Chương 44:
“...” Hạ Ngôn thật sự chăm chú suy nghĩ một lúc, “Anh chỉ là con rể trên danh nghĩa thì cần gì hình tượng chứ? Danh tiếng cũng là gánh nặng, cần gì phải gánh không công.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đẩy cửa xe ra, xuống xe, khom người vẫy tay chào tạm biệt anh.
“Thẩm tổng lúc rảnh rỗi vẫn nên về nhà ở bên cạnh mẹ anh! Đó mới là chuyện vĩnh viễn không lãng phí công sức…”
Điện thoại đúng lúc này vang lên, mẹ cô gọi tới.
Hạ Ngôn do dự tiếp điện thoại.
“Ngôn Ngôn à, Thẩm Cận có nói với con không? Khi nào về?”
Hạ Ngôn: “Mẹ, trường con mở hội nghị.”
Từ Giai Ngọc nhíu mày: “Làm sao mà mỗi lần mẹ gọi hai đứa về ăn cơm là có việc? Nói thật đi có phải con cố ý hay không?”
“Người khác gả con gái thì có thêm con trai, còn mẹ gả con gái đi như thế nào mà con gái cũng chạy mất?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Con cẩn thận tính toán lại chút coi, từ lúc con bắt đầu đăng ký kết hôn với Thẩm Cận, con có về nhà sao?”
“Con nói xem người ở nơi khác thì không tính, đằng này con làm trong cùng thành phố, về nhà chỉ mất có một giờ đi xe, có thể vội đến thế nào mà thời gian về nhà ăn bữa cơm đều không có?”
“Thẩm Cận này cũng thật là, nói kết hôn là kết hôn, còn chưa có ngỏ lời để gặp mặt ba mẹ cậu ta, nói cho tốt lành là đăng ký kết hôn xong sẽ thương lượng chuyện hôn lễ, kết quả cậu ta chạy trốn không thấy bóng dáng?”
“Có phải cậu ta lừa gạt con xong coi như là xong việc phải không?”
Nói liền một mạch xong Hạ ngôn có thể nghe ra được trong lời nói mẹ cô đè nặng oán giận trong lòng.
Cô lén lút nhìn Thẩm Cận, Thẩm Cận đang nhìn lại cô, thấy ánh mắt cô không đúng, bàn tay đưa về hướng cô: “Đưa di động cho tôi.”
Hạ Ngôn nghiêng người đi, không đưa.
Mẹ cô còn đang ở đầu dây bên kia nhắc mãi: “Con nói các con ngày đó đi, đột nhiên nói muốn kết hôn lập tức, một hai giống như đôi uyên ương mệnh khổ, nói tốt xấu gì cũng phải kết hôn ngay lập tức. Với thân thể kia của con, mẹ lại không thể cương quyết không cho sợ kích thích làm bệnh con phát ra, vậy không phải gặp chuyện không may sao?”
“Ngôn Ngôn à.” Từ Giai Ngọc thở dài lời nói êm dịu lại, “Mẹ không phải thật sự ghét bỏ Thẩm Cận. Cậu ta là con nhìn trúng, mẹ nhìn ra được cậu ta thật sự để ý tới con mới đồng ý kết hôn với con. Con vượt qua thật tốt là được rồi, những cái khác đều là giả. Nhưng các con không thể đột nhiên ngay cả nhà không về, làm cho mẹ và ba con cả ngày đều lo lắng trong lòng không an tâm được.”
Hạ Ngôn: “...”
Cô chính là lo lắng sau khi trở về, bất cứ cái gì giữa cô và Thẩm Cận đều là thật rồi.
Đời trước cô treo cổ trên cái cây Thẩm Cận này, đời này lại treo lên lần nữa.
“Mẹ…” Hạ Ngôn chỉ cảm thấy đầu phát đau, không biết nên gọi chuyện này là thế nào, là tự mình đào hố nhảy vào, còn không có chỗ để giải thích cũng như nói rõ lý lẽ.
Cô nghĩ mãi không thông, lúc ấy Thẩm Cận gài bẫy cô, tại sao lại không triệt để mà bẫy luôn, trực tiếp lừa cô trở về trộm lấy sổ hộ khẩu, trộm đi đăng ký kết hôn, hiện tại đã không có nhiều chuyện liên tiếp như vậy.
Thấy cô nãy giờ không nói gì, Từ Giai Ngọc nghĩ cô đang áy náy, giọng nói hòa hoãn lại: “Được được, con đừng suy nghĩ quá nhiều. Thông suốt thì trở về, cùng nhau ăn bữa cơm, tốt xấu gì mẹ và ba con đều có thể thả lỏng tâm trạng một chút.”
