Chương 67:
Hành trình từ An Thành vào núi, cả đoạn đường Hạ Ngôn rất im lặng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước giờ cô luôn là người an tĩnh, nhất là sau khi ý thức được cách thức xử lý của bản thân không ổn.
3 giờ sau đó xe đã đi vào vùng núi sâu phía Tây Bắc của An Thành, đi xa hơn nữa là vùng lớn rừng rậm nguyên thủy chưa khai thác.
Thẩm Cận lớn lên ở thành thị, làm công việc thiết kế công nghệ, từ nhỏ đã cùng tiếp xúc với những thứ dây leo như cây mây, trí nhớ tích lũy hai đời, làm cho anh dễ dàng biết phương hướng nào anh có thể tìm được nguyên vật liệu mình cần.
Đồ nội thất bằng mây đan được tạo thành chủ yếu gồm vật liệu hỗ trợ và vật liệu đan. Cành trúc, ống thép, cành liễu, cành mây nhỏ, tất cả đều có thể làm vật liệu khung, chủ yếu vẫn là căn cứ phong cách thiết kế, cách lựa chọn vật liệu hỗ trợ. Vật liệu đan chủ yếu là cành mây nhỏ, cành mây nhỏ trải qua chế biến, ruột cây mây và vỏ cây mây, v.v…
Trọng điểm bọn họ muốn tìm, một là cành mây nhỏ thích hợp làm vật liệu hỗ trợ, cái nữa là cây mây dùng để đan.
Nhành mây làm vật liệu hỗ trợ đối với tính chất sẵn có của cây mây, độ co dãn, độ dẻo dai, và gấp khúc là tính năng yêu cầu cao nhất, vật liệu bện càng chú trọng về sự dẻo dai và độ nhẵn, trọng điểm cũng có chút không giống nhau.
“Hôm nay chúng ta tập trung tìm họ Cọ, cây chi mây.” Xuống xe, Thẩm Cận vỗ tay hai tiếng, dời lực chú ý của mọi người lại, sau đó mới chậm rãi nói, “Loại mây này sinh trưởng ở nơi đất xốp màu mỡ, thoát nước tốt trong đất cát, chịu được bóng râm. Cắt ngang mặt trong của cây mây này, sẽ có sự khác biệt về tỉ trọng giữa bên trong và bên ngoài, tình huống bình thường là da mây có tỉ trọng lớn, mây tỉ trọng nhỏ. Sự thay đổi trọng lượng riêng bên trong và bên ngoài của mặt cắt ngang càng nhỏ thì chất lượng của vật liệu mây càng tốt, trong quá trình tìm mây mọi người chủ yếu so sánh mặt cắt ngang.”
Ở cuộc đời trước An Thành Thực Nghiệp không có Hạ Ngôn tham dự, phát triển thương hiệu so với hiện tại cũng có một sự khác biệt tinh tế. Năm đó thương hiệu An Thành Thực Nghiệp dựa vào là hiệu ứng minh tinh, trực tiếp oanh tạc quảng cáo, nhà của Thẩm Ngộ ở Thanh thị trợ lực cho anh ta không ít, lúc này đây không cần dùng đến tài nguyên nhân mạch nhà anh ta, dựa vào mượn thế cùng tạo thế, nhưng kết quả giống nhau, cùng là “Ngộ giám”, cùng là làm lần đầu đã thành công.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một điểm không giống nhau, năm đó “Ngộ giám” ban đầu trực tiếp là mây nhập khẩu, được khen là một trong những loại mây chất lượng thượng thừa trong ngành, gần như là vật liệu mà tất cả hàng nội thất mây đan xa hoa đều sẽ tuyển chọn, mặc dù tiết kiệm không ít công sức nhưng nó cũng làm suy yếu tính độc đáo của thương hiệu Ngộ giám. “Ngộ giám” có thể vùng lên, một phần lớn dựa vào sự hỗ trợ của gia đình Thẩm Ngộ, nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường dưới tác dụng của quảng cáo bắn phá tràn lan, sau đó mới bắt đầu chuyển hướng kéo dư luận, mà lựa chọn vật liệu bện cũng chuyển hướng sang mây loại trắng, một nhánh của cây chi mây, thân cây với tính chất mềm và dẻo dai giành được thắng lợi.
