Chương 56
“Chú rể mới này có lẽ càng ngày càng quen tay rồi nhỉ.” Hạ Ngôn lên tiếng, có chút hậm hực hờn dỗi cầm lấy quyển tập vẽ trên bàn, trang có trang không lật xem.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Cận ngẩng đầu nhìn cô, liếc ra cửa: “Em có biện pháp giải quyết tốt hơn?”
Hạ Ngôn nhìn anh, không nói.
Không có.
Chính là ly hôn cũng là một dạng thiên hạ đại loạn, vấn đề vì sao ly hôn cũng đã đủ để cô uống một bầu*.
*Uống một bầu: là một tục ngữ Hán ngữ, ý nghĩa là thực sự quá mức/ chịu thiệt/ bị giáo huấn dài.
Hạ Ngôn bậm môi, không để ý tới Thẩm Cận nữa, thuận tay cầm lấy bút máy trong ống đựng bút, xoay người mở cửa phòng làm việc ra, ngồi xuống trước bàn làm việc rồi mở quyển tập vẽ. Trong phút chốc, âm thanh bút máy loẹt xoẹt trên giấy vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Thẩm Cận quay đầu nhìn cô.
Cô đã tiến vào thế giới của bản thân, nét mặt nghiêng bình tĩnh mà chuyên tâm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phòng làm việc chỉ có ánh đèn bàn, ánh sáng nhàn nhạt dừng trên mắt cô, ngũ quan vốn đã nhu hòa càng thêm mềm mại, vầng sáng tỏa ra khoảng một tấc vuông, yên tĩnh tốt đẹp như tranh vẽ, làm cho tâm tình anh không tự giác bình thản lại.
Lực chú ý của Thẩm Cận quay trở lại quyển sách trong tay, nhưng anh lại giống như không có nhìn vào đó.
Anh đặt sách xuống, vừa quay lại nhìn Hạ Ngôn viết viết vẽ vẽ trên quyển tập vẽ, vừa đứng dậy đi về phía cô.
Bước chân anh nhẹ tênh, cô lại quá mức chuyên tâm, cái dựa của anh gần như không làm ảnh hưởng đến cô.
Thẩm Cận đứng sau lưng cô, tầm mắt hướng về bức họa vẽ nguệch ngoạc của cô, đều là bản thiết kế một ít đồ dùng trong nhà hàng mây đan.
Hôm nay triển lãm thiết kế gia cư rất thành công, “Nhà. Bầu trời” là sản phẩm chủ lực đầu tiên bán ra rất được hoan nghênh của thương hiệu “Ngộ giám”, đơn đặt hàng tại hiện trường vượt xa sự mong đợi, hiệu ứng tiếp theo tạo thế trên trực tuyến vẫn đang lên men, tất cả đều theo mục tiêu dự kiến.
Thế nhưng đây chẳng qua chỉ là bước đầu tiên, nhu cầu của thị trường đa dạng, công ty không có khả năng chỉ bán một sản phẩm, tận dụng sản phẩm đầu tiên đang hot, sản phẩm thứ hai, thứ ba đều phải đuổi kịp kế hoạch, không thể cam kết, nhưng không thể không có, bận rộn chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Hạ Ngôn đang thử thiết kế sản phẩm thứ hai.
“Những gì chúng ta phải làm không chỉ giới hạn trong một phong cách gia cư, mà là áp dụng cho các loại phong cách gia cư.” Thẩm Cận nhìn chăm chú vào bản thiết kế của Hạ Ngôn một hồi, bỗng nhiên lên tiếng.
Hạ Ngôn đang chuyên tâm trong thế giới của bản thân, thình lình có âm thanh xen vào làm cho cô hoảng sợ đến tay run lên, bút trượt xuống theo ngón tay, “cạch” một tiếng rơi trên bàn rồi lăn luôn xuống đất.
Hạ Ngôn đè tay lên trái tim bị hoảng sợ đập loạn, quay đầu trừng anh: “Sao anh đi mà không có tiếng động vậy chứ?”
“Thật xin lỗi.” Giọng nói Thẩm Cận trầm thấp lạnh nhạt, anh khom người nhặt bút lên cho cô.
Tầm mắt Hạ Ngôn vòng ra phía sau người anh, nhìn về phía quyển sách anh đặt xuống: “Anh không đọc sách sao?”
“Ừ.” Lạnh nhạt đáp lời, Thẩm Cận ngưng xoay bút trong tay, anh nghiêng nửa người, ngòi bút dừng lại trên bản vẽ cô vừa phác thảo xong.
