Tắm rửa sạch sẽ xong, bước ra ngoài phòng tắm mùi đồ ăn xộc vào mũi khiến Mạch Nha chảy nước miếng, nhanh chân chạy ra ngoài phòng ăn.
"Chậm thôi, cẩn thận một chút." Tống Gia Dịch thấy một màn này bỏ dỡ đồ ăn đang sắp xếp trên bàn qua một bên đi tới ôm cô ngăn cô tiếp tục chạy.
Mạch Nha thấy vậy bĩu môi, giãy nãy. "Em còn nhỏ nữa đâu..." Hắn với cô có một đứa con bốn năm tuổi rồi đó nha.
"Em còn nhỏ lắm. Giống như lúc trước, như tiểu hài tử cần anh chăm sóc." Thanh âm khàn khàn bên tai làm cô mơ hồ không cảm giác được hắn đang nghĩ tới quá khứ hay đang cố tình nhắc lại.
Aida, đụng đến ôm hôn cô không biết phải nói sao chứ hắn thành nghiện rồi. Mỗi lần chỉ cần chạm vào lập tức cũng có thể biến thành làm chuyện người lớn nha, nói khoa trương một chút là chỗ nào hắn cũng phát dục được, everywhere everytime, cô thực khổ sở đối với bản tính buông thả vô độ này của hắn.
Nghĩ đến sáng nay nếu không phải cô đói thì hắn sẽ dần cho cô mấy trận mất. Đẩy đẩy hắn ra, cô chu mỏ như tiểu công chúa : "Em đói."
Biết cô đang tránh né, Tống Gia Dịch cười khẽ buông tha cho cô, một tay đem cô đến bàn ăn, chu đáo kéo ghế ra cho cô ngồi.
Bữa sáng rất đơn giản nhưng cũng không kém phần dinh dưỡng. Cháo hào ăn kèm thịt bò tái, sữa tươi, cùng trái cây.
Mùi thơm vừa bay lên bụng cô sôi sùng sục, vội múc một muỗng bỏ vào miệng. Hương vị thanh thuần của gạo hoà với mùi hào, thịt bò khiến cô nói không nên lời, nuốt xuống, tiếp theo ăn liền hai ba muỗng không sợ nóng, bởi vì cô biết trong khi mình tắm thì hắn đã múc sẵn một tô để bên ngoài chờ đến khi cô ra nhiệt độ vừa vặn là có thể ăn thoải mái.
"Coi chừng nghẹn bây giờ." Hắn thở dài nhìn cô ăn. Hiểu rõ bản tính dựa dẫm của cô cho nên cái gì hắn cũng chuẩn bị trước thành ra cô như một tiểu hài tử, thế nên hắn càng phải cưng chiều nâng niu cô nhiều hơn để bù đắp thiệt thòi hắn đã gây ra cho cô, nhưng mà tột cùng cô tha thứ cho hắn dễ như vậy, đều là chuyện tốt cũng là chuyện xấu, bởi vì cô đang tính toán hắn.
Chỉ là hắn biết nhưng trực tiếp nhắm mắt làm ngơ, chỉ cần cô vui vẻ là được. Chung quy ra hắn rất sợ căn bệnh trầm cảm của cô sẽ nặng thêm, mà hắn lại không ngăn được thì đúng là tên vô dụng. Cho nên không được phép để điều đó xảy ra nữa.
Ăn sáng xong hắn cùng cô thay quần áo mà hắn vừa gọi trợ lý đem đến. Nam một thân anh tuấn tiêu sái, nữ một thân quyến rũ trưởng thành quang minh chính đại bước ra khỏi khách sạn.
Vừa yên vị một chỗ, khởi động xe chạy đi, hắn nhìn cô nhu hoà hỏi : "Hôm nay em muốn đi đâu?"
Còn là đi đâu nữa, tất nhiên là phải đến tập đoàn, bất quá dẫn theo hắn có hơi khoa trương. "Chở em đến tập đoàn, anh còn có chuyện gì cần giải quyết thì cứ việc đi trước."
Đối với câu trả lời này, hắn càng muốn đến tập đoàn của cô để nói cho mọi người biết hắn chính là người đàn ông bên cạnh cô. Không phải hắn hồ đồ, chỉ là chuyện gì nên làm thì làm một cách triệt để. Bởi vì hắn nhân nhượng mẹ của mình quá lâu rồi!
"Anh cùng đi với em đến đó." Hắn cong môi lên thành một vòng nguyệt ôn nhu nói.
Quả thực đàn ông là loại động vật bạc tình. Thuyên Nhã Hinh đã sinh con cho hắn mà hắn còn không để cô ta vào mắt. Nhưng là những việc này đều nằm trong kế hoạch của cô, rất hài lòng mà mở miệng châm biếm. "Anh không quan tâm đến hình tượng của vợ mình thì cũng không cần đạp đỗ hình tượng của em đâu."
