Chương 31:
Mấy ngày qua anh ta phải rời khỏi An Thành, đến đây đợt này vẫn chưa có thời gian đi khám phá hết An Thành, muốn tìm người bản xứ làm hướng đạo sinh dẫn anh ta đi tham quan một lượt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Ngôn đối với An Thành không được coi là rất quen thuộc.
Trước kia luôn bị yêu cầu chú ý ăn uống, chú ý nghỉ ngơi, không giống như người khác tìm kiếm mỹ thực ở nơi nơi, thế nhưng Giang Dập yêu cầu, cô vẫn sảng khoái mà nhận lời.
Cúp điện thoại, Hạ Ngôn chần chờ quay sang Thẩm Cận, hỏi anh có biết chỗ nào ở An Thành thích hợp để chiêu đãi bạn bè hay không.
Thẩm Cận mặc dù không nghe được Giang Dập nói gì bên đầu dây bên kia, nhưng từ trong lời nói của Hạ Ngôn vẫn có thể dễ dàng suy đoán được Giang Dập muốn tìm Hạ Ngôn đi dạo ở An Thành.
Đêm khuya, trai đơn gái chiếc...
Tâm tư vừa động, Thẩm Cận khép máy vi tính lại: “Tôi đi cùng em.”
Hạ Ngôn do dự “ừ’ một tiếng, có Thẩm Cận đi cùng cô đương nhiên là vui, mọi chuyện không cần cô thu xếp, thế nhưng lại có chút áp lực lớn, một mình một chỗ cùng Thẩm Cận vẫn làm cho cô cảm thấy có áp lực.
Cô nhớ rõ cô cùng với Thẩm Cận không coi là thân thiết, chuyện những ngày qua không phải cô hoàn toàn không ấn tượng, chỉ là giống như cách một tầng lụa mỏng có chút u mê kỳ quái mà thôi, cô nhớ rõ anh nghiêm khắc và dáng vẻ nói năng thận trọng, khác nhau hoàn toàn với bộ dạng ôm cô lúc buổi sáng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Ngôn không biết Thẩm Cận cuối cùng bị làm sao, anh như vậy làm cho cô rất không được tự nhiên.
Sau khi tan tầm Thẩm Cận lái xe cùng cô đi đón Giang Dập.
Trong xe cực kỳ buồn bực, Hạ Ngôn cũng khó chịu, do dự hồi lâu vẫn là không nhịn được, không yên hỏi Thẩm Cận: “Thẩm tổng, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”
Thẩm Cận quay đầu nhìn cô, “Em nói?”
Hạ Ngôn: “Anh có cảm thấy hôm nay anh rất kỳ quái không?”
Thẩm Cận: “...”
Hạ Ngôn: “Tôi cảm thấy anh hôm nay không giống với anh trước kia.”
Thẩm Cận: “Chỗ nào không giống?”
“Trước đây anh giống như rất nghiêm túc rất lạnh lùng, hôm nay đột nhiên lại đặc biệt ôn hòa và...” Hạ Ngôn chần chờ một lúc, “Dáng vẻ rất thâm tình.... Nhưng tôi và anh không quen nha.”
Thẩm Cận quay sang hướng cô: “Có phải đã dọa đến em không?”
Hạ Ngôn hiền lành gật đầu: “Tôi cảm thấy anh như vậy có chút giống…”
Do dự một chút: “Tâm thần phân liệt.”
Xe bỗng nhiên chấn động một cái.
Thẩm Cận bình tĩnh nhìn cô: “Em không thử nghĩ xem tại sao?”
Hạ Ngôn mờ mịt lắc đầu.
“Hạ Ngôn.” Đầu anh hơi chuyển sang nơi khác, giọng có hơi trầm, lại từ từ quay lại, tầm mắt chậm rãi dừng trên mặt cô: “Tôi muốn em làm bạn gái của tôi.”
Hạ Ngôn: “...”
Phía trước là đèn đỏ, Thẩm Cận dừng xe lại, nhìn cô: “Đồng ý không?”
Hạ Ngôn: “Vì… Vì sao hả?”