Bà tắt điện thoại.
Hạ Ngôn gục mặt xuống, đưa tay lên vò tóc, nhìn có chút bất lực.
Thẩm Cận cách cô hơi xa, nghe không rõ Từ Giai Ngọc đã nói gì, hỏi cô: “Sao vậy?”
Hạ Ngôn lắc đầu.
Nghĩ nghĩ lại hỏi anh, “Chuyện kết hôn này, vì sao anh có thể thản nhiên tiếp nhận như vậy?”
Thẩm Cận trầm mặc một lúc: “Nếu không thì sao?”
“Uể oải, khổ sở, anh không tồn tại cảm giác này sao?”
“Tự mình đào hố cho mình, có thể oán trách ai?”
Hạ Ngôn không nói chuyện, người nhìn như muốn khóc mà khóc không được.
Thẩm Cận an ủi cô: “Được rồi, nhanh đi hội nghị đi, thuyền đến đầu cầu sẽ tự thẳng.”
Nhìn đồng hồ lại dặn dò cô: “Xong hội nghị nhớ gọi điện thoại cho tôi.”
Hạ Ngôn “ừ” một tiếng đi mất.
Hội nghị diễn ra không lâu, hơn một giờ, lúc xong hơn 7 giờ.
Thẩm Cận giống như tính đúng thời gian, cô còn chưa ra khỏi phòng họp anh đã nhắn tin tới.
“Hội nghị đã kết thúc chưa?”
Cô, Dư Thanh Thanh cùng với Trần San San ngồi chung, hai người nghiêng người qua thấy được màn hình điện thoại cùng với hai chữ “Thẩm Cận” trên màn hình.
Sắc mặt Trần San San nhìn có chút sâu xa, song phản ứng đã không kịch liệt như lần trước, chỉ trầm mặc sửa lại bút ký.
Trình Nhượng ngồi phía trước, người đã quay đầu lại: “Hạ Ngôn, lát nữa cùng nhau ăn cơm nha, tôi mời bạn.”
Dư Thanh Thanh khó hiểu nhìn hắn: “Trình Nhượng, cậu trở nên quen thuộc với Ngôn Ngôn của chúng tôi từ lúc nào vậy?”
“Cái này thì…” Trình Nhượng ho nhẹ, không thật sự muốn người ta biết chuyện hắn làm ở công ty Thẩm Cận, “Tốt xấu gì thì vẫn là bạn học chung 2 năm.”
Hạ Ngôn có chút ủ rũ mà sửa lại bút ký: “Lát nữa tôi phải về nhà. Mẹ tôi đang giục.”
Nhìn về phía Trình Nhượng cùng Dư Thanh Thanh: “Mọi người đi ăn đi, hẹn lần sau.”
Trình Nhượng nhéo nhéo mi tâm: “Hạ Ngôn, tôi cứ cảm thấy giống như bạn đang lẩn tránh tôi?”
Hạ Ngôn: “...”
Cẩn thận nhìn về phía hắn: “Vì sao bạn lại có cảm giác này?”
“Trong nhà tôi thật sự có việc.”
Từ trong phòng hội nghị đi ra, Trình Nhượng nhắm mắt theo đuôi đuổi theo, đến gần nói: “Bạn không phát hiện mỗi lần tôi hẹn bạn, bạn đều từ chối sao?”
Hạ Ngôn nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Bạn hẹn tôi khi nào?”
Trình Nhượng nghẹn nghẹn, hình như thực sự chưa từng chính thức hẹn qua.
“Vậy coi như tối nay đi?” Trình Nhượng đưa ngón tay ví von, “Ngay tối nay, tôi hẹn bạn, cho tôi mặt mũi được không?”
Thân hình hắn cao lớn, ngoại hình đẹp, lại là nhân vật nổi danh trong trường, cứ nhắm mắt theo đuôi cô như vậy, thật nhanh chóng thu hút ánh mắt mọi người nhìn về hướng này.
Trình Nhượng là bông hoa nổi tiếng toàn viện, hoa hậu giảng đường hoa khôi của ngành, hoa khôi của lớp, học tỷ học muội, cách một thời gian, bên cạnh hắn đổi một cô gái khác, đều là cấp độ võng hồng, dáng người khuôn mặt đều đẹp, trang điểm thanh xuân thời thượng, đi bên cạnh hắn đều thật sự đẹp đôi.
