Chương 6:
Hạ Ngôn quay đầu nhìn theo hướng âm thanh phát ra, trong góc phòng là một nam sinh cao lớn, mặt mày đầy vẻ lười biếng, cánh tay đang tùy ý khoác trên lưng ghế sofa, khuỷu tay hơi cong, vỗ nhẹ một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Ngôn biết cậu ta, tên là Trình Nhượng, có chút danh tiếng trong học viện, nhưng không phải nổi tiếng theo kiểu học giỏi, mà là có tiếng xấu phú nhị đại. Điên cuồng, phóng đãng không kiềm chế được, xe sang, mỹ nữ… Tất cả những thứ này là thương hiệu của cậu ta. Nhưng dáng người thật sự là đẹp trai, cũng có chút tài lẻ, như chơi nhạc, chụp ảnh người mẫu, ca hát không tồi, là khách quen trên sân khấu của trường.
Hạ Ngôn đã xem qua cậu ta biểu diễn trên sân khấu vài lần, đều là hát tình ca. Khi đó cậu ta rũ bỏ đi tất cả cuồng vọng không kiềm chế được trong cuộc sống, biểu diễn nhập thần, dễ dàng tạo được biểu hiện thâm tình giả dối.
Một người có dáng vẻ tốt, có giá trị nhan sắc lại thêm có tiền, cuồng vọng bừa bãi, tuy phóng khoáng tùy tính nhưng lại có vẻ đàn ông thâm tình, cho dù không ít người phỉ nhổ, cũng có không ít người chạy theo như vịt.
Hạ Ngôn và cậu ta tuy cùng lớp, nhưng không coi là quen. Học kỳ sau năm thứ ba đại học Trình Nhượng mới được xếp vào lớp, vốn dĩ là lớn hơn bọn cô một lớp, nhưng năm thứ ba bởi vì nguyên nhân nào đó không thể nói đã bị người ta chém, tạm nghỉ một năm dưỡng thương, năm thứ ba mới xếp lớp lại tiến vào ban của các cô. Nhưng rốt cuộc là không cùng lớp, thêm nữa vòng xã giao của cậu ta so với học sinh bình thường như các cô khác biệt, không có điểm chung. Ngày thường cũng quen cuồng vọng, trốn học là chuyện bình thường, bởi vậy trừ khi có giờ học quan trọng, không thì không có nhiều cơ hội nhìn thấy.
Hạ Ngôn không biết bọn Dư Thanh Thanh đi chung với Trình Nhượng, lúc mới đi vào không để ý, giờ nhìn thấy dáng vẻ cậu ta vỗ tay, rốt cuộc vẫn là không có thói quen ở chung với người khác. Dù sao luôn có chút lúng túng, nhìn cậu ta một cái rồi giả bộ bình tĩnh dời tầm mắt sang chỗ khác. Trình Nhượng ngược lại nghiêng người cầm lon bia, đi về hướng cô ngồi.
“Hát không tệ.” Cậu ta nói, mở nắp lon bia đưa cho cô.
Trong phòng có thêm hai nam sinh khác nữa, nhìn thấy cậu ta ra vẻ nịnh bợ, đều đi theo ồn ào.
Hạ Ngôn khẽ gật đầu một cái: “Xin lỗi, tôi không uống rượu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy người… nam sinh kia không phải cùng ban, đại khái là chưa từng thấy qua Trình Nhượng bị nữ sinh khác cự tuyệt, âm thanh ồn ào càng lớn hơn.
Hạ Ngôn không có thói quen làm tiêu điểm cho mọi người, yên lặng nhích qua bên cạnh một chút, ánh mắt chuyển đến trên màn hình, thấy bọn người Trần San San đang ca hát.
Dư Thanh Thanh bớt thời gian quay đầu lại: “Trình Nhượng cậu làm cái trò gì đấy, thân thể Ngôn Ngôn nhà chúng tôi không tốt, không thể tùy tiện uống rượu.”
Loại vấn đề sức khỏe cá nhân này lúc từ miệng người khác nói ra, làm cho Hạ Ngôn có chút không tự nhiên.
“Cũng không phải, tôi chỉ là không có thói quen uống rượu.”
