Chương 46:
Buổi sáng hôm sau, Hạ Ngôn bị đánh thức bởi đồng hồ sinh học của cơ thể.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người còn hơi mệt, ngáp một cái lại không mở mắt ra, nhớ mang máng hôm nay là cuối tuần, rất không muốn rời giường, thân thể theo vô thức cọ cọ trong chăn, cánh tay tìm tư thế thoải mái, khoác lên một thân thể rắn chắc, tiếp theo tự động tìm kiếm độ cao dễ chịu, túm chỗ kia kéo kéo về hướng mình, người càng hướng đến bên trong cọ cọ, đang cọ cọ động tác hơi dừng lại.
Cánh tay thử giật giật, ấm áp, rắn chắc, căng cứng… Cảm xúc quen thuộc tiến vào ý thức, Hạ Ngôn đột nhiên trợn mắt, liếc mắt thấy được vòm ngực nam tính gần trong gang tấc, trần trụi.
Đại não cảm thấy trống rỗng, đôi mắt vô thức ngước lên một chút, dừng lại ở gương mặt tuấn tú vẫn đang ngủ say như cũ của Thẩm Cận, có chút cả kinh thu hồi tay lại, động tác hơi mạnh làm cho Thẩm Cận bừng tỉnh.
Thẩm Cận nhìn cô, tầm mắt chậm rãi đi xuống, dừng ở đôi vai trắng nõn trần trụi, dáng người mềm mại dán trên người mình….
Tầm mắt của hai người từ từ đối diện nhau, rồi tiếp theo giống như đột nhiên thanh tỉnh, thân thể trong nháy mắt tách ra, Hạ Ngôn theo bản năng cuốn lấy cái chăn.
Thân thể trần trụi của Thẩm Cận phơi bày trong không khí.
Thẩm Cận ho nhẹ một tiếng, bối rối xoay người, kéo lấy áo ngủ ném ở cuối giường, khoác lên trên người.
Hạ Ngôn đưa lưng về phía Thẩm Cận, nghe thấy âm thanh sột soạt mặc quần áo ở phía sau, xấu hổ đến da đầu tê dại một trận, tay nắm góc chăn, ảo não thiếu chút nữa đã xé luôn chăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Cận mặc quần áo vào thật nhanh, xoay người nhìn Hạ Ngôn đang cuộn người trong chăn đưa lưng về phía anh, chậm rãi dời ánh mắt đi nơi khác, nhìn hai tờ giấy bên cạnh gối.
Anh giật mình, khom người cầm lấy.
Bút tích của anh, giống với lời nhắn lần trước.
Anh nhớ chuyện lưu lại lời nhắn cho Hạ Ngôn lần đó, chỉ là cảm giác thấy mất mát một cái gì đó khiến cho anh nghĩ mãi không ra, tâm tình lúc đó thế nào mà lưu lại lời nhắn như vậy.
Lời văn trên hai tấm giấy không giống nhau, một cái là cho chính anh.
“Đừng làm chuyện để bản thân phải hối hận, đừng buông tay.”
Cái còn lại là cho Hạ Ngôn.
Thẩm Cận nhìn nhìn, cúi người nhẹ nhàng bỏ tờ giấy xuống gối đầu của Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn rõ ràng cảm giác được bóng anh đang áp xuống, cùng với hơi thở đang đến gần của anh, tay nắm chặt góc chăn không dám quay đầu lại, ảo não đến không biết phải làm gì.
Sau khi Thẩm Cận bỏ tờ giấy xuống, thì đứng đậy thật nhanh.
Anh họ nhẹ một tiếng: “Tôi đi về trước, có chuyện gì thì gọi điện thoại.”
Khuôn mặt Hạ Ngôn đã nhăn lại, “vâng” một tiếng thật khẽ.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, âm thanh mở cửa vang lên rồi khép lại, tiếng bước chân dần dần đi xa, dưới lầu mơ hồ vang lên tiếng Thẩm Cận chào hỏi Từ Giai Ngọc, rồi dần dần an tĩnh lại.
