Ngất xỉu đến ngày hôm sau mới tỉnh, bà Triệu nghe kể lại mọi thứ bác sĩ đã nói từ Tiêu San xong, bà trầm mặc rất lâu.
"Mẹ nghĩ chúng ta nên nói ra sự thật. Nó đã bị che giấu quá lâu rồi, lâu đến nỗi người trong cuộc cũng ngu muội."
Gió từ cửa sổ thổi tung mái tóc màu vàng của Tiêu San lên, cô nở nụ cười đẹp đẽ như hoa Hyacinth, "Con biết rồi, mẹ nằm nghỉ đi."
"Cạch" cánh cửa phòng VIP 07 chạm nhẹ vào nhau vang lên tiếng động đánh tan sự tĩnh lặng của căn phòng.
Cửa sổ trong phòng đã được mở toang cho thoáng, gió thổi vào khiến mái tóc vàng bay nhè nhẹ, chủ nhân của mái tóc ngồi xuống cạnh giường.
"Chị hai."
Trên giường, Mạch Nha vẫn mắt nhắm nghiền ngủ, mái đo nhịp tim vẫn đều đặn kêu lên bíp bíp từng tiếng, không có lấy một tiếng đáp lại.
Mặc dù vậy nhưng cô vẫn nói tiếp, "Em kể chị nghe một câu chuyện nhé?"
"Mùa Hè mười năm trước, con công cái bị chuyển đến một gánh xiếc xa lạ, nó sợ hãi và cũng háo hức xem ngôi nhà mới của mình như thế nào. Bỗng một hôm công đực nhìn thấy nó, nhưng là thân mình nó màu trắng tinh. Công đực cảm thấy hiếu kì và làm quen nó, mọi chuyện buồn vui đều kể nó nghe, dần dần hai con yêu nhau khi nào không hay. Năm năm sau công đực ngỏ ý muốn lấy nó làm vợ, nó ngỡ ngàng nhưng cũng rất vui mừng đồng ý, vì nó không ngờ một con công xấu xí như nó lại có người lấy. Phải hiểu rằng màu sắc của công rất quan trọng, đó chính là sự hãnh diện, kiêu ngạo của loài công. Nhưng nó không có, từ khi sinh ra đuôi và người của nó đều có duy nhất một màu trắng. Không giống như loài của mình, nó cảm thấy lạc lõng và buồn bã rất nhiều."
"Tuy nhiên nó không muốn làm công đực thất vọng về mình, vượt qua sự tự ti mà đi bên cạnh công đực. Đến một hôm mẹ công đực nhìn thấy nó, bà ở trước mặt công đực không nói, sau lưng lại giở trò ly gián công đực và nó. Bà nói nó không xứng với công đực, nếu sau này đứa con sinh ra nó sẽ như thế nào? Nó giật mình, nghĩ con nó sẽ có một cuộc đời buồn khổ như vậy, nó chọn cách rời xa công đực. Nhưng nó không hề biết trong bụng nó đã hoài thai con của công đực. Một năm sau nó sinh ra đứa con màu trắng và ngũ sắc, cái đuôi của con nó có hai màu, là màu của nó và màu của công đực. Đây giống như là kết tinh chuyện tình yêu của nó. Vui vẻ chưa được bao lâu thì nó bị bệnh, mất hết trí nhớ. Nó không biết mình là ai còn nhém hại chết con nó, cuối cùng người ta mang con nó đi nơi khác vì sợ nó sẽ làm hại đến con công nhỏ. Tuy là nó không nhớ gì về con của nó nữa, nhưng con công nhỏ luôn nhớ nó là mẹ mình. Mỗi tối công nhỏ đợi cho nó ngủ say thật say, công nhỏ mới len lén chạy vào nép vào lòng nó nằm một chút rồi mới lưu luyến rời đi." Nói đến đây giọng Tiêu San đã hơi khàn lại. Cô với tay rót nước uống xong, sau đó cầm tay Mạch Nha, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo :
"Chị có biết vì sao mắt Chiếu Dương lại có hai màu không?"
Lại một câu hỏi không có người trả lời, nhưng không đợi lâu Tiêu San cũng tự đáp, "Vì đôi mắt của anh Tống là màu hổ phách, còn của chị là màu xanh biển."
Mùi hương của cành hoa Diên Vĩ đang cắm trong bình nhẹ nhàng toả ra, gió từ cửa sổ thổi mạnh vào, thổi cả hương hoa bay lên, cả căn phòng ngập tràn mùi Diên Vĩ, sự mơ hồ của hạnh phúc lan toả. Tiêu San đứng dậy, thong thả bước đi, mái tóc vàng óng bay bay như ánh ban mai vào sáng sớm của một ngày mới.