“Nhóm mục tiêu của chúng ta là thanh niên trẻ tuổi cao cấp thời thượng, nhóm người này vốn lựa chọn cải tạo gia trang, càng nghiêng về không khí giản lược của phong cách Bắc Âu, mặc dù là lựa chọn phong cách Trung, cũng có khuynh hướng biến yếu tố truyền thống kinh điển đơn giản thành phong cách Trung quốc tân thời. Chạy theo đều là loại giản đơn.”
“Yếu tố đơn giản, đường nét đơn giản…”
Ngòi bút theo lời nói của Thẩm Cận khoanh tròn lên những điểm nhỏ trên bản vẽ.
Hạ Ngôn ngồi trước bàn, động tác nghiêng người của Thẩm Cận, vây cô lại giữa bàn làm việc và ngực anh, bởi vì anh ở gần nên hơi thở cũng trở nên rõ ràng hơn, cô có thể cảm nhận được rõ ràng lồng ngực anh phập phồng lên xuống, một số hình ảnh kiều diễm liên quan tới anh thuận theo xuất hiện trong đầu của người nào đó.
Hạ Ngôn không tiếng động nghiêng đầu, cơ thể nhỏ bé di chuyển nhẹ, lui lại từng tấc một, ý đồ muốn kéo giãn khoảng cách với Thẩm Cận.
Thẩm Cận nói cả buổi không thấy người đáp lại, động tác sửa dừng lại, rũ mắt nhìn cô, phát hiện nửa người dưới của cô như con mèo, cả người đều sắp dán lên bàn, còn đang từng chút lui về phía trong.
Thẩm Cận ho nhẹ một tiếng.
Hạ Ngôn hoang mang quay đầu nhìn anh.
“Em không mệt à?” Thẩm Cận hỏi.
Hạ Ngôn: “...” có chút không phản ứng kịp.
Thẩm Cận liếc về chiếc gương ở bức tường đối diện.
Theo phản xạ, Hạ Ngôn nhìn theo hướng chiếc gương, nhìn thấy bản thân sắp cuộn thành một đoàn, thật bình tĩnh, chậm rãi… cô ngồi ngay ngắn lại, sau đó thật bình tĩnh hỏi Thẩm Cận: “Anh cảm thấy nên thay đổi như thế nào?”
Thân thể Thẩm Cận lại cúi xuống lần nữa, ngòi bút gạch gạch nhiều chỗ trên bản vẽ, Hạ Ngôn đều ngồi rất ngay ngắn từ đầu đến cuối, lực chú ý đặt hết lên nét bút của anh, rất nhanh đã theo kịp ý nghĩ của anh, nói tới chỗ hứng thú còn đoạt luôn bút trong tay Thẩm Cận, một lần nữa vẽ ra bản phác thảo, cả người từ từ tiến vào hứng thú trong bản thảo thiết kế, lúc vẽ thỉnh thoảng hỏi một câu:
“Điểm này có tốt hơn không?”
“Như vậy sao?”
“Hoặc là thêm chút yếu tố gỗ thô?”
…
Lực chú ý của Thẩm Cận chậm rãi dời từ bản vẽ lên gương mặt cô.
Nét mặt cô vì phấn khởi lộ ra ửng đỏ nhàn nhạt, ánh mắt chuyên chú lạ thường, trong mắt đều tỏa ra ánh sáng, rồi đến mái tóc dài buông xuống vai, có chút lộn xộn, có chút… gợi cảm.
Hai chữ “gợi cảm” vừa nhảy ra trong đầu thì Thẩm Cận sợ run.
Quá lâu không nghe được đáp án của Thẩm Cận, cuối cùng Hạ Ngôn từ trong thế giới bản vẽ quay về, theo bản năng quay đầu nhìn anh.
Hai người bởi vì thảo luận mà vô thức dựa vào cực kỳ sát, theo động tác quay đầu của cô, đôi môi gần như phớt qua mặt anh, cô cứng đờ.
Thân thể anh dường như cũng hơi cứng lại, con ngươi đen nhánh nhìn cô.
“Không… không có gì…” Hạ Ngôn không tự nhiên mím môi, hơi ngã cơ thể ra sau, theo phản xạ muốn kéo giãn khoảng cách với anh.
Thẩm Cận nhìn cô không nhúc nhích.
“Cái kia… bản vẽ tôi đại khái đã vẽ xong…” Hạ Ngôn cố ý làm cho giọng nói trở nên thoải mái tự nhiên, người cũng ngửa ra sau chầm chậm đứng lên, “Tôi đi rửa mặt một chút, anh xem có cần sửa bản thảo hay không nha.”
Còn chưa kịp xoay người, cánh tay cô bỗng bị nắm lấy.