Anh không nói gì, tay duỗi về phía cô, chậm rãi dừng trên vai cô, thay cô vén tóc trên vai ra.
“Hạ Ngôn.” Anh khẽ gọi tên cô, giọng nói có hơi ách lại, “Tôi không muốn mất đi em.”
Hạ Ngôn: "..."
Thẩm Cận nhìn nhìn phía trước đèn chậm rãi chuyển sang xanh, khởi động xe lần nữa: “Hạ Ngôn, em tin chuyện kiếp trước kiếp này không?”
Hạ Ngôn: “...”
Lưỡng lự nhìn về phía gò má bình tĩnh của anh: “Anh tin sao?”
Thẩm Cận gật gật đầu: “Tin.”
Hạ Ngôn có chút không biết làm thế nào cự tuyệt anh, anh cũng không nói thêm.
Trong xe nhất thời lâm vào yên tĩnh, cho đến khi dừng lại ở cửa sơn trang.
Thẩm Cận không mở khóa cửa xe, chỉ trầm mặc.
Hạ Ngôn lo lắng nhìn anh: “Anh làm sao vậy?”
Anh quay đầu, giống như cười với cô một cái: “Tôi không bị tâm thần phân liệt, em không cần lo lắng.”
Tay anh duỗi về hướng cô, dừng lại trên đầu cô, rất thân mật làm động tác xoa đầu, Hạ Ngôn đỏ mặt.
Giang Dập đã ra đến đây, liếc mắt một cái nhận ra xe của Thẩm Cận, cũng nhìn thấy hai người trong xe, khom người hướng về phía hai người chào hỏi.
Hạ Ngôn cũng lên tiếng chào hỏi anh ta, hai má vẫn còn nóng.
Thẩm Cận mở cửa xe, cùng Hạ Ngôn cùng nhau xuống xe, khách khí bắt tay với Giang Dập.
Giang Dập cười: “Tối nay Thẩm tổng cũng đi cùng sao? Tôi còn lo lắng Thẩm tổng bận quá không có thời gian, nên không có ý quấy rầy anh.”
Thẩm Cận: “Tối nay không có việc gì bận.”
Thẩm Cận lại hỏi hắn: “Giang tổng muốn ăn gì? Có nơi nào muốn đi đến không?”
Giang Dập: “Đây không phải muốn tìm Hạ Ngôn đề cử sao.”
Thẩm Cận: “Giang tổng không ngại, tôi mời Giang tổng nếm một vài món ăn đặc sắc của An Thành, thuận tiện dạo chơi trên hồ, An Thành là vùng nhỏ, không có nhiều nơi để đi, chỉ có ngõ cổ cùng với ông Giang bên kia đáng giá để đi, đều là nơi có vẻ đặc sắc của bản địa.”
Giang Dập lập tức sảng khoái đáp lại: “Được, tôi còn chưa có thời gian đi dạo qua khu vực đó.”
Thẩm Cận: “Đi thôi.”
Lúc xoay người anh dắt tay Hạ Ngôn.
Một động tác rất tự nhiên, Hạ Ngôn ngẩn người, không được tự nhiên muốn rút tay về, lại rút không ra.
Tầm mắt Giang Dập chậm rãi dừng trên hai bàn tay đang nắm lấy, hơi nhíu mày.
Thẩm Cận vẫn mang sắc mặt bình thường, vẫn không buông tay, kéo cô trở về trong xe.
Khung cảnh ban đêm nơi cửa hàng ông Giang là nơi còn bảo tồn đầy đủ nhất của thành cổ An Thành, kết nối với ngõ cổ An Thành, dọc đường dầy đặc mùi vị cổ xưa, các loại công nghệ thủ công rao hàng dọc phố, yên tĩnh xa xưa.
Thẩm Cận, Hạ Ngôn cùng Giang Dập ngồi chung trên thuyền Ô Bồng, nhìn hàng mỹ nghệ dọc phố, Thẩm Cận hỏi Giang Dập: “Nghe nói gần đây Giang tổng muốn tham gia triển lãm thiết kế nội thất gia trang vào cuối tháng 5?”