Tống Gia Dịch chỉ thấy thân thể cứng đờ, lạnh giọng đáp. "Đó không phải vợ anh!"
Không phải vợ? Hắn quả thực không để Thuyên Nhã Hinh có đường lui. Nhưng cô không quan tâm cô ta có bao nhiêu khổ sở, đối với cô đứa con chưa chào đời đó là quá đủ để huỷ diệt cả Thuyên gia, cô cũng không cần phải tha cho Tống gia, có chết cũng phải kéo theo hết thẩy!
Nghĩ vậy cô chua ngoa như đàn bà không hiểu chuyện. "Thế cô ta đường đường chính chính sinh con cho anh mà không phải là vợ? Vậy anh gọi là gì đây Tống Gia Dịch?"
Hắn chau mày, cô gọi thẳng cả tên họ hắn như vậy, sợ rằng đã tức giận rồi. "Cô ta chỉ là con cờ của Thuyên gia thôi. Chuyện không quan trọng em đừng nên làm bản thân tức giận."
Không biết Thuyên Nhã Hinh nghe hắn nói vậy có tức chết hay không. Cô cười khẩy trong lòng. "Nào có tức giận, em chỉ muốn hỏi xem con gái anh năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi?"
Mạch Nha đây là muốn làm khó hắn? Được rồi không sao, vấn đề gì cũng được nhưng mà về chuyện con gái thì hắn không được thoải mái lắm. "Khi không tự nhiên nhắc đến con bé đó? Anh không muốn làm ảnh hưởng tâm trạng tốt đẹp của chúng ta vào ngày hôm nay, đừng nói những chuyện linh tinh nữa."
Chột dạ? Không ngờ Tống Gia Dịch trước giờ luôn chiều cô bây giờ lại vì con gái mà làm phật lòng cô. Chắc hắn thương yêu con bé lắm. "Em không có linh tinh, anh đây là trốn tránh sao? Không nghĩ đến cả chuyện như vậy anh cũng giấu em, được rồi quên nó đi, em không quan tâm nữa." Cô hờn dỗi quay mặt nhìn ra cửa sổ.
Hắn thở dài. Không nói cho cô nghe thì cô giận dỗi, mà chuyện này cũng là chuyện nhạy cảm đối với hai người, nói ra liền mất không khí vui vẻ. Nhìn cô giận dỗi như vậy hắn không đành lòng, lập tức vuốt đuôi cô. "Đều không phải, ai, thôi bỏ đi. Anh chỉ không thích nhìn em tức giận. Chỉ cần em muốn biết anh sẽ nói, nhưng đừng để trong lòng, anh không thích dáng vẻ buồn bã nặng lòng của em."
Nghe vậy tâm Mạch Nha khẽ động, nhưng rất nhanh liền đóng băng lại. Không phải những lời này đã nghe từ nhiều năm trước, vẫn chưa tỉnh ngộ sao? Triệu Mạch Nha, mày quá ngốc !!!
Chấn chỉnh tâm trạng xong Mạch Nha nhìn hắn tươi cười. "Không đâu, em rất thích trẻ con. Hôm nào anh dẫn con bé đến gặp em nhé?"
Chuyện này...
Thấy tia do dự trong mắt hắn tâm trạng cô tối sầm lại. Đây là ý tứ gì? Sợ cô làm hại con của hắn sao? Xem ra đối với cái lần gặp gỡ ở con hẻm đó mặc dù chính Thuyên Nhã Hinh dở trò nhưng hắn cũng ngầm tin tưởng cô thật có lòng dạ đó cho nên mới do dự sao? Tâm can lạnh lẽo nhưng bên ngoài thì cực kì đáng yêu, mở to hai mắt làm nũng. "Gia Dịch, em năn nỉ anh đó."
Cũng không phải hắn không cho cô gặp, mà vì hắn sợ con bé không chịu đi cùng mình. Bởi vì từ nhỏ hắn cùng con bé không có mấy lần tiếp xúc thân mật. Từ lúc con bé sinh ra đến bây giờ hắn chỉ ẵm con bé đúng ba lần mà thôi, mà ba lần đó đều là trước mặt mẹ hắn, loại sự tình gì cũng đều rõ ràng rồi. Hắn đối với con bé không phải không thương, mà chỉ là có cảm giác bài xích với mẹ của nó, cho nên tình cảm cha con rất xa cách, dường như chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.
Bất quá đối với ánh mắt mong đợi của cô, hắn nhịn không nỗi muốn cưng chiều. "Ừm, chỉ cần là em muốn."
"Cảm ơn anh." Cô rất biết điều hôn lên mặt hắn một cái như cảm ơn làm khoé môi hắn không tự chủ cong lên đầy vui vẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...