Chương 38:
Hạ Ngôn: “...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Áp lực cực kỳ lớn.
Len lén nhìn Thẩm Cận, người khởi xướng mà sắc mặt vẫn bình thường.
Chú ba lớn tiếng nói phá vỡ yên lặng: “Con bà nó,anh hai anh giấu đủ kỹ nha.”
Chú sáu: “Đến tài chính cũng đều nộp lên. Anh hai anh sẽ không gạt toàn bộ chúng ta, ngay cả kết hôn cũng đã làm rồi chứ?”
Ánh mắt mọi người lần nữa rơi xuống trên người hai người.
Hạ Ngôn: “...”
Khắc chế biểu cảm trên gương mặt: “Làm sao có thể chứ.”
“Hai ngày nay để cho tôi đi chuẩn bị với bên Giang Dập nên Thẩm tổng mới giao thẻ cho tôi, tôi còn chưa kịp trả lại cho Thẩm tổng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chú ba chú sáu cùng với chú bảy hoài nghi chuyển hướng sang Thẩm Cận: “Thật hay giả?”
Hạ Ngôn lén lút đá Thẩm Cận một cái, anh bình tĩnh “uh” một tiếng.
Chú ba, chú bảy kéo dài giọng: “hả” một tiếng, hứng thú trên mặt bỗng chốc tiêu hết.
Chú sáu có ý riêng: “Cũng sắp.”
Thẩm Ngộ trực tiếp bưng ly rượu lên, hướng Thẩm Cận và Hạ Ngôn kính một ly: “Chúc mừng.”
Hạ Ngôn bị một tiếng “chúc mừng” này ầm ĩ đến lo lắng có chút không yên, Thẩm Ngộ xuất thân từ cảnh sát hình sự, sức quan sát và phân tích suy luận từ trước đến giờ rất kinh người, đột nhiên điên khùng “chúc mừng” một tiếng làm cho cô nâng ly không được, không nâng ly cũng không được, bất ngờ quay đầu nhìn Thẩm Cận.
Thẩm Cận nâng ly cụng một cái với Thẩm Ngộ: “Lời chúc mừng này có thể nhận không được.”
Thấy Hạ Ngôn cầm ly trà lưỡng lự, đưa bàn tay qua, trực tiếp cụng xuống ly của cô.
Thẩm Ngộ cười cười, không còn nhiều lời nữa.
Thanh toán hoá đơn xong rất nhanh đã ai đi đường nấy.
Chú sáu và chú bảy phụ trách đưa mấy người Từ Phi, Trình Kiếm trở về.
Hạ Ngôn, Thẩm Cận cùng đường, Thẩm Cận đưa cô.
Đóng cửa xe lại, Thẩm Cận quay đầu nhìn cô: “Hiện tại em tính toán thế nào?”
Hạ Ngôn nơi nào biết tính toán thế nào, lúc đầu hẹn xong hôm nay cùng đi cục Dân chính, bị Kỷ Trầm giữ cả ngày, toàn bộ hành trình đã bị làm rối loạn.
“Giấy hôn thú đâu?” Hạ Ngôn hỏi.
Thẩm Cận: “Trong nhà.”
“...” Hạ Ngôn nhíu mày, “Tối hôm qua không phải hẹn xong hôm nay đi cục Dân chính sao?”
Thẩm Cận “a” một tiếng: “Tối hôm qua nhìn em khóc đến đau lòng, vốn là có quyết định này. Nhưng sáng sớm nhìn em với anh họ lúc ra khỏi cửa tâm tình không phải quá kém, nghĩ đến chuyện này đối với em cũng không tính là đả kích gì lớn cho lắm.”
Anh quay đầu nhìn cô: “Nhìn vào tình huống quỷ dị trước mắt, không chừng hôm nay cách ngày mai lại khôi phục việc kết hôn lần nữa. Cứ hủy rồi hồi phục hồi phục rồi hủy như vậy, trước khi làm rõ được tiền căn hậu quả, không bằng đừng đi đến làm khó dễ nhân viên cục Dân chính, mọi người đi làm cũng không dễ dàng gì.”
Hạ Ngôn không muốn nói chuyện.
Thẩm Cận tiếp tục nói: “Trước khi vấn đề được giải quyết hoàn toàn, chuyện chúng ta kết hôn sẽ không công khai ra ngoài, em bình thường làm thế nào đúng hay làm thế nào qua, không cần thiết bởi vì đó mà lo lắng.”