Giang Dập gật gật đầu: “Tôi còn không phải vì việc này mà bận tới sứt đầu mẻ trán, ngày phép cũng không thể nghỉ ngơi yên ổn sao.”
Thẩm Cận: “Tác phẩm Giang tổng tham gia triển lãm còn chưa chuẩn bị xong sao?”
Giang Dập: “Có thì có, nhưng không tính là hài lòng.”
Thẩm Cận: “Thời gian còn hơn một tháng, với tài hoa của Giang tổng, tác phẩm cuối cùng xuất hiện nhất định là kinh diễm.”
Giang Dập lắc đầu cười cười, từ chối cho ý kiến.
Hạ Ngôn vốn chỉ im lặng nghe hai người nói chuyện phiếm, lúc ngẩng đầu thấy được người đứng ở bờ sông, hoang mang nhíu nhíu mày: “Người kia có phải Kỷ Trừng Trừng hay không?”
Giang Dập theo tiếng ngẩng đầu lên, quả nhiên là Kỷ Trừng Trừng, vai đeo balo nhỏ, đang đứng một mình ở bờ sông hứng gió, không biết là đã trở lại khi nào.
Hạ Ngôn nhìn về phía Giang Dập: “Muốn gọi Kỷ Trừng Trừng đến không?”
Giang Dập: “Không cần.”
Không nghĩ đến Kỷ Trừng Trừng tinh mắt, liếc nhìn Giang Dập trong thuyền, rất kinh ngạc vui mừng vẫy vẫy tay về hướng Giang Dập: “Giang Dập.”
Giang Dập lãnh đạm ngẩng đầu, lên tiếng chào hỏi cô ta, hỏi: “Tới đây khi nào?”
Kỷ Trừng Trừng: “Buổi chiều.”
Giang Dập: “Đừng đứng một mình ở đây, về sớm một chút nghỉ ngơi.”
Không có ý mời cô ta lên thuyền.
Kỷ Trừng Trừng dường như đã quen với sự lãnh đạm này của hắn, nói về hướng hắn “đã biết”, người vẫn chưa rời đi, lại còn lấy điện thoại ra, hướng về phía này chụp một tấm, rồi dưới vẻ mặt biến sắc của Giang Dập vọt tới trước mặt hắn cười đến cong mi: “Không hẹn mà gặp, là kỷ niệm thôi.”
Rất thỏa mãn đi rồi.
Hạ Ngôn có chút bận tâm quay đầu nhìn cô ta một cái, rồi nhìn về phía Giang Dập: “Giang tổng, an ninh ở An Thành luôn không được tốt lắm, đã trễ thế này một cô gái như cô ấy ở bên ngoài dường như không tốt lắm.”
Ý cô là muốn Giang Dập mời người lên thuyền, không nghĩ Giang Dập nhìn nhìn hướng Kỷ Trừng Trừng rời đi, sau một hồi trầm mặc, lấy di động ra gọi cho Kỷ Trừng Trừng, “Ở nguyên chỗ đó chờ tôi.”
Rồi đứng dậy chào tạm biệt với bọn họ.
Hạ Ngôn hơi lúng túng, cảm giác giống như đang đuổi người.
“Giang tổng, để cho Kỷ Trừng Trừng cùng đến đây là được rồi.”
Giang Dập cười cười: “Không được, trở lại lại hẹn.”
Giang Dập vừa đi, ngoại trừ người chèo thuyền ở đầu, trong khoang thuyền chỉ còn lại hai người Hạ Ngôn cùng Thẩm Cận, không khí lại trở nên xấu hổ.
Thẩm Cận nhìn Giang Dập lên bờ rời đi, nhìn về phía Hạ Ngôn: “Ngày đó Kỷ Trừng Trừng nói, hắn hôn em là xảy ra chuyện gì?”
Hạ Ngôn không nghĩ tới Thẩm Cận bỗng nhiên lại hỏi đến chuyện này, cô đối với ký ức ngày hôm đó vẫn không được rõ ràng lắm, chỉ nhớ được có một chuyện như vậy, giống như nằm mơ.