Nói ngất đi và tỉnh lại đối với người mắc phải thì như là tích tắc, còn với những người lo lắng, chờ đợi, thì đó như là cả một quá trình lăng trì, hành gạ người ta. Mạch Nha trong cơ ác mộng tỉnh lại là lúc ba giờ đêm, xung quanh yên lặng đến có thể nghe thấy tiếng điều hoà hoạt động. Cô liếc mắt nhìn xung quanh, thấy thân hình cao lớn của Hoắc Mị đang nằm co ro ở sô pha, trong lòng cô thấy xót xa. Định bước chân xuống giường nhưng cả người ê ẩm như mới bị ai lái xe cán qua.
"A.." Mạch Nha nhíu mày rên lên. Cô chỉ mới di chuyển cái chân thôi làm sao toàn hạ bộ đau nhói muốn rớt nước mắt luôn vậy?
"Mạch Nha?" Hoắc Mị giật mình ngồi dậy.
"Tôi chứ còn ai. Lại đây dìu tôi một lát, đau đến muốn khóc rồi." Cô mếu máo.
Trải qua những chuyện như vậy mà cô còn vô tư được, Hoắc Mị sợ hãi tột cùng. Chẳng nhẽ bệnh nặng quá rồi ?
"Cậu có ý gì khi nhìn tôi bằng ánh mắt đó ?" Cô nhắm mắt lại, giọng nói lạnh như sứ giả của địa ngục.
Trán Hoắc Mị liền rịn ra mồ hôi, lắp bắp mãi không ngừng, "À..chẳng qua là tôi.."
Mạch Nha cắt ngang, "Cậu đang nghĩ tôi bị trầm cảm nặng chứ gì?" Cô ngẩng đầu cười tà ác, vỗ vai cậu, "Yên tâm đi, mức độ 2/3, còn nhẹ hơn một bậc, không sao đâu."
"A..." Hoắc Mị trợn hai mắt la lên. Cậu tự cảm thán thái độ phản ứng của mình thật giống mấy em thỏ non khi bị sói già nham hiểm sắp nhấm nháp mà bất ngờ, lúc phản công lại thì đã tàn một đời hoa cúc rồi. (:vvvv)
"Hahaha.. Nhìn cái vẻ mặt của cậu kìa." Tiếng cười nham hiểm vang vọng khắp căn phòng của Mạch Nha khiến nó giống như phim ma bản full dive, rùng rợn và man rợ.
"Cậu không thấy nó buồn cười sao? Haha.. Tôi thì cảm thấy nó rất buồn cười...hahahaha." Cô lại tiếp tục cười như điên.
"Đủ rồi. Chị khoẻ rồi thì tôi đi đây." Hoắc Mị đứng dậy xoay người đi, một cái liếc cũng không hề liếc nhìn Mạch Nha.
Tưởng mình đã chọc cậu giận, Mạch Nha nhanh chóng đứng dậy, hạ bộ truyền đến một trận đau nhức khiến cô thét lên, ngã nhào xuống giường, "A.."
Nghe thấy tiếng động sau lưng mình cùng tiếng hét của cô, Hoắc Mị lo lắng quay đầu, thấy cô ôm người co lại, cậu hoảng hốt chạy đến ôm lấy cô, "Sao rồi Mạch Nha? Chị làm sao đấy? Mạch Nha.."
Sau bao nhiêu chuyện xảy ra lúc đó đến bây giờ, đối diện với cô toàn lạnh lẽo, nhưng cái ôm của cậu ta thực ấm áp, nó làm cô mủi lòng rưng rưng nước mắt, "Giúp tôi với, đừng bỏ tôi."
Cô níu tay cậu như một đứa trẻ cần được yêu thương. Hoắc Mị thở dài, ôm cô chặt hơn, tay cậu xoa đầu cô thủ thỉ, "Ngoan nào, đừng khóc, tôi sẽ giúp chị."
"Thật sao?" Hai mắt cô long lanh long lanh nhìn cậu mong đợi.
Hoắc Mị phì cười, gật đầu chắc nịch, "Thật."
Trầm tư một lát, Mạch Nha dường như đã nghĩ ra chuyện gì, "Cậu chỉ cần giúp tôi chuyện này, lại đây." Hoắc Mị rất ngoan ngoãn mà nghe theo, đi đến kê sát tai gần mặt cô.