Hạ Ngôn tuy lớn lên xinh đẹp mảnh khảnh, nhưng không phải xinh đẹp thời thượng, cả người có dáng vẻ trắng trong thuần khiết nhu thuận rất hiểu lòng người, cùng với Trình Nhượng hoa hoa công tử có chút không phù hợp, bởi vậy Trình Nhượng quấn lấy cô, chọc cho đám đông tò mò nghị luận bình luận không ít.
Hạ Ngôn nhìn ánh mắt xung quanh đang nhìn mình, áp lực có hơi lớn.
Ra khỏi khu dạy học, nhịn không được cô hỏi Trình Nhượng: “Trình Nhượng, bạn có phải có ý đồ khác với tôi không? Đột nhiên bạn trở nên ân cần với tôi làm tôi cảm thấy không quen.”
“Tôi thích bạn, bạn không phát hiện sao?”
Hạ Ngôn thành thật lắc đầu: “Tôi cảm thấy không giống.”
Trình Nhượng: “...”
“Tôi vì bạn mà đi giám sát toilet còn không giống sao?”
Hạ Ngôn: “Chính vì như vậy mới càng có vẻ khả nghi”
“Một chút dấu hiệu đều không có, đột nhiên liền thích đến chết đi sống lại, nào có chuyện như vậy.”
Hơn nữa cô sống lâu hơn hắn 5 năm, 5 năm kia cô và cậu ta căn bản không có mấy liên quan.
Trình Nhượng nghẹn một lúc lâu: “Tôi có tình cảm mãnh liệt bạn không thấy sao?”
Hạ Ngôn bị hắn chọc cười: “Mãnh liệt hình như không cảm giác được, trái lại cảm thấy như đa tình thì có.”
Trình Nhượng không kiêng dè: “Kia chỉ là chưa gặp được chân ái.”
Hạ Ngôn cười cười không nói lời nào, đa tình chính là đa tình, làm gì có nhiều lý do như vậy.
Trình Nhượng đành mặc kệ cô, cùng theo cô xuống lầu đi ra cổng trường, xa xa đã nhìn thấy xe Thẩm Cận đậu trước cổng trường, giơ tay lên tiếng chào hỏi với anh.
Thẩm Cận hạ cửa kính xe xuống, nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn Hạ Ngôn.
Trình Nhượng đã đến gần, dáng vẻ vẫn cà lơ phất phơ cười hì hì: “Anh Thẩm, anh sao lại ở chỗ này?”
Thẩm Cận: “Đón người.”
Mở cửa xe bên ghế phụ.
Hạ Ngôn xoay người nói tạm biệt với Trình Nhượng.
Trình Nhượng chậm rãi bỏ hai tay vào túi quần, nghiêng đầu đánh giá hai người: “Cả một đêm vẫn đợi một chỗ à?”
Tầm mắt đảo qua lại trên gương mặt của hai người, vẫn không thấy dấu hiệu thân mật cần có của các đôi tình lữ nên có.
“Tôi đi trước.” Hạ Ngôn vẫy tay với hắn, khom người lên xe.
Trình Nhượng cũng khom người nhìn về hai người trong xe, không nhận ra cái gì, Thẩm Cận đã khởi động xe, bình tĩnh lái ra ngoài.
Hạ Ngôn quay đầu nhìn anh: “Anh vẫn luôn chờ ở cổng trường sao?”
Thẩm Cận: “Không có, đi cửa hàng tổng hợp gần đây mua chút lễ vật.”
Hạ Ngôn quay đầu lại, trên ghế sau đặt đầy hộp quà, hộp lớn hộp nhỏ, nhìn đúng là dáng vẻ cùng cô về nhà mẹ đẻ.
Hạ Ngôn nhìn mấy hộp quà chất chồng kia mà tâm tình có chút phức tạp, năm đó cô và Thẩm Cận kết hôn, lúc về nhà mẹ đẻ cũng là cái dáng vẻ này không khác nhau lắm.
Trước giờ anh suy xét chu đáo cẩn thận, chuẩn bị luôn chu đáo, hiện tại Thẩm Cận vẫn giống như năm đó, cách chu đáo giống, săn sóc giống, ngay cả bình tĩnh cũng giống, chỉ có thiếu chút gì đó mà thôi.
Hạ Ngôn nhìn ánh đèn đầy màu sắc giăng ngoài cửa sổ xe, không thể nói được cảm giác là gì. Có một loại ảo giác lặp đi lặp lại, lại trở về điểm xuất phát mà không hề hay biết.
