Chương 63: “Ba ba, mẹ con đi đâu vậy…”
Thẩm Cận nhìn Hạ Ngôn đi về hướng xe của Trình Khiêm, khoảng cách hơi xa, anh không nghe rõ hai người kia nói gì, chỉ thấy Hạ Ngôn kéo cửa bên ghế phụ lái, lên xe, rồi sau đó xe rời đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thẩm… Thẩm tổng?” Bên tai một giọng nữ thấp thỏm vang lên cẩn thận.
Thẩm Cận chuyển tầm mắt nhìn sang: “Có việc?”
Lâm Vũ nhìn gương mặt của anh rồi do dự gật đầu, lại lắc đầu liên tục, trong ánh mắt là sợ hãi cùng kinh ngạc không giấu được, cùng với hưng phấn vừa nãy hoàn toàn không giống nhau.
Thẩm Cận liếc mắt nhìn bản thân phản chiếu trong cửa số sát đất, vẻ mặt căng thẳng có chút gấp rút.
Khẽ thở ra một hơi, làm cho vẻ mặt thoáng dịu đi, Thẩm Cận đi về hướng xe mình.
Lâm Vũ chần chờ một lúc, vẫn đuổi theo, trước khi Thẩm Cận lên xe ngăn cản anh.
“Thẩm tổng, tôi có thể cùng theo anh và mọi người ra ngoài công tác. Tôi từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, đối với núi rừng phân bố thảm thực vật biết tương đối.” Lấy dũng khí nói một hơi, Lâm Vũ mới phát hiện mở miệng cũng không phải dễ dàng như vậy.
Thẩm Cận mở cửa xe: “Chúng tôi là đi công tác không phải dạo chơi ngoại thành, công tác dã ngoại nhiều nguy hiểm, đối với thể lực cũng yêu cầu cao nhất, giao cho mấy người đàn ông bọn họ là được rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhưng mà... “ Lâm Vũ do dự một chút, “Không phải Hạ Ngôn cũng cùng đi sao?”
Động tác nấm cửa xe của Thẩm Cận ngừng lại, nhìn về phía cô ta.
Lâm Vũ hoảng sợ vì nói lỡ lời nhấp miệng nói: “Thẩm tổng, tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn góp cho đoàn đội của chúng ta một phần sức lực nhỏ bé mà thôi. Nhìn mọi người đều cố gắng như vậy, mà tôi cả ngày ăn không ngồi rồi, trong lòng tôi băn khoăn.”
“Hơn nữa thể lực tôi tốt, nhà của tôi cũng là làm đan mây, ba tôi ông nội tôi từ nhỏ đã mang theo tôi đi núi tìm mây, tôi biết rõ mây nào phân bố ở nơi nào, tôi sẽ không trở thành vướng víu cho mọi người.”
Thẩm Cận thong thả chống khuỷu tay lên cửa xe, hỏi một vấn đề liên quan: “Cô là bạn học của Hạ Ngôn?”
Lâm Vũ gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi học một trường.”
Thẩm Cận: “Trước đó có quen nhau sao?”
Lâm Vũ lắc đầu: “Làm sao lại không biết chứ.”
Thẩm Cận nhíu mày: “Cái gì gọi là làm sao lại không biết?”
Lâm Vũ: “Thành tích của cô ấy tốt lắm, thường xuyên được thầy cô khen ngợi nhắc tới, ở trong học viện xem như là có tiếng đi, tôi đã nghe qua tên của cô ấy, cũng biết có người như vậy, nhưng là chưa từng quen biết.”
Thẩm Cận: “Một lần cũng không có?”
Lâm Vũ gật đầu: “Không có. Chúng tôi khác hệ, lại không ở cùng tòa ký túc xá, bình thường rất hiếm gặp được nhau, hơn nữa tôi tương đối trạch, ngoại trừ đi học và làm thêm ra, thời gian còn lại đều là ngâm mình ở ký túc xá đọc sách, cho nên ở học viện chúng tôi có rất nhiều người tôi cũng không biết.”
Thấy Thẩm Cận nhíu mày, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, lại nhịn không được hỏi thêm: “Thẩm tổng, sao vậy?”
“Không có việc gì.” Thẩm Cận rút tay, “Cô mới nhận chức, trước mắt hiểu rõ quy trình sản phẩm của công ty, không cần phải đi theo mọi người ra ngoài chịu khổ.”
“Thời gian không còn sớm, về sớm một chút.”
Anh lên xe, lái về chỗ ở.
