Yêu lại từ đầu

 
Chương 37:


 
“Anh ấy là anh họ tôi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Ngôn đáp lại, ngược lại không phải là sợ Thẩm Cận động não lôi ra quyền lợi làm chồng hợp pháp với cô.
 
Ban đầu cam tâm tình nguyện thúc đẩy mối quan hệ hôn nhân hợp pháp, anh có thể thanh tâm quả dục giống như một hòa thượng vậy, đối với lần này không phải quan hệ hôn nhân do cam tâm tình nguyện thì anh càng không thể nào đụng được tới cô.
 
Thỉnh thoảng Thẩm Cận làm chính nhân quân tử làm cho người khác tức lộn ruột.
 
Chẳng qua cô cảm thấy không có ý nghĩa khi nửa ngày chỉ lòng vòng quanh một chủ đề như vậy với Thẩm Cận.
 
Thẩm Cận thật ra không phải muốn thăm dò cái gì, đối với câu trả lời kia, anh chỉ bình tĩnh đáp “ừ” một tiếng.
 
Hạ Ngôn lại bị anh cho mang theo một bụng hiếu kỳ.
 
“Thẩm tổng hỏi thăm việc này làm gì?”
 
“Không có gì.” Thẩm Cận lạnh nhạt đáp lại, “Nhìn anh ta ở nơi này cố sống cố chết canh phòng nghiêm ngặt hết một ngày, có chút đáng thương.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đưa cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ, đã đến giờ tan làm.
 
Thẩm Kiều đang đến cuộc hẹn, nhóm nhỏ tụ tập.

 
Thật ra thì không được mấy người, vẫn chỉ là Thẩm Cận, Thẩm Ngộ, Thẩm Kiều, chú ba, chú tư, cùng mấy người Từ Phỉ, Trình Kiếm.
 
Mới vừa chuẩn bị rời công ty, ngoại trừ nhóm thiết kế ở lại làm thêm giờ để ra kịp tác phẩm, những người khác vẫn còn nhàn rỗi.
 
Trọng tâm của công việc gần đây là sản phẩm đầu tiên, nhìn thì đơn giản, nhưng các bước thực tế thực sự rườm rà.
 
Thiết kế, chọn vật liệu, chế tạo mô hình, trên danh nghĩa thành lập đội nhóm đan thủ công, tất cả phải hoàn thành trước khi triển lãm thiết kế cải tạo gia trang quốc tế diễn ra vào cuối tháng 5.
 
Một khi kiểu dáng sản phẩm đầu tiên thật sự có tiếng vang trên cuộc triển lãm thiết kế gia trang quốc tế, đơn đặt hàng sẽ kéo nhau mà tới, đến lúc đó thành lập đội nhóm đan thủ công đã không kịp nữa.
 
An Thành có một lượng lớn người nhàn rỗi thành thạo đan thủ công, nhưng trình độ tay nghề không đồng đều.
 
Giai đoạn đầu công ty đầu tư không bao gồm máy móc và thiết bị, vừa mới bắt đầu không có lượng đơn hàng lớn còn chưa được đến sản xuất hàng loạt, hơn nữa xác định là sản phẩm cao cấp thì chính là chế tạo thuần thủ công.
 
Mẫu thiết kế công nghệ nổi tiếng, nguyên liệu nổi tiếng, bậc thầy bện thủ công nổi tiếng, ba yếu tố hợp lại mới xứng danh cao cấp.
 
Thẩm cận có ý định để Hạ Ngôn đạt được danh tiếng trong cả hai lĩnh vực thiết kế và chế tạo, cho nên muốn mượn sân khấu của Giang Dập để đẩy cô ra ngoài.
 
Nhưng nếu đẩy danh tiếng của cô ra trước, trước tiên nhất định phải đưa ra trước nhiệm vụ cô đảm nhận trong nhóm của chuyên gia công nghệ mà cô tham gia.
 
Thẩm Cận sớm đã chọn xong người, một vị tên là “Tào Hoa” là đại sư nổi danh của hàng mây tre, đã không có tin tức nhiều năm.
 
Từ năm đó khi Thẩm Cận còn ở Tập đoàn Nhuyễn Thần, lúc ấy anh định đi tìm vị đại sư công nghệ “Tào Hoa” này, nhưng hoàn toàn không có tin tức.
 
Sau đó nữa thấy được tin tức liên quan là trong cuộc thi công nghệ thủ công ở một trung tâm thương mại, là ống đựng bút đan bằng liễu của Hạ Ngôn.
 