“Đừng trở về.” Xe đi được nửa đường, Hạ Ngôn đột nhiên lên tiếng.
Thẩm Cận quay sang nhìn cô.
Hạ Ngôn gối đầu lên cửa xe, nhìn bên ngoài cửa xe: “Thật sự đừng trở về, ba mẹ tôi bên kia tôi giải thích với bọn họ là được.”
Thẩm Cận trầm mặc một lúc mới đáp lại: “Được.”
Lại hỏi cô: “Bây giờ muốn đi đâu? Về trường học hay vẫn là bên chỗ Kỷ Trầm?”
Hạ Ngôn: “Về trường đi.”
Thẩm Cận “ừ” một tiếng, đến ngã tư trước mặt rẽ phải, vừa đúng lúc đối diện với xe vừa tới.
“Chị?” Đột nhiên vang lên giọng nói của Hạ Hiểu.
Hạ Ngôn ngẩng đầu thấy được người ngồi trên ghế phụ là Hạ Hiểu, cùng với người đang lái xe là ba cô Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên vẫy tay với cô: “Tới rồi? Thật đúng lúc, ba mới đón Hạ Hiểu về tới, mẹ con đoán chừng đã chuẩn bị xong bữa tối.”
Thẩm Cận nhìn Hạ Ngôn.
Da đầu Hạ Ngôn không thể không căng lên: “Cùng đi theo ba tôi thôi.”
Từ Giai Ngọc đã sớm chờ ở cửa, nhìn hai chiếc xe chậm rãi chạy đến, nụ cười hiện rõ trên mặt Từ Giai Ngọc.
Khi Thẩm Cận dừng xe ổn định, Từ Giai Ngọc tự mình đi lên giúp mở cửa xe, ân cần hỏi han Thẩm Cận, trên mặt tỏa ra vui sướng cùng với yêu thích.
Thẩm Cận khách khí trò chuyện với bà, tuy không xa lạ nhưng vẫn không quá nồng nhiệt, lễ phép được khống chế thật tốt.
Hạ Ngôn nhìn mặt anh bình thản trầm ổn, trong lòng càng thêm phức tạp, có chút cảm giác lâm vào cuộc chơi mà không phá ra được, cảm giác rất bất lực.
Trong cơ thể cô còn cất giấu một Hạ Ngôn của năm năm trước, trong cơ thể Thẩm Cận cũng cất giấu một Thẩm Cận của 5 năm sau, đều có lúc không thể khống chế hành vi, chỉ cần còn tồn tại lẫn lộn như vậy, thì sẽ không phá vỡ được cục diện này.
Nếu hoàn toàn cắt đứt quan hệ…
Hạ Ngôn nhìn những vật trang trí nhỏ trong phòng khách do chính tay mình thiết kế cùng với chế tác thủ công, nghĩ đến lúc anh nói lời kia thuyết phục cô gia nhập An Thành Thực Nghiệp, cùng với khoảng thời gian làm việc ăn ý cho tới hiện tại.
Anh và cô giống nhau, đều là người có mối liên kết với công nghệ truyền thống này, đều muốn biến phần công nghệ này trở nên lớn mạnh, truyền thừa tiếp cho thế hệ sau. Anh cho cô một sân khấu rất tự do, cùng công tác chung với anh, cô quả thực rất vui vẻ kèm theo cảm giác rất có thành tựu, mỗi một ngày đều tràn ngập bốc đồng cùng với tình cảm mãnh liệt, không giống 5 năm kia, như vũng nước đọng cô độc không thú vị.
Những thứ của năm đó cô không kịp nếm thử, hiện tại cô đang từng bước thực hiện.
Cắt đứt quan hệ với Thẩm Cận, có nghĩa là buông bỏ tất cả những thứ làm cho cô cảm thấy có ý nghĩa.
Có chút khó lựa chọn.
Nhưng nếu không nói đến chuyện tình cảm, chỉ nói trong công tác, căn bản sẽ không có cái gọi là lựa chọn vấn đề.
Thẩm Cận thực sự là một đồng nghiệp tốt, người thầy tốt, người bạn tốt.
Hạ Ngôn có chút buồn phiền với phần ký ức 5 năm trước trong cơ thể mình, cùng với Thẩm Cận của 5 năm sau trong cơ thể anh, mấu chốt là không cùng trùng lại để gặp được một lần, để ngay cả một cơ hội nói chuyện thật tốt một lần cũng không có.