Hạ Ngôn nhìn xuống, nhìn về bàn tay trên cánh tay mình, trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, từng ngón đang nắm chặt, siết đến cô cảm thấy hơi đau.
Dưới lớp áo sơ mi được xắn lên, cô nhìn thấy cánh tay anh mơ hồ nổi gân xanh.
Tầm mắt cô theo cánh tay anh hướng lên trên, dừng lại trên gương mặt anh.
Anh đang nhìn cô, không hề chớp mắt, trong đôi mắt sâu thẳm đó cô nhìn không hiểu, cánh tay bị anh nắm có chút đau đớn, anh giống như không nhìn gì cả, khác thường mặc kệ tay anh đang không ngừng xiết chặt.
“Anh.. sao vậy?” Cô thoáng do dự, nhẹ giọng hỏi, Thẩm Cận không phản ứng lại.
Anh gắt gao túm lấy cô, gần như kéo cô đến trước người anh, khoảng cách gần trong gang tấc, cô hoảng sợ ngẩng đầu, anh cúi đầu nhìn cô, hơi thởi giao hòa, trái tim đập như trống trận.
“Chị, mẹ làm chút điểm tâm, hỏi anh chị…”
Một giọng nữ trong trẻo thình lình xông vào, đẩy ra cửa phòng, tách ra chút không khí căng thẳng trong phòng, hai người đang dựa vào nhau đột ngột tách ra.
Hạ Hiểu không cẩn thận nhìn thấy một màn như vậy, xấu hổ sờ sờ mũi, quên mất luôn nửa câu sau chưa kịp nói, cô bé cười gượng: “Cái… cái gì em cũng chưa thấy, chưa phát hiện ra, chị với anh rể cứ làm việc trước… làm việc trước…”
Cửa bị đóng lại thật mạnh.
Hạ Ngôn chống một tay lên bàn, một tay hất tóc ra, cực kỳ xấu hổ.
Thẩm Cẩn giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh, một tay chống lên bàn, vừa nhìn về bản thảo thiết kế của cô, vừa lạnh nhạt nói: “Em đi tắm trước đi, tôi xem lại.”
Hạ Ngôn: “...”
Hạ Ngôn lén nhìn anh, “uhm” một tiếng lấy quần áo đi tắm rửa.
Lúc cô ra khỏi toilet Thẩm Cận đã xong việc, người đã ngồi lại trên sofa, đôi chân dài bắt chéo, đang xem sách, vẻ mặt vẫn như thường ngày, bình tĩnh, lạnh nhạt.
Áo ngủ cùng với đồ dùng vệ sinh lần trước anh dùng vẫn còn đây, mẹ Hạ Ngôn giặt xong gấp lại bỏ trong tủ quần áo.
“Này…” Hạ Ngôn kêu anh một tiếng, “Mấy thứ kia đều ở trong hộc bên trái của tủ quần áo, mẹ tôi giặt cho anh rồi.”
“Được, cảm ơn.” Thẩm Cận đặt sách xuống, đứng lên, lấy quần áo ra khỏi tủ, thần sắc hay động tác từ đầu đến cuối đều rất tự nhiên, ánh mắt Hạ Ngôn cũng theo sát anh, luôn luôn nhìn lén anh, vốn nghĩ rằng mình nhìn chằm chằm như thế không ai chú ý đến, ai ngờ tới Thẩm Cận lấy quần áo xong bỗng dưng dừng động tác lại, nhìn phía cô.
“Sao vậy?” Anh hỏi.
Hạ Ngôn mất tự nhiên thu hồi tầm mắt: “Không có gì.”
Ngẫm lại, cô lại nhịn không được, nhìn anh: “Anh vừa bị ai nhập?”
Tầm mắt Thẩm Cận cố định trên gương mặt cô: “Không có.”
Lại thật bình tĩnh chuyển động: “Tôi đi tắm trước, em ngủ sớm một chút.”
Lúc Thẩm Cận tắm táp xong đi ra, Hạ Ngôn đã nằm trên giường, trên giường có đặt hai cái chăn, một cái cho cô, một cái cho Thẩm Cận.
Giường rất lớn, cô ôm chăn chỉ chiếm một phần nhỏ trên giường, nhường cho Thẩm Cận gần hết giường.
Cô cũng chưa ngủ, chỉ nằm quấn chăn, nằm thẳng tắp.
Thẩm Cận vén chăn nằm lên cảm nhận được rõ ràng sự căng thẳng và cứng ngắc của cô.
“Tôi cảm thấy…” Hạ Ngôn nhẹ giọng nói, “Về sau anh không cần tùy tiện đưa tôi về nhà.”
