét của cô, quay đầu nhìn cô: “Sao vậy?”
Hạ Ngôn quơ quơ gối ôm trong tay về hướng anh: “Sao mua cái gối ôm xấu như vậy.”
Vốn chỉ là tùy tiện tìm đại cái cớ che giấu việc mình nhìn lén, không nghĩ tới Thẩm Cận quay đầu nhìn cô: “Buổi tối chở em đi siêu thị chọn vài cái em thích.”
Hạ Ngôn: “...”
Nửa giờ sau xe ngừng lại ở một nhà hàng Trung chú sáu đã đặt trước, phong cách trang trí ghế dài, tuy rằng đang là giờ cao điểm dùng cơm trong phòng vẫn không nghe ồn ào.
Những người khác đã đến từ sớm, đều đã vào ghế lô.
Hạ Ngôn và Thẩm Cận đi về hướng ghế lô của mọi người, một vài ghế lô không thích đóng cửa, người bên trong giọng lại lớn, xa xa đã nghe được giọng bất bình từ bên trong:
“Thẩm Nhị hắn là cái thá gì, tự cao tự đại với ông đây. Tôi đây thật không tin, hàng này ta ủ tới chết không giao, xem đến lúc đó hắn làm sao mà quỳ xuống cầu tôi.”
Người nói chuyện đúng là Lý Lực vừa rời đi trước đó.
Hạ Ngôn nhớ tới một câu châm ngôn, ban ngày không nhắc đến người, buổi tối không nhắc tới quỷ.
Một thành phố lớn như vậy lời ông tiếng ve đều có thể bị chính chủ nghe được, cũng không biết vận may của Lý Lực là tốt hay không tốt.
Ánh mắt cô không tự giác chuyển hướng sang chính chủ bị nói xấu, sắc mặt Thẩm Cận vẫn luôn bình tĩnh như thường, ngược lại ba cái mặt bên cạnh xem ra không tốt lắm, Thẩm Kiều khịt mũi: “Cái gì vậy?”
Trong ghế lô truyền ra giọng nói tươi cười của Tống Càn: “Lý tổng, đến, uống rượu, uống rượu, bị loại người này chọc cho thân thể tức giận không đáng.”
Uống qua rượu rồi Lý Lực vận tiếp tục lớn giọng nói: “Tống tổng anh nói đúng, bây giờ là Thẩm Nhị xin tôi, không phải tôi xin hắn, tôi sẽ nhìn xem hắn có thể ngang ngược bao lâu.”
Tống Càn cười: “Lý tổng, đến lúc đó anh đừng để Thẩm Nhị trút cho anh mấy hũ canh mê hoặc, anh bị mê hoặc đến không biết đông tây nam bắc, lấy hàng hóa giao cho hắn. Thẩm Nhị không thể có bất kỳ cơ hội đứng dậy.”
Tiếng cười thô ráp của bọn họ trở nên rõ ràng hơn khi khoảng cách giữa ghế lô ngắn lại: “Tống tổng nói đi đâu chứ, Thẩm Nhị hắn có thể trút canh mê hoặc gì cho tôi. Đến lúc đó đến thời điểm giao hàng, anh xem hắn có cầu tôi hay không. Hắn còn tưởng rằng hắn vẫn là Thẩm Nhị năm đó đấy, tôi sẽ chờ hắn trở lại, mang tôn nghiêm hắn dâng đến trước mặt tôi mà nghiền nát trên đất, xem hắn làm sao còn dám ngang ngược.”
Thẩm Kiều nuốt không trôi cục tức này, xoay người muốn vọt vào trong ghế lô tìm người tính sổ, bị Thẩm Cận ngăn lại, nhưng Thẩm Cận ngăn được 1 người cũng không ngăn nổi hai người, Lâm Vũ vẫn luôn im lặng nãy giờ không lên tiếng thình lình bưng ly nước trái cây nhân viên phục vụ đang bưng tới, xoay người tiến vào, “bốp” một tiếng đã tạt vào mặt Lý Lực, không chỉ người trong phòng ngây ngẩn cả người, ngay cả Hạ Ngôn cũng ngây ngẩn cả người, sửng sốt vì lúng túng.
Trên mặt Lâm Vũ lạnh như băng, trong tay nắm cái ly không, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Lực: “Còn anh là thứ gì, thực sự cho rằng Ngộ Giám của chúng tôi không có anh không sống…”
Nhìn thấy sắp nói lộ ra hết rồi, Hạ Ngôn chặn Lâm Vũ lại kéo qua, nở nụ cười bồi thường: “Xin lỗi, xin lỗi…”
Liên tục ngắt lời Lâm Vũ.
Trong phòng không chỉ có Tống Càn, Trình Nhượng và Trình Khiêm cũng ở đó.
Trình Nhượng vốn lười biếng dựa vào ghế chơi điện thoại di động, khóe miệng vẫn luôn mỉm cười châm biếm không nói lời nào. Lâm Vũ cùng Hạ Ngôn bước vào cắt đứt mỉm cười của cậu ta, ánh mắt nhìn về phía hai người.
Trình Khiêm ban đầu chỉ thờ ơ uống rượu, vẫn luôn cúi mặt không nói chuyện, Hạ Ngôn đột nhiên đi vào làm cho hắn thoáng cái đứng lên, nhìn về phía cô.
“Sao cô ở chỗ này?” Hắn hỏi.
Hạ Ngôn cũng nhìn thấy hắn ta, khách sáo gật đầu: “Trình tổng.”
Sau đó hướng tới mấy người trong phòng gật đầu: “Xin lỗi đã quấy rầy, mọi người tiếp tục.”
Đẩy Lâm Vũ đi ra ngoài.
“Chờ một chút.” Trình Khiêm đột nhiên lên tiếng.
Ánh mắt Hạ Ngôn mang ý tứ hỏi thăm nhìn về phía hắn.
Trình Khiêm nhìn thấy Thẩm Cận phía sau cô, môi giật giật, cuối cùng biến thành mấy chữ: “Không có việc gì.”
Thẩm Cận cũng đã tiến vào, nhìn sang phía Lý Lực: “Lý tổng, nghe nói anh đợi tôi một buổi chiều, thật có lỗi, buổi chiều bận quá, không có thời gian tiếp đón anh.”
Trên mặt Lý Lực xấu hổ một trận: “Không có việc gì… không có việc gì, Thẩm tổng anh bận rộn nhiều việc, vừa uống vài ly rượu nói chuyện có chút to tiếng, không não, Thẩm tổng đừng để trong lòng.”
Thẩm Cận cười cười: “Không có việc gì, qua vài ngày tôi còn phải cầu anh làm việc mà.”
Sau khi khẽ gật đầu với mấy người trong phòng, lui ra, Hạ Ngôn thuận tay đóng cửa: “Tôi đóng cửa giúp mọi người. Nói chuyện không não không có việc gì, nhưng qua tai người khác, người khác đi ngang qua còn tưởng bên trong là thứ gì đó sủa bậy đó, ảnh hưởng tới hình tượng có lẽ không tốt lắm.”
“Cạch” một tiếng cửa đóng lại, vừa quay đầu lại thấy Thẩm Cận đang nhìn mình, lại là cái ánh mắt đặc biệt bình tĩnh sâu thẳm khó dò.
“Sao vậy?”
Cô khẽ hỏi, theo bản năng ngẩng đầu sờ sờ mặt, nửa đường bị Thẩm Cận kéo xuống cầm trong tay.
“Không có gì.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...