Thẩm Cận không có trải qua đoạn đi thực địa tìm tài liệu, không xác định mây trắng có phải thích hợp nhất với yêu cầu vật liệu của sản phẩm “Ngộ giám”, nhưng cây cọ họ dây leo này căn bản là xác định, bởi vậy anh không làm hạn chế, muốn nhìn một chút xem có thích hợp hơn chất liệu gỗ hay không, hoặc là có thể hay không tìm được vật liệu đồng chất dự trữ, nguyên vật liệu của bọn họ không giới hạn trong một loại.
Cùng đi đến đây đều là người sinh trưởng ở An Thành, không thiếu việc dao quanh trong núi rừng, đối với thực vật địa phương khá hiểu biết, cũng tự nguyện bỏ thời gian ở giữa núi rừng, sau tiếng “được” đồng loạt, chia tổ xong, mọi người tản đi.
Từ sau khi xuống xe Lâm Vũ liền tự giác đứng cùng một chỗ với Hạ Ngôn, khi Thẩm Cận chia tổ không gọi tên cô ta, cô ta là người mới, và cũng không quen biết ai, không tiện gia nhập với bọn họ, bởi vậy đứng tại chỗ không nhúc nhích, còn có chút xấu hổ.
Hạ Ngôn không có vài năm trí nhớ kia như Thẩm Cận, với cô Lâm Vũ chỉ là một đồng nghiệp, một người thận trọng khép kín như cô, một đồng nghiệp không bạn bè, cô biết loại xấu hổ bị cô lập này, muốn hướng đến cô ta bày tỏ thiện ý của mình, nhưng nhớ tới thái độ của Thẩm Cận, cùng với những lời kia của anh, lại không dám thân cận quá với cô ta.
Đối với chuyện phát sinh gần đây, trí nhớ của cô không quá liên tục, rất nhiều thứ chỉ nhớ rõ đã phát sinh qua, nhưng không nhớ nổi nguyên nhân.
Trong trí nhớ không quá nhớ rõ nguyên nhân của cô, cô dường như là có cố ý giữ khoảng cách với Lâm Vũ, thậm chí là ôm lấy địch ý với cô ta, cô không nhớ rõ loại địch ý này từ đâu mà có, vô duyên vô cớ đi bài xích một người đối với cô không có bất cứ tổn thương gì thậm chí là vẫn liên tục biểu hiện ra là cô gái hiền hòa, sự giáo dục mà cô tiếp sẽ làm cho cô sinh ra cảm giác áy náy, nhưng lại không dám tùy ý bày ra tính tình, im lặng đứng ở một bên.
Lâm Vụ chủ động tìm cô, giống như không quá thoải mái: “Hạ Ngôn, buổi sáng… thật cảm ơn cô.”
Khóe miệng Hạ Ngôn miễn cưỡng giật giật, xem như đáp lại.
Tươi cười của Lâm Vũ có hơi cứng lại, cô đơn trên mặt rõ ràng, thế nhưng không có đến dây dưa với cô, lại không đi tìm Thẩm Cận, chỉ do dự nhìn sang Thẩm Kiều ở bên cạnh, hỏi cậu ta, có thể ở cùng tổ với cậu ta hay không.
Thẩm Kiều đương nhiên là hoan nghênh.
Tất cả mọi người tản đi thì Hạ Ngôn mới theo Thẩm Cận vào núi, rốt cuộc còn băn khoăn buổi sớm kích động đứng ra nói chuyện vì Lâm Vũ mới có chuyện dẫn theo Lâm Vũ, cô cảm thấy thật khổ sở và có lỗi với Thẩm Cận, cũng có để ý đến vẻ mặt cô đơn của Lâm Vũ, trong lòng cô áy náy có chút không bỏ được, hai chuyện cùng nhau chèn ở trong lòng, nặng trĩu khó chịu.