Trình Nhượng cũng nghiêng đầu đánh giá cô, không nói chuyện, hoàn toàn không lo lắng xem loại đánh giá thế này có làm cho người khác mất tự nhiên hay không.
“Xin lỗi, tôi đi toilet.”
Vừa nói dứt câu xin lỗi, Hạ Ngôn đứng dậy rời đi, vừa kéo cửa phòng ra lại bị mấy nam nhân cà lơ phất phơ cầm bình rượu đứng đó ép lui về phòng.
“Trình Nhượng đâu? Con mẹ nó mày trốn chỗ nào vậy?”
Một trong mấy người nam đứng đó lớn tiếng hỏi, dùng sức đẩy cửa phòng ra, nhìn là biết người tới không có ý tốt.
Âm nhạc trong phòng dừng lại.
Hạ Ngôn nghĩ trước hết quay lại ghế lô, vừa mới rời bước, bất thình lình bị người nọ nắm lấy bả vai, túm đến trước người hắn.
Trình Nhượng bỗng đứng lên: “Buông cô ấy ra.”
Cậu ta không lên tiếng còn tốt, vừa lên tiếng, Hạ Ngôn ngược lại trở thành bia ngắm, bả vai bị siết chặt hơn, bị người nọ trực tiếp xách tới trước người.
“Ồ, thương hoa tiếc ngọc?” Sau tiếng cười khẽ, ngón tay người nọ ngả ngớn lướt dọc từ hai má Hạ Ngôn xuống tới cổ.
Hạ Ngôn co người muốn tránh cái tay kia, nhưng không dám cậy mạnh giãy giụa, cô biết trái tim mình yếu ớt thế nào, không thể quá vui mừng, cũng không thể để cảm xúc dao động quá lớn.
Trình Nhượng đặt lon bia xuống, chậm rãi đứng lên.
“Có việc gì nhắm vào tôi, cưỡng ép một nữ sinh thì vẻ vang à?”
Dư Thanh Thanh bỏ micro xuống, lấy điện thoại: “Con mẹ nó buông cô ấy ra, không buông tôi báo cảnh sát.”
“Chuyện gì thế này?”
Đột nhiên có người đàn ông xen vào giữa cuộc giằng co, giọng nói quen thuộc làm cho Hạ Ngôn bất giác quay đầu, thân hình Thẩm Cận cao lớn đập vào trong mắt, đi cùng còn có Thẩm Kiều.
Thẩm Cận cũng nhìn thấy cô, tầm mắt tạm dừng trên mặt cô rồi dời đi, nhìn về phía người đang giữ cô.
Trường hợp như vậy làm cho cô hơi ngượng ngùng, bị người ta xách trước ngực như xách con gà, còn không thể phản kháng, hình ảnh nhìn thật không vừa mắt.
Người đang xách cô cũng là một kẻ có thói quen ngạo mạn, hung hăng liếc Thẩm Cận một cái: “Không liên quan đến anh, thức thời thì cút xa xa một chút.”
Thẩm Cận nhìn cô.
Hạ Ngôn biết anh sẽ không ra tay giúp đỡ, chỉ bình tĩnh nhìn anh một cái.
Bàn tay Thẩm Cận bỗng nhiên đưa về phía cô.
Tròng mắt Hạ Ngôn nhìn bàn tay để ngang trước mặt, ánh mắt nhất thời có chút phức tạp.
Người xách cô bỗng nhiên hét lên: “Con mẹ nó mày rảnh quá... A....”
Cằm bỗng ăn một quyền.
Thậm chí Hạ Ngôn còn không thấy rõ Thẩm Cận ra tay thế nào, bả vai bị túm bỗng thấy nhẹ nhàng thì người cô đã bị Thẩm Cận kéo về sau.
Tên đó bị trúng một đấm trong nháy mắt lập tức bùng nổ, giơ quả đấm đánh về phía Thẩm Cận, thân thể Thẩm Cận thoáng một cái đã tránh được cú đấm của hắn ta. Hắn ta lại khua tay bị Thẩm Cận giữ lại, thoáng dùng lực bẻ ngoặt ra phía sau lưng, hơn nữa lực đạo dường như không nhẹ. Hạ Ngôn thấy sắc mặt hắn ta chợt tái.
Cô đứng phía sau Thẩm Cận, im lặng không lên tiếng.