Tay Hạ Ngôn nắm chặt góc chăn cuối cùng từ từ thả lỏng hơn, xoay người thân thể dần dần thả lỏng, ý thức được thân mình trong chăn không mảnh vải, cảm giác xấu hổ dâng lên mãnh liệt, cùng với ký ức mơ hồ của đêm qua.
Anh ôn hòa, anh mất khống chế, cùng với bàn tay anh khiêu khích…. Ánh mắt của anh khi nhìn cô….
Bàn tay chán nản cào tóc chậm rãi ngừng lại, ánh mắt cô khẽ quay lại, thấy được trên gối đầu có một tờ giấy.
Chữ viết của Thẩm Cận.
“Hạ Ngôn, anh có rất nhiều lời muốn nói với em, đến khi thật sự cầm bút lên lại không biết nên nói gì. Mấy ngày nay, cả đêm anh không ngủ được, đã suy nghĩ vô số lần, nếu thời gian có thể quay trở lại thời điểm sáng sớm ngày đó thì tốt biết bao. Anh mặc kệ cái gì mà khách hàng, cái gì mà làm ăn, ở nhà bên cạnh em cùng với Đồng Đồng cho thật tốt, có phải sẽ không xảy ra chuyện gì hay không?
Mọi người đều nói, không có chuyện vô duyên vô cớ mà hận, hay là không vô duyên vô cớ mà thất vọng. Em đối với anh có bao nhiêu thất vọng, thì chứng minh được anh có bao nhiêu không tốt. Song biết rõ là đáng đời, lại vẫn không nhịn được mong đợi, anh vẫn còn đến kịp.
Hạ Ngôn, hết giận rồi, lập tức trở về nhà, được không em?”
Nước mắt Hạ Ngôn rơi xuống.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, gõ được hai tiếng cửa đã bị mở ra từ bên ngoài, giọng nói của Từ Giai Ngọc: “Ngôn Ngôn, ăn sáng....”
Đang nói thì nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của cô nên dừng lại.
Từ Giai Ngọc đi tới với gương mặt đầy lo lắng: “Sao vậy con? Đã xảy ra chuyện gì?”
Nghĩ đến vừa rồi Thẩm Cận vội vã rời đi không ăn sáng, trong lòng trầm xuống: “Có phải cãi nhau với Thẩm Cận không? Như thế nào mà mới kết hôn đã cãi nhau….”
Hạ Ngôn đè trang giấy xuống.
“Mẹ, con không sao.” Cô hít hít mũi, “Đọc sách cảm động thôi ạ.”
Từ Giai Ngọc rõ ràng không tin: “Mới vừa rồi Thẩm Cận ngay cả bữa sáng cũng không ăn đã vội vàng đi rồi, hai đứa thật sự không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Thật sự không có.”
“Anh ấy có việc gấp ở công ty, tối hôm qua ở lại đây một đêm đã trì hoãn không ít thời gian, phải vội vàng trở về xử lý.”
Từ Giai Ngọc nửa tin nửa ngờ nhìn cô, nhìn đến bả vai trắng nõn của cô hơi lộ ra dưới chăn, lại dời ánh mắt đi, dặn dò cô đi rửa mặt rồi xuống lầu ăn sáng mới đi ra ngoài.
Hạ Ngôn xếp lại trang giấy, đứng dậy đi rửa mặt.
Hôm nay thứ bảy, Cục Dân chính vốn không đi làm.
Thẩm Cận không biết có phải đã quên hay không, hay chỉ là nói có lệ.
Sau buổi sáng xấu hổ đó, cô không biết làm thế nào để đối mặt với anh.
Anh hiển nhiên lại không nhớ rõ năm năm kia.
Cũng may hai ngày cuối tuần, không cần đến văn phòng đối mặt với anh.
Hạ Ngôn ở nhà hai ngày, chỗ nào cũng không đi, không về chỗ của Kỷ Trầm luôn.
Đến ngày thứ hai đi làm trong khi chờ thang máy, Hạ Ngôn cùng Thẩm Cận không hẹn mà gặp nhau tại thang máy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...