Thẩm Cận nắm tay cô đi trong núi rừng, rõ ràng cảm giác được sự không yên lòng của cô.
Bàn tay anh dùng sức kéo người đến trước mặt, chăm chú nhìn cô: “Còn đang khổ sở chuyện lúc sáng sao?”
Cô gật đầu thật nhẹ, hơi lưỡng lự, chủ động ôm lấy anh, vùi mặt vào ngực anh.
“Thực xin lỗi.” Lời xin lỗi buồn hiu từ trong lòng anh truyền đến.
Thẩm Cận mỉm cười: “Em không làm sai. Là do anh hấp tấp.”
“Nhưng nếu thật sự thấy có lỗi với anh, sau này giữ khoảng cách với cô ta một chút.”
Cô ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, gật đầu: “Được.”
Trong ánh mắt cô hoàn toàn là ỷ lại và tín nhiệm đối với anh. Trước kia cô cũng không dám như vậy, đừng nói là chủ động ôm anh, ngay cả nói chuyện cũng là dịu dịu dàng dàng, khách khách khí khí, cô là người quá mức bị động, biểu hiện thường ngày của anh là cứng nhắc lý trí, không để cho cô dám có chút hành động thân mật nào với anh.
Vấn đề của anh, cùng vấn đề của cô, đan vào trở thành cục diện đáng buồn trong 5 năm.
Ở trong 5 năm nửa thật nửa giả này, anh muốn cùng cô thử nghiệm một loại khả năng khác, vì vậy công việc cũng tốt, sự nghiệp cũng tốt, anh không muốn quá để tâm.
Anh không phải bản thân của 5 năm trước, lý tưởng sự nghiệp và Hạ Ngôn, 5 năm trước anh lấy lý tưởng sự nghiệp làm chính, hiện tại, anh muốn cho Hạ Ngôn mới là chính.
Lần đi xa này, thay vì nói là vì công việc, không bằng nói là vì Hạ Ngôn.
Trong 5 năm kia, anh và cô chưa từng có lấy một lần đơn độc hẹn hò hoặc đi xa, lần đi xa này cùng với cô, coi như lần hẹn hò đầu tiên trong cuộc đời cô, bởi vậy cả một ngày, anh và cô không thu hoạch được gì.
Buổi tối lúc tất cả mọi người chưa trở về, ở trên đất trống dựng lều, bảy tám người đều mang theo thiết bị cắm trại dã ngoại, vào đêm thì nhóm lửa nấu cơm, vây quanh trước đống lửa nói chuyện phiếm, bình tĩnh ấm áp.
Toàn bộ quá trình Hạ Ngôn im lặng ngồi bên cạnh Thẩm Cận, tay bị anh nắm trong tay, không e dè.
Miệng Thẩm Kiều rảnh rỗi, ăn uống no đủ liền không nhịn được lấy Thẩm Cận với Hạ Ngôn ra trêu đùa: “Anh hai, lời lãi của chị dâu cũng để cho anh chiếm hết, khi nào thì cho người ta danh phận đây?”
Đôi mắt Thẩm Cận đang nhìn chăm chú đống lửa trại, nghe tiếng bình tĩnh nhìn cậu ta: “Không có nói với chú?”
Vẻ mặt Thẩm Kiều mờ mịt: “Gì chứ?”
Hai quyển sổ đó chót vẫy vẫy trước mặt Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều tò mò giật lấy mở ra xem, ngụm rượu vừa mới uống vào đều phun ra hết: “Mẹ kiếp.”
Cậu ta cầm lấy quyển chứng nhận kết hôn, giơ cho mọi người: “Nhìn xem, nhìn xem, cái này là thật sao?”