Mấy anh em Thẩm gia không ai không luyện võ phòng thân, chỉ là ngoại trừ Thẩm Ngộ xuất thân là cảnh sát, còn Thẩm Kiều từng là tên nhóc lưu manh, Thẩm Cận... thời trẻ cũng không được coi là người tốt lành gì.
Mấy người gây chuyện thấy thủ lĩnh bị chế ngự, không ai dám tiếng lên gây sự.
Thẩm Kiều chuồn đến trước sân khấu gọi điện thoại cho KTV.
Rất nhanh nhân viên công tác đã phái bảo an đến.
Thẩm Cận buông tay người nọ, quay đầu nhìn Hạ Ngôn: “Cô muốn tiếp tục ở đây hay là đi theo tôi?”
Hạ Ngôn không dám ở lại chỗ này nữa.
Trình Nhượng so với Thẩm Kiều xuất thân là nhóc lưu manh còn phức tạp hơn, bị người chém phải tạm nghỉ học dưỡng thương, nay ca hát cũng có người đến trả thù. Cô chỉ là muốn trải nghiệm cuộc sống bình thường, không muốn lãnh cơm hộp hay đến bệnh viện, bởi vậy lúc này ở cùng Thẩm Cận an toàn hơn, cô vẫn là lựa chọn Thẩm Cận, đi ra khỏi KTV với anh, lên xe anh.
“Vừa rồi cảm ơn anh.” Cửa xe vừa đóng, Hạ Ngôn lập tức nói lời cảm ơn.
Anh vẫn bình tĩnh trước sau như một: “Không cần nói lời khách sáo.”
Ngẩng đầu nhìn tình hình giao thông một chút, hỏi cô: “Muốn đi đâu, tôi thuận đường đưa cô một đoạn.”
“Đến giao lộ phía trước thả tôi xuống là được.” Hạ Ngôn chỉ chỉ phía trước.
Thẩm Cận gật đầu.
“Cô làm sao mà gặp phải mấy người đó?” Xe chạy được một lúc, Thẩm Cận bỗng hỏi cô, nghiêng đầu nhìn cô, “Nhìn cô không giống người lăn lộn với đám đó.”
“... Tôi chỉ đi hát với mấy bạn học.” Chỉ là hơi xui xẻo mà thôi.
Lúc này điện thoại vang lên, mẹ cô gọi tới.
Hạ Ngôn vừa nghe, giọng của Từ Giai Ngọc đã truyền tới: “Ngôn Ngôn, về chưa? Dì Khương tối nay ăn cơm ở nhà chúng ta, con cũng trở về ăn bữa cơm đi.”
Bên đầu dây bên kia mơ hồ nghe được tiếng của Khương Cầm.
Thẩm Cận đột nhiên quay đầu nhìn cô: “Mẹ tôi ở nhà cô?”
Hạ Ngôn không được dễ chịu mím môi, hơi cúi đầu: “Hình như là vậy.”
Thẩm Cận: “Tôi tiện đường đưa cô trở về luôn.”
Hạ Ngôn hơi do dự, gật gật đầu.
Thẩm Cận lái chỉ hơn nửa tiếng, nhanh đến nỗi Hạ Ngôn cảm thấy không đúng.
Hạ Ngôn không có chỉ đường cho anh, nhưng con đường đi này, dường như anh đang chạy theo bản năng, rõ ràng chưa từng đi qua, lại có cảm giác ngựa quen đường cũ, đặc biệt quen thuộc.
Tốc độ xe của anh chậm lại.
Hạ Ngôn theo bản năng chỉ chỉ ngã ba phía trước: “Tới đó thả tôi xuống là được, nhà tôi ngay tại…”
Hai chữ ‘phía trước’ dừng ngay đầu lưỡi.
Cô quên nói cho anh biết địa chỉ.
Có lẽ trong tiềm thức cô coi anh thành Thẩm Cận trong trí nhớ của cô 5 năm trước, cho nên hoàn toàn không có ý thức phải nói địa chỉ cho anh.
Nhưng con đường anh đang đi tới này, quả thật là con đường về nhà cô.
“Anh…” Trong lòng cô nhất thời phức tạp, bất giác nhìn về phía anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...