Và không biết khi nào sẽ xuất hiện.
“Ngôn Ngôn?” Từ Giai Ngọc huơ huơ tay trước mặt cô, vẻ mặt lo lắng, “Làm sao mà từ lúc trở về đã thất thần.”
Hạ Ngôn ngước mắt lên: “Không có ạ.”
Tầm mắt đụng phải ánh mắt Thẩm Cận, đôi mắt kia của anh bình tĩnh sâu thẳm, mơ hồ cất giấu hàm ý an ủi.
Hạ Ngôn dời ánh mắt, nhìn một bàn đồ ăn.
Đều do Từ Giai Ngọc tự thân xuống bếp, để chiêu đãi vị con rể mới, Thẩm Cận.
Bà hiển nhiên thực sự thích người “con rể” Thẩm Cận này, hăng hái gắp thức ăn cho anh, còn bảo anh ăn nhiều một chút.
Hạ Hiểu tuy rằng vẫn còn xa lạ với Thẩm Cận, song bỗng nhiên nhảy ra một người anh rể, mà tâm lý tiếp nhận người lạ của con bé rất mạnh, từ lúc Thẩm Cận vừa bước vào nhà, Từ Giai Ngọc giới thiệu Hạ Hiểu còn nhút nhát sợ sệt kêu một tiếng “anh rể” thì trên bàn cơm tiếng “anh rể” đã thực sự kêu rất thuận miệng.
Cô gái nhỏ tuổi còn nhỏ, người tương đối hoạt bát hơn so với Hạ Ngôn, vài tiếng “anh rể” gọi xong thì không còn nhút nhát với Thẩm Cận nữa, vừa gặm đùi gà vừa hỏi Thẩm Cận: “Anh rể à, anh với chị gái em bắt đầu từ khi nào vậy? Là anh theo đuổi chị em hay là chị em theo đuổi anh hả?”
Hạ Ngôn đang uống canh nghe thấy bị sặc luôn, Thẩm Cận một bên rút khăn giấy đưa cho cô, một bên trả lời qua loa cho Hạ Hiểu: “Không ai đặc biệt theo đuổi ai.”
Hạ Hiểu tò mò: “Vậy ai lên tiếng trước hả?”
Hạ Ngôn ho nhẹ, lấy giọng điệu chị hai ra oai: “Em ăn cơm đi, con nít con nôi có ai hỏi nhiều như em sao.”
Hạ Hiểu thấp giọng lẩm bẩm: “Chỉ tò mò một chút thôi mà.”
Không dám hỏi tiếp.
Bữa ăn diễn ra hơn hai giờ đồng hồ.
Nhà Hạ Ngôn không có con trai, ba Hạ Ngôn ngày thường hay nói rất nhiều, trên bàn ăn uống mấy ly rượu Thiệu Hưng, thì bắt đầu nói liên tục, trò chuyện qua lại với Thẩm Cận cùng Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn nghe có chút xấu hổ, ngăn cản vài lần nhưng không ngăn được Hạ Xuyên đang nói liên tục.
Thẩm Cận ngẫu nhiên liếc nhìn qua, vẻ mặt vẫn bình thản.
Anh không nói nhiều, nhưng cực kỳ kiên nhẫn, vẫn luôn an tĩnh nghe Hạ Xuyên lải nhải, ngẫu nhiên sẽ đáp theo một vài câu.
Sau khi ăn xong, Từ Giai Ngọc đi phòng bếp gọt trái cây, khi trái cây được mang tới, Từ Giai Ngọc nói với Thẩm Cận: “Con với Ngôn Ngôn tối nay ngủ lại đây đi? Đã trễ thế này, lái xe không an toàn.”
“...” Hạ Ngôn đang ngồi trên sofa nghe thấy vội vàng nói: “Mẹ, đêm nay tụi con phải đi về, ngày mai còn phải đi làm.”
Từ Giai Ngọc nhìn cô: “Thứ bảy mà đi làm gì chứ.”
Lại nhìn Thẩm Cận: “Hai con khó có khi về nhà một lần, ở lại hai ngày đi.”
Lại nhìn về Hạ Ngôn: “Hai ngày trước mẹ đã thay drap giường phòng con, đều mua mới hết, con không cần lo lắng.”
“Sẵn tiện ba con chuẩn bị cho Thẩm Cận hai bộ đồ vệ sinh cá nhân với áo ngủ, thứ trong nhà nên có đều có.”
Hạ Ngôn: “...”
Đôi mắt chậm rì rì đối diện với Thẩm Cận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...