Hạ Ngôn quay đầu nhìn anh: “Nói chuyện yêu đương cũng có thể sao?”
Thẩm Cận ho nhẹ một tiếng: “Là quyền tự do của em.”
Hạ Ngôn gật đầu: “Được.”
Điện thoại lúc này lại vang lên, mẹ cô Từ Giai Ngọc gọi tới.
Điện thoại vừa nối Từ Giai Ngọc đã mở đầu bằng một tràn giáo huấn: “Không phải nói đi lĩnh giấy kết hôn sao? Làm sao mà lĩnh giấy xong hai đứa đều mất dạng? Mấy ngày nay, ngay cả lĩnh xong giấy kết hôn lúc ấy gọi điện thoại nói mệt muốn về nghỉ ngơi kết quả là mất dạng. Tiệc cưới làm không làm không nói, ngay cả cùng nhau về nhà ăn bữa cơm vẫn không có sao?”
Lúc này Hạ Ngôn mới nhớ tới, lĩnh chứng không chỉ là chuyện riêng của hai người, cô và Thẩm Cận, anh theo cô về nhà, người nhà đều biết, ngay cả tiền lễ hỏi của Thẩm Cận đều đã thu.
“Mẹ…” Hạ Ngôn đau đầu đỡ trán: “Gần đây công việc con bận rộn nên không có thời gian đâu.”
Từ Giai Ngọc: “Vội thế nào đi nữa, về nhà ăn bữa cơm mất bao nhiêu thời gian hả!?”
“Ngày mai là ngày thứ ba, theo phong tục là thời gian lại mặt.”
“Bạn bè thân thuộc đều muốn gặp mặt chú rể mới đó.”
Hạ Ngôn: “...”
Từ Giai Ngọc: “Con với Thẩm Cận thương lượng một chút, xem ngày mai có thể nhín chút thời gian về nhà ăn bữa cơm hay không nha! Đừng có kết hôn mà cứ như chơi đùa.”
Bà nói xong cúp điện thoại cô luôn.
Hạ Ngôn nghe đầu dây bên kia truyền đến tiếng “tút tút”, chuyển hướng nhìn Thẩm Cận, muốn khóc.
Thẩm Cận đang lái xe, không nghe được đầu bên kia điện thoại nói gì, quay đầu nhìn cô một cái: “Sao vậy?”
Hạ Ngôn khoát tay với anh: “Không có việc gì, anh lo lái xe đi.”
Cô suy nghĩ ngày mai trở về làm sao lừa gạt được, để Từ Giai Ngọc không phải gọi trực tiếp cho Thẩm Cận.
Hạ Ngôn vốn không chú ý, mãi cho đến ánh mắt kỳ lạ của anh nhìn cô, trả lời ôn hòa với đầu dây bên kia: “Dạ, để con thương lượng với Hạ Ngôn một chút, trở về con… gọi lại cho mẹ.”
Sau khi cúp điện thoại, anh ném vào trong hộc, nói đều đều: “Mẹ em nói bên thân thích muốn gặp mặt chú rể mới một lần, bảo chúng ta đêm mai trở về cùng nhau ăn bữa cơm.”
Hạ Ngôn: “...”
Cảm giác muốn khóc càng thêm mãnh liệt.
Cùng so sánh thì Thẩm Cận bình tĩnh hơn nhiều: “Ngày mai tôi cùng em trở về.”
“Không muốn.” Hạ Ngôn theo bản năng ngăn cản, “Anh biết hết sao không nói rõ.”
“Tôi không muốn thấy hình tượng của mình tuột dốc không phanh trong lòng ba mẹ vợ.” Thẩm Cận quay đầu nhìn cô, “Nếu như tôi và em thật có điều gì, một mình em thôi đã đủ khó đối phó rồi, lại thêm ba mẹ vợ nữa…”
Thẩm Cận nghiêng đầu: “Ngày mai tôi cùng em trở về.”
Ngày hôm sau nhanh chóng tan việc, Thẩm Cận nhắc nhở cô chuyện về nhà ăn cơm.
Hạ Ngôn không muốn mang Thẩm Cận về nhà, còn chưa nghĩ ra làm thế nào để đi cho có lệ thôi, thì Kỷ Trâm gọi điện thoại tới.
“Hạ Ngôn, mẹ em mới vừa điện thoại cho anh, hỏi anh có thể qua nhà ăn cơm không, nói hôm nay em muốn dẫn chú rể mới về lại mặt?”
“Từ lúc nào có thêm chú rể mới?”