“Ngay lúc Kỷ Trừng Trừng bỗng nhiên đến, tiếp theo anh ta kéo tôi, đặt tôi trên tường.” Cô nhỏ giọng giải thích rõ.
Thẩm Cận: “Đã hôn chưa?”
Hạ Ngôn lắc đầu: “Không có.”
Thẩm Cận tưởng tượng cảnh Giang Dập đặt cô lên tường, dáng vẻ cúi đầu hôn cô, kết hôn năm năm, anh còn chưa từng dám hành động như vậy với cô.
Cử chỉ thân mật của hai người cho tới bây giờ cũng chỉ giới hạn trên giường.
Thân thể của cô quá mức yếu ớt, trong vấn đề tình dục anh luôn luôn cẩn thận khắc chế.
Hạ Ngôn giống như sợ anh hiểu lầm, lại lúng ta lúng túng giải thích với anh: “Anh ta chỉ lôi kéo tôi diễn kịch thôi, không có đụng tới tôi, là Kỷ Trừng Trừng hiểu lầm.”
Thẩm Cận nhớ tới ngày đó hỏi cô chuyện này, đối với câu hỏi bóng gió hy sinh nhan sắc của anh, cô chỉ an tĩnh trả lại cho anh một câu, “Đại khái là nhìn mặt chọn người”, vài lời đã đuổi anh đi.
Nếu bây giờ cô còn nhớ rõ năm năm kia, chắc sẽ không có việc giải thích rõ ràng như vừa rồi.
Cô đem tất cả hận ý yên lặng giấu đi, hoặc có thể là, cô đối với anh quả thật không có hận, không chỉ không có hận, mà ngay cả yêu cũng đều không có.
Cô rõ ràng nhớ rõ 5 năm kia, lợi dụng anh không nhớ rõ, một lòng một dạ phân rõ giới hạn với anh.
Thẩm Cận còn nhớ rõ lời nói ngày ấy trong bệnh viện: “Trong mơ tôi cùng anh Thẩm sống chung rất không vui, cực kỳ không hợp nhau.” “Tôi cảm thấy anh Thẩm là một ông chủ tốt, nhưng với tôi mà nói khẳng định không phải là một người đàn ông tốt.” “Vở diễn kiếp trước kiếp này, nếu có tình cảm sâu nặng thì gọi là cảm động, nếu không có cảm tình, vậy thì rút cục có thể tỉnh táo biết được hai người có hợp nhau hay không, tránh được việc lãng phí những tình cảm không cần thiết.” “Có tình cảm thì gọi là nối lại tiền duyên, không có tình cảm thì gọi là mỗi người mỗi phận.” “Nếu tôi muốn nói chuyện yêu đương, kết hôn thì chắc chắn sẽ không cân nhắc đến anh Thẩm nữa.”
Gặp lại lâu như vậy, rõ ràng mọi thứ đều rõ ràng, đoán biết thế nhưng vẫn giả bộ hồ đồ, khách khí gọi anh là anh Thẩm.
Vẫn liên tục lợi dụng anh ngây ngô không biết chuyện, chụp cho anh từng cái mũ một, lần lượt lừa gạt, yên tâm thoải mái.
Thế giới này, cô sẽ yêu đương, sẽ kết hôn, nhưng không phải là anh.
Cô lần lượt phân rõ giới hạn trong đó đã nói rõ điểm này.
Thẩm Cận dời tầm mắt sang nơi khác.
Hạ Ngôn nhìn anh dưới bóng đêm giống như bị ngăn cách bởi một lớp lụa mỏng, lo lắng hỏi anh: “Anh không sao chứ?”
Anh quay đầu nhìn cô, tầm mắt dừng lại trên gương mặt ngây ngô mờ mịt, trầm tĩnh hồi lâu, khóe miệng hơi nhếch lên thì Thẩm Cận đã nhẹ giọng hỏi: “Hạ Ngôn, em có nghĩ đến việc kết hôn không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...