Gương mặt tuấn mỹ của Hoắc Mị kinh ngạc, "Chị, thật sự muốn làm vậy sao?"
Đùa sao, cô đã có thể nói thì sẽ không làm?
"Phải, nếu cậu không giúp thì thôi vậy." Cô giận dỗi.
Phải nói là chiêu này của cô rất hiệu quả, ngay lập tức Hoắc Mị đã lắc đầu, "Tôi chỉ chắc chắn xem chị có toàn tâm toàn ý mà làm hay không thôi. Giờ này cũng trễ rồi, chị ngủ đi."
Nói xong cũng không để cô tự lê lết mà rất hảo tâm ôm trọn thân người cô lên, sải bước đi đến giường.
Chợt, Mạch Nha nghĩ ra : "Cậu về nhà nghỉ ngơi đi, còn nữa, chúng ta phải đổi cách xưng hô thôi."
"Tuỳ chị. Giờ thì nhắm mắt lại ngủ đi." Hoắc Mị không phản đối, lấy chăn đắp lên người Mạch Nha, rồi bước đi ra ngoài.
Sáng, Triệu Mạch Nha đang ngủ say sưa thì bị một loạt tiếng ồn làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra thì bắt gặp cả nhà đang nhìn mình.
"Chào mọi người." Giọng nói còn khàn khàn vì mới ngủ dậy.
"Mạch Nha?" Bà Triệu hoảng hốt chạy đến, trong đáy mặt có một tia vui mừng.
À, phải rồi. Chuyện cô tỉnh dậy cũng chỉ có Hoắc Mị biết, cô đoán là cậu đã quá mệt nên chưa kịp nói cho gia đình mình. Bây giờ mọi người bất ngơ như vậy cũng không phải là chuyện kì lạ, "Là con."
"Con tỉnh rồi sao? Con tỉnh khi nào vậy? Con cảm thấy trong người như thế nào rồi? Chờ một chút, mẹ đi gọi bác sĩ đến.." Bà Triệu nói một mạch không để cô trả lời, vội nắm tay bà lại, cô cười méo mó, "Mẹ mẹ, con khoẻ rồi. Con tỉnh lại đêm hôm qua, bác sĩ cũng đã kiểm tra tổng quát sáng nay rồi, mọi thứ đều ổn."
Nghe vậy tâm tình bà mới thả lỏng, nhưng chưa lâu sau bà lại rưng rưng nước mắt, "À, thế hả? Phù..con không sao mẹ mừng rồi. Lần sau đừng ngốc như thế nữa con gái. Dù sao con vẫn còn gia đình mà?"
"Ack.." Cô không ngờ mẹ mình sẽ khóc một cách công khai như thế này. Theo tính cách của mẹ thì bà thà khóc thầm một mình chứ không cần lời động viên an ủi của ai cả. "Mẹ..con.. Con xin lỗi. Mẹ nín đi, là con sai rồi. Mẹ ơi đừng khóc nữa, con biết lỗi rồi, lần sau con sẽ không dám đâu." Cô không biết vỗ về bà như thế nào, bối rối nói linh tinh cả lên.
Đúng lúc này ông Triệu, Mạch Nhiễm, Tiêu San, Chiếu Dương bước vào. Thấy cô đang ôm bà Triệu nước mắt ngắn nước mắt dài mà tròn mắt nhìn.
Mạch Nha trợn mắt lên với bốn người ý bảo cứu tế, rất nhanh bọn họ mới tiếp thu được, chạy đến tiếp viện dụ dỗ bà Triệu.
"Mẹ, nín đi mà. Chị ba tỉnh lại là tin vui, khóc cái gì chứ?" Tiêu San xoa xoa lưng bà.
Mạch Nhiễm cũng rất nhanh hùa theo, "Đúng vậy đúng vậy. Chị hai tỉnh lại là hỷ sự. Chúng ta chờ ngày xuất viện làm một bữa ăn mừng đi. Hay là, hay là, A, Chiếu Dương, con đưa cho ngoại cây kẹo lollipop lúc nãy dì mới mua đi."
Ở bên này Mạch Nha cùng ông Triệu nói chuyện. "Ba, nếu lời nói lúc trước còn hiệu lực, con đồng ý với điều kiện của ba."
Ông Triệu giật mình, rơi vào trầm tư...