Trở về một lần là bị bắt một lần, cô thật sợ mẹ mình.
Từ phía bên kia giường truyền đến tiếng “uhm” mơ hồ của Thẩm Cận, không biết là đồng ý hay không đồng ý.
Hạ Ngôn thoáng nghiêng đầu nhìn anh, Thẩm Cận đã đưa tay lên tắt đèn, trong phòng nháy mắt tối đen, cùng nhau bị bóng tối bao trùm, còn có trầm mặc.
Hạ Ngôn không ngủ, nằm thẳng tắp, mở to mắt đến bình minh.
Cô và Thẩm Cận an ổn nằm bên nhau một đêm.
Hai người cùng đi công ty, vừa vào công ty thu được tin tức tốt của chú bảy, đơn đặt hàng của sản phẩm đầu tiên đã đột phá mục tiêu, con số đang nhanh chóng tăng lên, cuộc thảo luận “Ngộ giám” đang nóng lên lên từng ngày theo sự nổi tiếng của Giang Dập.
Toàn bộ đoàn đội đều bởi vì chút số liệu tăng vọt này mà hưng phấn, Thẩm Cận trước sau đều rất bình tĩnh, hiệu quả có rồi, nhưng tiếp theo mới là trận đánh ác liệt, lượng đặt hàng lớn như vậy, chú Vương còn đang nằm viện, vẫn chưa tìm được người bổ sung thay thế chú Vương, thời gian giao hàng không thể kéo dài.
Tay nghề cùng với năng lực Thẩm Cận tin được vài người, là ngài Tào Hoa ở ẩn đã nhiều năm, Lưu Quang Quân - Tổng giám bộ phận hạng mục ở Tử Thịnh, bản thân anh, cộng thêm Hạ Ngôn.
Ngài Tào Hoa đã không có tin tức nhiều năm nay, người còn sống trên đời hay không còn chưa biết. Lưu Quang Quân là người Thẩm Cận tìm năm đó, sau khi Nhuyễn Thần phá sản, theo Chu Thiếu Huy đến Tử Thịnh, trước mắt cùng trộn lẫn với Tống Càn và Trình Khiêm, Hạ Ngôn thì thân thể không khỏe.
Loại trừ từng người xong, hoặc là lôi kéo Lưu Quang Quân, hoặc là tự Thẩm Cận bao hết.
Chọn lựa cuối cùng của Thẩm Cận là tự mình làm, công ty vừa khởi động, anh phải làm nhiều chuyện lắm, anh tham dự gia công cùng với quản lý khống chế toàn bộ nguyên vật liệu ngành không hợp với tình hình khách quan, nhưng muốn lôi kéo Lưu Quang Quân, Chu Thiếu Huy mới là mấu chốt.
Tính ham thích lợi ích của Chu Thiếu Huy là làm cho hắn hiện tại khăng khăng một lòng với Tống Càn cùng Tử Thịnh, cho nên vấn đề vẫn phải quay lại nói như thế nào để thuyết phục được Chu Thiếu Huy, để hắn cam tâm tình nguyện mang toàn bộ đoàn đội hắn mang đi năm đó, một lần nữa mang trở về.
Đối với An Thành Thực Nghiệp ở thời điểm hiện tại mà nói, trước mắt đoàn đội vẫn còn quá non nớt, marketing cùng với năng lực thiết kế không thành vấn đề, nhưng một phòng thiết kế không thể chỉ dựa vào bản thân Hạ Ngôn chống đỡ, bây giờ tài nguyên nhân lực còn không chống đỡ nổi phát triển của An Thành Thực Nghiệp. Cho nên đối với cấp dưới cũ năm đó, Thẩm Cận là ở tình thế bắt buộc, nhưng danh tiếng xấu quấn thân lại khiến cho tình thế bắt buộc của anh trở nên cực kỳ khó đi.
Suốt mấy ngày liền, toàn bộ đoàn đội đều bận rộn sửa sang lại đơn đặt hàng, cùng với việc thảo luận giải quyết vấn đề giao hàng hóa, trọng tâm của thảo luận vẫn là tập trung đến tuyển người cùng với vấn đề đoàn đội của Tử Thịnh.
Thông báo tuyển dụng luôn luôn là công việc trọng tâm, chỉ là trước đó An Thành Thực Nghiệp là công ty mới, không ai dám đến, lần này mượn thiết kế gia trang làm nên danh tiếng cùng lực ảnh hưởng, hồ sơ phỏng vấn nhận được nhiều hơn, ngoại trừ nhân viên thiết kế do tự Thẩm Cận phỏng vấn, những vị trí khác như hành chính nhân sự, tài vụ, đều do Thẩm Kiều và chú bảy phụ trách.