Chú bảy đoạt lấy, rất nghiêm túc nhìn lại, đưa ngón tay cái về hướng Thẩm Cận với Hạ Ngôn: “Năng suất!”
Hỏi tiếp: “Chuyện khi nào vậy?Anh hai anh cũng giấu quá kỹ rồi.”
Thẩm Cận: “Một khoảng thời gian rồi.”
Thẩm Kiều: “Rượu mừng đâu? Khi nào tổ chức?”
“Trở về thì bắt tay vào chuẩn bị.” Thẩm Cận nói, trầm ngâm một hồi mới nhìn về phía mấy người kia, “Khoảng thời gian này tương đối bận rộn, bận rộn một chút đoán chừng sẽ quên, mấy người các chú, đừng quên nhắc lại anh.”
Lại quay đầu nhìn Hạ Ngôn: “Nhất là em.”
Hạ Ngôn vẫn còn sững sờ bị kẹt trong hôn lễ của anh, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, vội vàng muốn ngăn cản anh: “Không cần hôn lễ, em cảm thấy thế này là rất tốt rồi.”
Thẩm Cận không nói chuyện, dang cánh tay ôm cô vào lòng.
Lúc nghỉ ngơi hai người rất tự nhiên ở chung một lều.
Ban đêm rất ẩm thấp, Hạ Ngôn gần như bị Thẩm Cận kéo cả người vào trong lòng.
Đi một ngày đường, thể lực của cô không theo kịp, có hơi mệt, Thẩm Cận lại giống như không hề buồn ngủ.
Trong cơn buồn ngủ mông lung, cô mơ hồ nghe anh hỏi: “Hạ Ngôn, em thích kiểu hôn lễ thế nào?”
Giọng nói rất khẽ.
Cô chưa từng nghĩ qua.
“Đều có thể.” Cô mơ mơ màng màng đáp lại, người sớm đã không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ, đã ngủ rồi.
Thẩm Cận cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng gọi tên cô, không có hồi âm.
Anh rũ mi mắt, nhìn mặt cô, không nói.
Cô chưa từng có ham muốn mãnh liệt về hôn lễ, 5 năm trước như thế, hiện tại cũng vậy.
Chính vấn đề sức khỏe của cô không cho phép cô chờ mong, cô chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ lập gia đình, đương nhiên cũng sẽ không có mong muốn cho đám cưới.
Bóng đêm dần khuya, ánh sáng của các lều khác dần tắt đi, tiếng côn trùng kêu giữa đêm khuya có vẻ càng thêm tĩnh mịch, bên ngoài lều đom đóm chằng chịt.
Thẩm Cận nhìn nhiều điểm ánh sáng bên ngoài lều, muốn gọi cho Hạ Ngôn tỉnh dậy, bảo cô ở bên anh nhiều hơn, nhưng nhìn đến mỏi mệt trên mặt cô, tay đưa lên lại nhẹ nhàng bỏ xuống, ôm cô vào lòng, đổi sang nắm tay cô, mười ngón đan chặt vào nhau.
“Hạ Ngôn…” Khẽ gọi tên cô, muốn nói gì đó, lại không biết phải nói gì, trong một đêm mất ngủ, ngoại trừ cô, giấc ngủ trở thành thứ xa xỉ nhất với anh, cố tình cô đang ở trước mặt thì một cơn buồn ngủ đánh úp tới.
Sáng hôm sau Hạ Ngôn mở to mắt trong tiếng chim đang hót, đồng thời mở mắt còn có Thẩm Cận.
Ánh mắt hai người giao nhau, có một sự ngưng đọng ngắn ngủi, rồi tiếp theo là một loại phản xạ có điều kiện, xoay người đi, lại bị mười ngón tay đan chặt níu lại, mắt đối mắt, mũi đối mũi.
Vẻ mặt Thẩm Cận bình tĩnh.
Vẻ mặt Hạ Ngôn kinh sợ, đầu óc trong một thoáng trống rỗng, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn, rút tay về, hung hăng đẩy anh ra ôm chăn ngồi dậy, ngồi đưa lưng về phía anh.