Đang suy nghĩ đột nhiên tiếng động cắt ngang suy nghĩ của ông, "Bốp" bà Triệu cốc đầu Mạch Nhiễm một cái khiến cô ngồi ôm đầu đau thay, bà Triệu hừ lạnh, "Mẹ có phải con nít đâu mà dỗ kiểu đó?" Rồi cũng dừng khóc luôn.
Ông Triệu không quan tâm ba người kia chí choé với nhau, nhìn Mạch Nha gật đầu, "Được. Ba đồng ý. Sau khi con xuất viện ta sẽ tìm người đến dạy cho con."
Sau khi bàn bạc xong Mạch Nha quay sàn thấy hai gương mặt mếu máo vì bị chửi kia nhìn mình ai oán, khoé miệng cô co quắp, giả vờ dang hai tay ra hào phóng, "Hì hì, hai đứa lại đây chị ôm nào."
Mạch Nhiễm hất tóc, "Bà đây không cần một cái ôm từ kẻ ế hàng." Rồi quay đầu đi luôn ra cửa.
"Em cũng sợ bị lây ế lắm chị à." Tiêu San cười khan hai tiếng, nối gót Mạch Nhiễm.
Chỉ còn lại ông Triệu bà Triệu cùng Chiếu Dương. Hai ông bà nhìn nhau rồi quyết định ra ngoài. "Ba mẹ ra ngoài mua chút đồ."
"Dạ." Xì, ra ngoài thì ra ngoài, còn kiếm cớ.
Trong căn phòng, mùi hoa Diên Vĩ lần nữa thơm ngát khiến tinh thần Mạch Nha phấn chấn. Nhưng nhìn đứa nhỏ đang đứng cúi đầu kia cô lại xìu xuống.
"Mẹ tỉnh dậy, con không vui sao?" Cô thử dò xét.
Không có tiếng đáp lại.
Không phục, cô nói tiếp, "Con ghét mẹ rồi ư?"
Dứt lời Chiếu Dương liền ngẩng đầu lên. Gương mặt trắng nõn của trẻ con đầy nước mắt, Mạch Nha hốt hoảng xuống giường chạy đến ôm nó, "Làm sao? Con bị gì hả? Nói mẹ nghe, sao lại khóc?"
"Mẹ..đừng bỏ con nữa. Con...sợ...sợ lắm mẹ ơi. Buổi tối, có kẻ xấu đến bên giường. Con không ngủ được." Chiếu Dương thường ngày kiên cường của cô thế nhưng lại nức nở không ngừng. Khóc nấc lên, cả thân mình đều run nhè nhẹ.
Chết tiệt, cô thật là tồi tệ! Có ai làm mẹ như cô? Vì một căn bệnh mà bỏ rơi con mình. Vì một người đàn ông bạc tình mà thờ ơ với tất cả mọi thứ. Cô làm người quá thất bại rồi!!!
Khoé mắt Mạch Nha trào ra hai dòng lệ nóng hổi, tay cô vuốt ve đầu thằng bé, cô nghẹn ngào, "Ngoan nào, chẳng phải bây giờ mẹ đã ở đây rồi ư? Con trai ngoan, mẹ xin lỗi vì đã không chăm sóc tốt cho con. Nhưng mà, sau này chúng ta gia đình sáu người chung sống vui vẻ cùng nhau, con có chịu không?"
"Mẹ thích sống ở đâu thì Chiếu Dương sẽ ở đó."
"Thật là một đứa nhỏ hiếu thuận.." Ôi đứa nhỏ này là con của cô đó. Tin được không, cô có đứa con lớn ngần này, lại hiểu chuyện như vậy, đó không phải là phúc của cô sao? Quả nhiên, làm người tốt thiện lương như cô tích đức không ít. Thật không may, cô không muốn làm người tốt nữa rồi.
Bên ngoài phòng bệnh, cả gia đình bốn người chụm đầu lại chen chúc nhau mà xem cảnh trong phòng. Phải nói là chưa thấy ai đi nhìn trộm mà lại chảy nước mắt nước mũi tèm lem như vậy cả. Các bác sĩ cùng y tá đi ngang cũng tò mò nhưng ngại ngài Viện Trưởng cho về nhà ăn cám. Vì thế cho nên rất tự giác mà làm tròn nghĩa vụ của một người không nhiều chuyện, đó là đi ngang qua bọn họ như không mảy may để ý, thế nhưng trong lòng lại cồn cào, lỗ tai hoạt động hết công suất, đổi lại họ không nghe được cái gì, đành ủ rủ rời đi trong cái sự tò mò đang giết dần giết mòn bọn họ. Thiệt là bi kịch a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...