Phản ứng của Lâm Vũ không có bất kỳ dấu hiệu nói dối nào, quả thật không quen Hạ Ngôn.
Thẩm Cận còn nhớ rõ phản ứng của Hạ Ngôn vào ngày chợt nhìn thấy Lâm Vũ, cái loại phản ứng này giống như cùng một loại khi lần đầu tiên nhìn thấy anh, bất ngờ không phòng ngự, khiếp sợ, mất mát, oán hận, bi thương… Trong ánh mắt cô có rất nhiều cái gì đó, phức tạp đến không thể nào giải thích.
Cô tựa như một quyển sách, bề ngoài nhìn rất tinh xảo rất nặng, sau khi lật ra cũng chỉ có mỗi trang giấy trắng, tất cả chuyện xưa đều giấu dưới trang giấy trắng kia, xem không hiểu, đoán không ra, vẫn cứ lại dụ người ta tìm tòi nghiên cứu sâu hơn.
Tất cả mọi thứ về cô, anh đương nhiên nhận biết.
Nhưng tương tự, cái cảm giác không rõ ràng này vẫn làm anh cảm thấy bối rối.
Thẩm Cận không giải thích được cảm giác khác thường này, mấy ngày này tâm tình anh giống như bị người đặt trên lửa nướng, không khỏi lo âu, không khỏi kinh hoàng, không khỏi tâm thần không yên.
Toàn bộ mọi thứ đều hiện ra vẻ không thích hợp.
Anh không biết, cái này có tính là yêu một người không.
Anh không có kinh nghiệm yêu ai, chỉ biết, cùng cô ở chung một chỗ rất an lòng, rất thực tế, giống như nên như thế, nhìn cô đi về hướng khác với một người đàn ông khác, tâm rất nóng nảy, hơn nữa nghe chính miệng cô nói, cô rất yêu người đàn ông kia, trái tim anh giống như bị thứ gì đó hung hăng nện vào, toạc ra đau đớn.
Về lý trí, Thẩm Cận cảm thấy, anh hẳn là nên chúc phúc cho cô, mỗi người đều có quyền lựa chọn yêu cùng quyền được yêu. Nhưng thân thể anh lại phản ứng trước lý trí, giống dã thú mất khống chế, bức bách cô, khiến cho cô đi vào khuôn khổ.
Không nên như thế này, anh chỉ muốn lưỡng tình tương duyệt, bởi vậy nhìn cô đi về hướng của Trình Khiêm, anh phải làm cho bản thân lý trí, bình tĩnh.
Anh không biết người đàn ông kia có phải Trình Khiêm hay không, nhưng bất kể là ai, đó là lựa chọn của cô.
Thẩm Cận ngẫu nhiên sẽ nghĩ, anh đối với Hạ Ngôn có lẽ cũng không phải là yêu, chỉ là thói quen, cộng thêm chút động tâm. Hai người mới quen biết bao lâu, có thể có bao nhiêu tình cảm sâu đậm.
Ngồi trong phòng tối đen, Thẩm Cận khiến cho bản thân phải làm rõ lại những bất thường trong mấy ngày này, rất bình tĩnh phân tích tình cảm của mình và Hạ Ngôn, là thưởng thức nhiều hơn một chút, hay là động tâm nhiều hơn một chút.
Trong đầu anh như một đoạn phim chiếu chậm lần lượt hiện lên từ ngày anh cùng Hạ Ngôn quen biết nhau, lần đầu khi gặp cô đáy mắt cô là kinh hoàng cùng bi thương, lúc gặp mặt lại cô cố ý tạo ra khoảng cách, khi cùng anh nhắc tới công việc trong ánh mắt không giấu được ánh sáng, sụp đổ khi vừa ngủ dậy đối mặt với quyển sổ chứng nhận kết hôn, sáng hôm đó dáng vẻ cô tỉnh lại trong lòng anh, cùng với dáng vẻ cô chắn cho anh một đòn…
Hình ảnh hiện ra trong đầu càng sống động, tim anh thì ngày càng hoảng sợ khó chịu.
Thẩm Cận dùng đầu ngón tay xoa mi tâm, đứng dậy đi đến tủ lạnh rót ly rượu, uống gần nửa ly, tâm tình mới dần dần dịu lại.
Anh đặt ly rượu xuống, xoay người muốn trở về phòng, nghe được bên ngoài có tiếng mở cửa, bước chân hơi khẽ, anh quay đầu nhìn cửa, rốt cuộc không yên lòng, đi mở cửa.