Thẩm Cận cũng từ từ ngồi dậy, không nhanh không chậm cởi áo ngủ, cầm lấy cái áo sơ mi đen ở bên cạnh.
Dư quang nơi khóe mắt làm cho Hạ Ngôn nhìn thấy anh đang cởi trần, rất tự giác dời ánh mắt sang nơi khác, xoay người muốn đi ra khỏi lều, lại bị Thẩm Cận kéo lại.
Cô hoang mang quay đầu nhìn anh.
Thẩm Cận quét mắt lên người cô: “Áo ngủ.”
Hạ Ngôn cúi đầu nhìn nhìn, yên lặng nghiêng đầu, lấy quần dài và áo T-shirt từ trong ba lô ra, ôm trong ngực, rối rắm không biết thay kiểu gì.
Phía sau lưng truyền đến âm thanh sột soạt sột soạt.
Cô theo bản năng quay đầu lại, Thẩm Cận đang cởi quần.
Hạ Ngôn: “...”
Ánh mắt cô còn không tự giác hướng lên phía trên, cùng đối diện với ánh mắt Thẩm Cận, động tác của anh thoáng dừng lại, đại khái không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên quay đầu, nhưng rất nhanh đã thản nhiên, đưa tay cầm lấy góc quần, thấy Hạ Ngôn còn đang sững sờ nhìn chăm chăm theo mình, rốt cuộc anh cũng dừng lại.
“Có vấn đề sao?”
Hạ Ngôn: “...”
“Không… không có việc gì…” Hạ Ngôn rất bình tĩnh xoay người, “Anh thay xong làm phiền ra ngoài một lúc.”
Thẩm Cận xoay người, sửa sang lại quần áo: “Anh sẽ không nhìn lén.”
Hạ Ngôn đương nhiên biết anh sẽ không nhìn lén, cô chỉ là không quen.
Giọng nói Thẩm Cận vang lên từ phía sau: “Động tác nhanh chút, trong chốc lát ăn điểm tâm xong phải lập tức xuất phát, hôm qua đã trì hoãn hết một ngày.”
“...” Hạ Ngôn trực tiếp xốc chăn lên, trùm lên đầu, cởi áo ngủ thay đồ, động tác hơi gấp gáp nhưng mà rất nhanh, đổi xong rồi thì vén chăn ra.
“Tôi xong rồi.” Ném ra câu nói, cô kéo khóa lều chui ra ngoài.
Mấy người Thẩm Kiều và chú bảy đã rời giường, đang nhóm lửa, nhìn thấy cô đi ra rất tự giác lên tiếng chào hỏi: “Chị hai, chào buổi sáng.”
Lâm Vũ cũng vừa từ trong lều đi ra, mỉm cười chào hỏi cô: “Hạ Ngôn, chào buổi sáng.”
Chuyện trong phòng làm việc của ngày hôm qua rất tự nhiên thoáng hiện lên trong đầu cô, Hạ Ngôn cúi xuống, quay đầu, nhìn về phía Thẩm Cận đang từ lều đi tới.
Ánh mắt chạm nhau, tầm mắt Thẩm Cận dừng lại trên người cô, lại bình tĩnh dời đi nhìn sang phía Thẩm Kiều: “15 phút sau xuất phát.”
Đổi lấy tiếng kêu rên của mấy người Thẩm Kiều.
“Anh hai, không cần phải vội vàng như vậy, tối hôm qua anh rõ ràng không phải như thế.”
Lại trông mong nhìn về phía Hạ Ngôn: “Chị hai, anh nói với anh hai một tiếng đi, cho thêm chút thời gian, 15 phút ăn điểm tâm còn không đủ.”
“Không có thương lượng.” Thẩm Cận thản nhiên nói: “Trước khi xuất phát không nhắc nhở các người à? Từ mang lương khô, thời gian có hạn, không nên để thời gian lãng phí vào chuyện vô vị sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...