“...” Hạ Ngôn cảm thấy càng đau đầu: “Mẹ em hiểu lầm…”
“Anh trước đợi một chút, em gọi điện thoại cho mẹ em.”
Cúp điện thoại của Kỷ Trầm, cô gọi cho Từ Giai Ngọc.
Giọng nói Từ Giai Ngọc nhẹ nhàng: “Ngôn Ngôn hả, có phải các con sắp tới? Mẹ để cho…”
“Mẹ…” Hạ Ngôn kiên trì cắt ngang lời bà, “Tụi con không có lĩnh chứng…”
Từ Giai Ngọc: “...”
Hạ Ngôn: “Ngày đó là lừa gạt mẹ, sau lại không có đi lĩnh chứng. Con cảm thấy vẫn nên suy nghĩ kỹ càng hơn chút.”
Từ Giai Ngọc sửng sốt qua một lúc mới định thần lại: “Còn chưa lĩnh chứng là chuyện tốt, ngày đó còn khuyên con trước phải suy nghĩ cho thật kỹ còn tưởng rằng con không nghe. Song mặc kệ lĩnh chứng hay không lĩnh chứng, con và Thẩm Cận rốt cuộc là vợ chồng rồi, tiền lễ hỏi đều đã thu, hai đứa cùng về ăn bữa cơm là nên làm.”
Hạ Ngôn: “...”
Cho nên vấn đề mấu chốt căn bản không phải có kết hôn hay không kết hôn?
Nói cho Từ Giai Ngọc cô và Thẩm Cận đã ly thân? Hay là ly hôn?
Các loại ý niệm chạy qua trong đầu, Hạ Ngôn nhẹ giọng nói: “Mẹ, không có cái gì quyết định trước đều có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chuyện của con và anh ấy vẫn là chờ ổn định lại rồi hãy nói, ngày hôm nay tụi con sẽ không về. Mẹ chiêu đãi các dì cho thật tốt.”
Vốn là lời nói qua loa có lệ, rơi vào trong tai Từ Giai Ngọc lại biến thành cô và Thẩm Cận xảy ra vấn đề, nhất là hai người đều đến cục Dân chính rồi, điện thoại cũng gọi rồi, nói là đã lĩnh chứng xong, sau đó hai ngày không liên hệ với trong nhà, xâu chuỗi lại sự kiện liên tiếp, Từ Giai Ngọc chợt cảm thấy không bình thường, ngay cả giọng nói đều không tự chủ nghiêm túc hơn: “Ngôn Ngôn, con hãy thành thật nói cho mẹ biết, con và Thẩm Cận có phải xảy ra vấn đề không?”
“Có phải cậu ta đổi ý hay không?”
Ở trong mắt Từ Giai Ngọc, Hạ Ngôn sẽ không bao giờ đổi ý, đêm hôm đó khi bà khuyên cô suy nghĩ cẩn thận, cô nói thay cho Thẩm Cận rất nhiều, như vậy cô làm sao có thể đổi ý.
Hạ Ngôn liếc nhìn Thẩm Cận, kiên trì: “Dạ.”
Lại sợ mẹ cô đoán mò, nên nhẹ giọng trấn an: “Mẹ, con không sao. Mẹ không cần lo lắng.”
Ở đầu dây bên kia truyền đến một tiếng thở thật dài của Từ Giai Ngọc: “Quên đi, khả năng chỉ là duyên phận chưa tới đi! May mắn lễ hỏi chưa động tới, trở lại mẹ để cho ba con trả lại cho cậu ta. Con cũng đừng khó khăn quá, hết bận rồi về…”
Hạ Ngôn nghe xong, trong tay đột nhiên trống rỗng, điện thoại đã bị Thẩm Cận rút đi rồi.
Cô vô thức quay đầu, sắc mặt Thẩm Cận bình tĩnh, giọng nói ôn hòa bình tĩnh nói chuyện với đầu dây bên kia: “Mẹ, qua vài ngày con và Hạ Ngôn trở về.”
“Vâng, người đừng lo lắng, tụi con không có cãi nhau.”
“Con biết, con sẽ nói thật tốt với cô ấy, người không cần lo lắng.”
“Họ hàng trong nhà xin làm phiền người.”
“Được ạ, đến lúc đó con… gọi lại cho mẹ.”
“Mẹ phải chú ý nghỉ ngơi, chớ suy nghĩ lung tung, con và Hạ Ngôn không có việc gì.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại.
Pass chương 39: thuongtunu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...