Ngoài cửa quả nhiên là Hạ Ngôn vừa trở về, đang lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa, anh đột nhiên mở cửa đã dọa cô sợ, Thẩm Cận thấy tay cô bị hoảng sợ co quắp lại, chìa khóa rơi luôn xuống đất.
Thẩm Cận tiến lên một bước, khom người, nhặt xâu chìa khóa kia lên đưa cho cô.
Hạ Ngôn miễn cưỡng nói một tiếng: “Cảm ơn.”
“Sao tối nay trở về sớm vậy?” Giọng điệu tán gẫu, trầm thấp, nghe không khác so với bình thường.
“Không có chuyện gì nên trở về sớm.” Hạ Ngôm mím môi, nhìn thấy miệng anh hiện lên một độ cong khó thấy, không giống như thường ngày.
“Anh thì sao, Lâm Vũ không phải có chuyện tìm anh sao, làm sao lại về sớm vậy?”
Tầm mắt Thẩm Cận dừng lại trên mặt cô: “Tôi có cảm giác, em đang tạo cơ hội cho tôi với Lâm Vũ?”
“...” Hạ Ngôn không đáp mà hỏi lại, “Cho nên ngày mai phải dẫn cô ta theo sao? Cơ hội bồi dưỡng tình cảm tốt nha.”
Đầu Thẩm Cận khẽ nghiêng một chút, lại quay lại hướng cô: “Cho nên em cũng định dẫn theo Trình Khiêm?”
Hạ Ngôn: “...”
“Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Thẩm Cận đóng cửa lại, tâm tư vừa ổn định lại mơ hồ quay trở lại như trước, anh xoay người rót thêm rượu, hớp một ngụm lớn, nhìn bản thân trong gương, giật mình tâm tư lại từ từ ổn định lại, rượu đưa đến bên môi lại chậm rãi thu lại rồi thở dài một hơi. Thẩm Cận đặt ly rượu xuống, quay người đi lấy quần áo tắm rửa, trong phòng tắm tràn đầy hơi nước, đầu óc lơ đãng lại nghĩ tới Hạ Ngôn, tâm tư vừa lắng xuống lại nổi lên, nhất là ở trong phòng tắm kiều diễm thế này, hình ảnh cô với ý thức hỗn độn quần áo không chỉnh tề cọ vào trong lòng anh vào đêm ở trấn La Lương ấy không đúng lúc xông vào đầu anh, kèm thêm lần đầu tiên ngủ lại nhà cô, nửa tỉnh nửa ngủ đặt cô dưới thân vào giữa đêm, hình ảnh cẩn thận hôn môi cô, máu nóng của anh không khống chế được đi thẳng xuống bụng dưới.
Anh nhắm mắt thật mạnh, thuận tay chỉnh vòi sen sang chế độ nước lạnh, mở mắt lại lần nữa đã thanh tỉnh hơn. Thẩm Cận trở lại trên giường đã hoàn toàn bình tĩnh lại, không nghĩ đến Hạ Ngôn nữa, không nghĩ tới mấy thứ này nọ, theo quán tính cầm lấy quyển sách ở đầu giường, lật xem một lúc đã đến giờ tắt đèn, anh nhắm mắt nghỉ ngơi, ý thức vừa thả lỏng, mơ mơ màng màng đi vào giấc mộng, chân lại đột nhiên đạp một chút rồi bừng tỉnh.
Đôi mắt chậm rãi mở trong đêm đen, đầu óc cũng có chút hỗn độn giống như khi vừa mở mắt, có chút chưa thích ứng được với tối tăm, tay theo bản năng ấn mở đèn.
Ánh sáng đâm vào mắt, Thẩm Cận đưa tay che lại, tay đưa được một nửa, cứng đờ.
“Nghĩ theo hướng tốt, Hạ Ngôn rời đi là chuyện sớm muộn, con bé đi như vậy cũng tốt, ít nhất không cần mang theo một cơ thể ốm yếu, cái này đối với con bé mà nói cũng là một loại giải thoát.”
“Ba ba, mẹ con đi đâu vậy, lâu rồi con chưa gặp mẹ.”
…
Trong đầu, giọng nói đi kèm hình ảnh, từng hình ảnh một tuôn ra, tay anh cứng đờ chậm rãi buông xuống, đôi mắt chuyển hướng sang điện thoại để ở tủ đầu giường.
Anh đưa tay nhấn giữ, mở ra, cuộc gọi lưu lại gần nhất là của Hạ Ngôn.
Ngón tay khẽ run, Thẩm Cận nhấn gọi số kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...