Thẩm Kiều cùng chú bảy đều là người làm việc có hiệu suất cao, vài ngày phỏng vấn đã bổ túc được người cho các vị trí, ngược lại phòng thiết kết, trước sau như một đều không có người nào vừa ý Thẩm Cận, Hạ Ngôn còn tưởng rằng phòng thiết kế vẫn tiếp tục thiếu người tiếp. Không nghĩ tới hôm nay vừa ăn cơm trưa xong, Thẩm Kiều thở một hơi thật dài kéo Hạ Ngôn qua, huyên thuyên một đống vấn đề trước mặt Hạ Ngôn, cô tổng kết ra được hai vấn đề trọng điểm: Thẩm Cận coi trọng một người, phòng thiết kế sắp được lắp đầy, người may mắn được Thẩm Cận coi trọng, là một cô gái.
“Nghe nói người này giống cô, cũng vừa mới tốt nghiệp, dáng vẻ rất xinh đẹp.” Cuối cùng, Thẩm Kiều bổ sung thêm một câu, “Không biết có bạn trai hay chưa, cô đã bị anh hai nhanh chân đoạt mất, giờ lại có thêm môt người không có bạn trai, mấy anh trai đều là cẩu độc thân, cô đừng để cho người bên ngoài tới phổng tay trên.”
Hạ Ngôn bị anh ta chọc cười, “Tôi còn độc thân.”
Nhìn Thẩm Kiều khẽ xì một tiếng không tin, Hạ Ngôn lại nhấn mạnh lần nữa: “Tôi thực sự độc thân.”
Tiếp đó bị Thẩm Kiều đẩy đi về hướng văn phòng: “Đi đi, bớt lấy tôi ra làm trò cười, cô nói cô độc thân thì phải hỏi xem anh hai có đáp ứng không đã.”
Thẩm Cận đang bề bộn trong phòng làm việc, nghe được hai chữ “Anh hai” ngẩng đầu nhìn về hai người ở cửa phòng: “Hả?”
“Không có gì.” Hạ Ngôn giành nói trước, “Nghe chú sáu nói phòng thiết kế tuyển được người?”
Thẩm Cận: “Đúng, cũng là nữ, tuổi chắc bằng em, đầu óc tương đối linh hoạt, trước cứ theo dõi thử một chút.”
Hạ Ngôn gật đầu: “Khi nào tới làm?”
“Ngày mai.” Thẩm Cận nói, “Hiện tại đã đến phòng nhân sự làm thủ tục nhận việc, lát nữa có thể còn quay lại đây một chuyến, các người có thể làm quen với nhau trước.”
Vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên âm thanh gõ cửa: “Thẩm tổng.”
Giọng nói rất ngọt rất mềm mại, cũng rất… quen thuộc.
“Hạ Ngôn?”
Đang muốn quay đầu nhìn mỹ nữ, lọt vào khóe mắt Thẩm Kiều là hình ảnh Hạ Ngôn với sắc mặt trắng bệch, cậu ta lo lắng gọi cô một tiếng.
Ánh mắt Thẩm Cận cũng chuyển sang Hạ Ngôn, lúc nhìn thấy gương mặt cô tái nhợt anh nhíu chặt mày, gọi cô: “Cô Hạ?”
Hạ Ngôm chậm chạp ngẩng đầu nhìn anh, bóng mờ hiện ra trước mắt, một bóng dáng cao gầy đã đi vào phòng, ngang qua mặt cô, đứng trước bàn làm việc của Thẩm Cận, rụt rè kêu một tiếng: “Thẩm tổng?”
Không nhận được lời đáp lại, cô ta lén lút ngẩng đầu, rồi theo tầm mắt Thẩm cận quay đầu lại, khi nhìn thấy người đứng sau lưng cô ta là Hạ Ngôn, lập tức cười chào hỏi: “Chị chính là Hạ Ngôn sao? Chào chị, tôi gọi là Lâm Vũ, tôi cũng học ở đại học An Thành, đã từng gặp qua chị ở trường.”
Khóe miệng Hạ Ngôn giật giật, rất muốn kéo ra một nụ cười, song sống mũi cô lại cay cay, đôi mắt có chất lỏng trào ra, may mắn thay chiếc di động cô đang nắm chặt trong tay, bỗng rung lên làm cho cô nhanh chóng nhấn nghe.
“Alo, xin chào?”
“Cô Hạ.” Là giọng của Trình Khiêm.
Mượn cuộc gọi này, Hạ Ngôn áy náy hướng về Lâm Vũ cười cười, rồi xoay người bước ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...