Cái độ nhẵn nhụi cùng hoa văn đó Thẩm Cận chỉ thấy qua trong tác phẩm của Tào Hoa.
 
Sự cố chấp của anh đối với việc Hạ Ngôn nhậm chức ở công ty chỉ vì cân nhắc mấy yếu tố này, cô có thiên phú trong thiết kế công nghệ, cùng với tồn tại sâu xa có thể có giữa cô và Tào Hoa.
 
Sau một trận này, tiếp đó là cộng sự, Thẩm Cận biết anh đã không nhìn lầm.
 
Nhiệt tình yêu thích nghề này cộng thêm thiên phú không có được mấy người, Hạ Ngôn tuyệt đối là một trong số đó.
 
Nhưng nỗ lực thông qua cô để hiểu rõ tình trạng gần đây của Tào Hoa, Thẩm Cận còn chưa đề cập đến với Hạ Ngôn, thế nhưng lúc thương lượng qua toàn bộ sách lược với Thẩm Ngộ và mấy người Thẩm Tứ, tất cả mọi người đều biết, vì vậy lúc ăn chung, khi nói tới chuyện công việc, Thẩm Ngộ đã thuận miệng hỏi có liên lạc với ngài Tào Hoa được không.
 
Hạ Ngôn đang dùng cơm, nghe vậy kinh ngạc liếc nhìn Thẩm Cận.
 
Ban đầu lúc xem mắt, Thẩm Cận có hỏi qua cô có quen với ngài Tào Hoa không, lúc ấy cô không muốn có liên quan đến anh nên trực tiếp chối bỏ, tiếp theo vẫn luôn không nhắc đến chuyện này.
 
Hạ Ngôn không biết anh vốn còn đang cố gắng liên lạc.
 
“Còn chưa có.” Thẩm Cận lạnh nhạt đáp lại, trên thực tế, từ khi thuyết phục Hạ Ngôn tham gia đội, sau đó Thẩm Cận không còn hao tổn tâm trí muốn tìm người nữa.
 
Anh quan sát tác phẩm của Hạ Ngôn, trực giác nói cho anh biết, Hạ Ngôn nhất định là biết Tào Hoa.
 
Giai đoạn này anh đều ở cùng cô bận rộn hoàn thiện sản phẩm đầu tiên của phương án thiết kế, lại thêm việc Hạ Ngôn nằm viện, cộng thêm không thể giải thích được việc kết hôn trong hai ngày gần đây, hai chuyện này hợp lại đã làm trì hoãn thời gian, Thẩm Cận còn không có thời gian nói vấn đề này với Hạ Ngôn.
 
Mấy ngày gần đây vẫn chưa thấy có thời gian.
 
Trước mắt trong toàn đội, chân chính hiểu được chỉ có Hạ Ngôn và anh.
 

Thẩm Ngộ xuất thân là cảnh sát, Thẩm Tứ là nghiên cứu Dân Tục Học*, chú sáu chú bảy như tên du côn đi khắp nơi dò hỏi tin tức, chú ba chạy tiêu thụ, Từ Phỉ Trình Kiếm tất cả đều là sinh viên mới tốt nghiệp, gia đình không giống như Hạ Ngôn đời đời đều là tham gia chế tác công nghệ thủ công, từ nhỏ đã tiếp xúc, vì vậy từ giai đoạn quan trọng để ra được sản phẩm đầu tiên, để tránh xuất hiện chuyện rắc rối, từ thiết kế đến chọn nguyên liệu, chế tạo mô hình, liên lạc tên bậc thầy công nghệ cùng với thành lập toàn bộ đội đan thủ công, Thẩm Cận đều phải tự mình động thủ, tự mình chọn lựa.
 
Từ sau khi Hạ Ngôn thiết kế bản thảo xong rồi nằm viện thì Thẩm Cận đã tiếp quản toàn bộ, lại thêm hai ngày gần đây bị anh lừa lĩnh chứng nhận kết hôn, mấy ngày nay giống như có chút làm việc không đàng hoàng, bây giờ thấy Thẩm Ngộ đột nhiên nhắc tới Tào Hoa, liền không nhịn được chen miệng hỏi một câu: “Tìm ông ta làm gì hả?”
 
“Trấn giữ đó.” Thẩm Kiều tiếp lời, “Sản phẩm trong giai đoạn đầu của chúng ta là chế tác thuần thủ công, lại đi theo hướng cao cấp, vẫn phải nên có một danh gia trấn giữ và khống chế, sau này tương đối có lợi cho con đường tuyên truyền của chúng ta.”
 
“Lúc đầu lấy danh tiếng của anh hai năm đó, có danh tiếng của anh hai hoàn toàn đủ dùng, nhưng sau đó lại gặp phải vụ lừa đảo kia, danh tiếng anh hai…”
 
“Chú sáu.” Thẩm Ngộ lạnh nhạt cắt đứt lời nói của Thẩm Kiều.
 
Đây không phải buổi tụ họp riêng tư của mấy anh em bọn họ, còn có mấy nhân viên cấp dưới cũng ở đây, không quá thích hợp để nói xấu anh trước mặt mọi người.
 
Sắc mặt Thẩm Cận bình thường, nhìn về Hạ Ngôn: “Chuyện này trở về tôi sẽ nói với em.”
 
Lại nhìn về phía mọi người: “Ăn cơm là để thư giãn, chuyện công tác lúc làm việc mới nói.”
 
“Đúng đúng đúng.” Chú sáu cười tiếp lời, “Thời gian làm việc bàn công việc, lúc tan việc trò chuyện bát quái.”
 
Đang lúc nói chuyện một đôi mắt có ý riêng nhìn về phía Hạ Ngôn cùng Thẩm Cận, ho nhẹ một tiếng.
 
Hạ Ngôn bị cậu ta nhìn cảm thấy khó hiểu: “Sao thế?”
 
“Cái đó…” Thẩm Kiều xoa xoa mũi, “Hạ Ngôn à, tôi có thể hỏi cô một vấn đề?”
 
Hạ Ngôn gật đầu một cái: “Anh nói đi.”
 
Thẩm Kiều: “Hôm nay người đàn ông đưa cô tới công ty là ai vậy?”
 
Hỏi xong còn lén lén liếc mắt với Thẩm Cận, hỏi thăm thay cho anh.
 
Thẩm Cận không nhanh không chậm ngẩng đầu nhìn Thẩm Kiều, trả lời thay Hạ Ngôn: “Anh họ cô ấy.”
 

Hạ Ngôn sảng khoái khẽ gật đầu: “Đúng vậy, anh họ.”
 
“Thế nào?”
 
Thẩm Kiều không trực tiếp trả lời: “Anh họ ruột sao?”
 
Chú ba trực tiếp đập vào đầu cậu ta một phát: “Anh họ còn có thể ruột hay không hả, vậy khẳng định là ruột rồi.”
 
Hạ Ngôn nghe rồi lắc đầu: “Không phải ruột thịt đâu.”
 
“Anh ta là con nuôi của cô tôi.”
 
Chú ba: “...”
 
Thẩm Kiều: “...”
 
Sau đó ánh mắt thẳng tắp chuyển sang Thẩm Cận, hỏi nửa ngày thì ra không có quan hệ máu mủ nha.
 
Thẩm Kiều nhớ ngày đó cùng Thẩm Cận đi tìm phòng ở, gặp phải chuyện của Hạ Ngôn Kỷ Trầm, anh nhớ hai người đó hẳn là ở chung, hôm nay Kỷ Trầm lại canh giữ ở công ty cả ngày, anh nhìn về phía Thẩm Cận, ánh mắt không khỏi mang theo mấy phần lo lắng.
 
Sắc mặt Thẩm Cận nhìn vẫn không thay đổi, vẫn là không nhanh không chậm ăn cơm, nói chuyện với Thẩm Ngộ, không để ý tới cậu ta, cho đến lúc ăn xong đi thanh toán tiền, nhân viên phục vụ đưa phiếu tính tiền tới, Thẩm Cận liếc nhìn xong theo phản xạ móc ví, sau khi lấy ví ra động tác thoáng dừng lại, tiếp theo là xếp ví lại, đưa tay về phía Hạ Ngôn: “Thẻ, trả tiền.”
 
Hạ Ngôn đang uống trà, theo phản xạ mở túi xách lấy thẻ, rút ra một tấm thẻ, lúc xoay người định đưa cho Thẩm Cận mới phát hiện ra mọi người trong bàn đều nhìn cô và Thẩm Cận, chỉ khác nhau gương mặt.
 
Tấm thẻ trong tay giống như nóng phỏng tay, đưa không được, không đưa cũng không xong.
 
Tay Thẩm Cận trực tiếp rút thẻ từ tay cô, đưa cho nhân viên phục vụ, sau khi cà thẻ xong nhân viên phục vụ đưa thẻ trả lại cho Thẩm Cận, Thẩm Cận rất quen thuộc nhét thẻ vào tay Hạ Ngôn một lần nữa.
 
Ánh mắt mọi người lại nhất trí chuyển hướng sang Hạ Ngôn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui