Chuyện Triệu Mạch Nha mang thai chỉ có mười mấy người biết, nói chung là toàn những thành phần vô hại cho nên cô không lo lắng nhiều lắm. Vẫn tung tăng như trước, nhưng bên cạnh lại luôn xuất hiện một người không mấy liên quan tới cô, lại còn biết cô mang thai con của Tống Gia Dịch.
Mạch Nha uống một ngụm trà nóng, rồi đặt lại ngay ngắn trên tách. Nhớ ra lúc này đối diện mình còn một người, tia ánh mắt nhìn đến người trước mặt. Tóc nâu thẳng dài được cột gọn phía sau, phía trước còn xoã hai sợi tóc nhìn trông rất phiêu dật...cổ trang, cái trán cao cao, mày kiếm dài nhọn, chiếc mũi thanh gọn, đôi môi vừa vặn gợi cảm, đẹp rạng ngời đến phụ nữ cũng phải ghen tị. Nhưng rõ ràng đây là đàn ông, tại sao có nét đẹp của phụ nữ? Mà còn là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nữa chứ, nếu hiện tại người ta không mặc vest chứng tỏ mình là 'nam giới' thì cô đã nhầm là thiên kim tiểu thư nhà ai rồi ... Cô không khỏi cảm thấy ông Trời quá rảnh rỗi, tạo hoá con người có hơi trái ngược một chút để cho đỡ rảnh rỗi chăng? = ='
Dường như cái nhìn của cô hơi lộ liễu, cho nên đôi mắt của người đối diện sóng sánh ý cười như đáp lại ánh mắt của cô, Mạch Nha ngượng ngùng lảng tránh : "Hôm nay cậu không đi làm sao?"
"Chị không hiểu chăm sóc tiểu thiếu gia tương lai của Tống Thị cũng là một loại công việc sao? Hàng ngày em đều đến bên cạnh chị, lương của em đương nhiên phải hậu hĩnh hơn rồi." Nói xong, ai đó còn rất tao nhã ăn nốt miếng trái cây cuối cùng trong cái dĩa 'dinh dưỡng thập cẩm' mà Triệu Mạch Nhiễm trước khi đi làm đã gọt sẵn bỏ vào tủ ướp lạnh cho cô ăn. Nhai nuốt một cách cao nhã xong mới nhìn cô, nói tiếp "Tất nhiên là em không lấy tiền của chị, thay vào đó em sẽ tự thêm một khoản vào tiền lương của mình, cột 'bảo mẫu kiêm cánh tay đắc lực của Tổng tài', vì thế chị cứ an tâm mà dưỡng thai."
Cách nói này...làm cô cứng họng rồi T_T
Đang lúc không biết trả lời thế nào ai kia lại bật cười, "Chị đang lo lắng đó sao? Ôi dào em đùa thôi. Nhiễm cũng biết em đến đây chăm sóc chị mà, nếu xảy ra sai sót gì cô ấy huỷ hôn đã đành, còn phải hận em suốt đời, lúc đó em chỉ còn cách nhảy cầu vì tình mất."
Nếu có cái kết đó thì quả thực chuyện cười đặc sắc nhất trên thế gian, thử hỏi một nam nhân diện mạo đẹp đến chọc mù mắt này mà nhảy cầu, người đến xem bao quanh từ đầu chân cầu đến cuối chân cầu, cảnh sát không can thiệp được lại còn bị tắc nghẽn giao thông, xung quanh còn nghe tiếng gào thét khóc lóc tiếc thương cho nhan sắc hồng nhan, ây, phải nói là chi tử, nhiều lúc cô cũng quên mất đây đích thị là 'đàn ông', thảm cảnh như vậy ngày mai lập tức trên mặt báo xuất hiện 'Tiểu mỹ thụ động lòng người gây chấn động khi nhảy cầu vì tình' hay 'Các thiếu nữ, lão nữ ngày đêm khóc thương tiếc hận cho cái chết của tiểu mỹ thụ đẹp nhất thế giới'.
Nghĩ đến đây bỗng cô rùng mình. Mẹ ơi, người có thai đúng là nhạy cảm, mà nhạy ngay chỗ không cần thiết nữa mới đau đầu cô. Haizzzz.. Thực ra cô gọi tên này là mỹ thụ cũng không sai, ai bảo lần đầu hắn gặp cô là trong bộ dạng con gái nha, còn đi chung với Mạch Nhiễm nhà cô nắm tay nắm chân như chị em thân thiết mười năm rồi vậy, đến hôm sau lại trong hình dạng 'đàn ông chuẩn men' cũng là đi với Mạch Nhiễm, lúc này trong hai đứa cứ như diễn viên trong phim, nam soái nữ mỹ,...
Nhưng lúc đó cô thầm nghĩ, không biết khi em gái cô với hắn ta làm chuyện...tế nhị, thì em gái cô có cảm nghĩ gì khi thấy người nằm trên mình có dáng vẻ...tiểu thụ như thế này, mái tóc dài ngang lưng tung bay, ánh sáng mập mờ chiếu vào càng thêm yêu mị, thập phần mê người, thập phần..e hèm. Về sau khi cô đưa ra lời khuyên bảo em gái cô xúi giục tên tiểu thụ này cắt oách cái tóc đó cho có vẻ nam tính một chút, mặc dù ngũ quan trên mặt hắn ta có giống con gái đi nữa cũng còn lại mái tóc là con trai thì tạm cho qua vòng đi, nhưng hôm đó em cô rất hồn nhiên mà trả lời : "Em thích những người đàn ông tóc dài. Dáng vẻ mê người như tiểu thụ." Thời điểm đó cô rất nghi ngờ có phải em cô là hủ nữ không, tâm linh của bọn cô tương thông cho nên Mạch Nhiễm vội đính chính : "Em không phải hủ nữ, em thích nam nhân có nét đẹp cổ đại." Suy đi nghĩ lại tên đó rất có nét đẹp soái ca cổ đại nha, và từ đó cô có ánh mắt nhìn khác về hắn, nhưng đó là chuyện rất rất lâu lâu lâu lâu sau này, còn bây giờ cô vẫn không có ánh nhìn nào khác chữ 'THỤ' to đùng dán trước mặt hắn cả.
Ngồi uống trà bình tĩnh lại một chút, sau đó cô mới trả lời : "Biết thế là tốt rồi. Em rễ ngoan, nên nịnh bợ chị đây để qua ải của hai lão nhân gia ở nhà, hối lộ chị vợ trước khi cưới là việc vô cùng cần thiết." Thực ra hắn lớn hơn cô tận hai tuổi, ai bảo địa vị cô cao hơn làm gì, muahahaha...
Đây đích thị là vị hôn phu của em gái cô Hà Cẩm Ân, đại thiếu gia độc nhất của Hà gia lừng lẫy tăm tiếng. Trong giới chính trị, Hà gia chính là một ngọn núi không bao giờ sụp đỗ được, nhưng trong giới kinh doanh, Hà gia lại không mảy may để ý đến, cơ nghiệp của Hà gia toàn bộ đều nằm ở Nhà nước và Chính phủ. Hà lão gia(ông nội) là Phó Tổng cục Chính trị quân nhân Trung Hoa, Hà lão phu nhân là em gái nhà Tổng cục Chính trị-là Phó Tổng tham mưu, Hà cha là Thủ tướng Chính phủ nhân dân Trung Hoa, Hà mẹ không tham gia vào bất cứ hoạt động chính trị nào, vì bà nghe lời khuyên của Hà cha nên ở nhà làm một người vợ-mẹ tốt, tuy nhiên xuất thân của bà cũng không nhỏ, bà chính là cô con gái rượu của tỷ phú nước Anh-Grace Brattson, trong gia đình đến đời của Hà Cẩm Ân-nhân viên làm công ăn lương của Tống Thị...
Nói đến đây cô muốn hộc máu. Thật không hiểu nỗi, một người có gia thế hoành tráng như vậy, cho dù là đi con đường Chính trị hay Quân nhân, tiếng tăm bây giờ sẽ không nhỏ, nhưng Hà Cẩm Ân lại chọn làm Giám Đốc Tài Chính của Tống Thị, còn bi ai hơn là dưới trướng của Tống Gia Dịch. Nếu bây giờ có ai hỏi Hà gia có phải có đứa cháu trai độc nhất không? Người ta sẽ lắc đầu rồi sau đó lại gật đầu, để lại cho người hỏi nhiều điều hoang mang và thắc mắc rất lớn. Cái lắc đầu ở đây là 'Thật sự là không có, hình như một trong hai người đó vô sinh.'-câu này thực liên lụy cha mẹ đi... Cái gật chứng tỏ 'Có, nhưng là phế vật.'-cái này là quá đúng, cô ủng hộ.
Nghĩ đi nghĩ lại, tên trước mặt đây có nguy cơ sau này sẽ là chồng em gái cô, nếu nói ra sẽ xúc phạm đến lòng tự ái của người ta, nhưng không nói cô lại bứt rứt không yên, cô không khỏi tự rầu rĩ.
Hà Cẩm Ân thấy vẻ mặt nhăn nhó của cô, lại liên tưởng tới cô em gái Triệu Mạch Nhiễm mà so sánh, cô chị tính tình trẻ con, ngoài lạnh trong nóng, còn cô em thì nghĩ gì làm đó, tuỳ hứng, lại còn dữ dằn nữa chứ, bất quá hắn thích, không, là hắn yêu, chính là vừa gặp đã yêu, nhất kiến chung tình đến tận bây giờ.
"Cậu và em tôi, quen nhau thế nào vậy?" Quả thật cô rất hiếu kỳ chuyện này, theo cô biết thì con bé Mạch Nhiễm này rất ghét đàn ông, vì nó từng chứng kiến cô và Bối Di vì đàn ông mà quay mặt với nhau, cho nên hai mươi sáu tuổi đầu rồi còn không có lấy một mống đàn ông nào bên cạnh. Nhưng hiện tại có một Hà Cẩm Ân từ trên trời rơi xuống, còn yêu nhau hai năm trời, nói không tò mò là nói dối!
Dường như nhắc tới cái mục favorite của Hà Cẩm Ân hay sao, vừa nghe xong hai mắt sáng lên như pháo hoa, vẻ tươi cười càng thêm xán lạn, "Chuyện này kể ra cũng rất dài. Nếu chị có kiên nhẫn em sẽ kể cho chị nghe, có điều chị đừng nói với Nhiễm trước khi em nói với cô ấy nhé?" Vẻ mặt cậu ta đầy nghiêm trọng.
Mạch Nha ngẩn ngơ : "Vì sao?" Nếu Mạch Nhiễm mà giận, cùng lắm cho hắn ta ăn vài cây chổi thôi, rồi sau đó lại như trước mà.
Hà Cẩm Ân buồn bã thở dài : "Tính tình của Nhiễm hơi đa nghi, nếu chị nói ra em bị cô ấy giận, một tháng cô ấy cũng chẳng thèm để ý em là chuyện rất thê thảm."
Rốt cuộc cô cũng hiểu vì sao Mạch Nhiễm đồng ý làm vị hôn thê của Hà Cẩm Ân rồi. Cô gật đầu đầy vui vẻ, "Có cậu bên cạnh làm bảo mẫu cho nó, tôi rất an tâm."
Hà Cẩm Ân : "..."
Mạch Nha : "Kể đi, cậu nhìn tôi làm gì!"
Sau cục tức nghẹn họng đó, Hà Cẩm Ân đã lấy lại bình tĩnh, đôi môi gợi cảm hơi nhếch lên, bắt đầu kể chuyện : "Thực ra lúc đầu Nhiễm là thư ký của em, lúc đó Gia Dịch chưa biết Nhiễm vào làm, mọi hồ sơ tuyển dụng đều là em hoặc Giám đốc Maketing duyệt. Hôm đó Gia Dịch đến phòng tìm em không gặp, nhìn thấy Nhiễm, hôm sau cậu ta lập tức chuyển Nhiễm đến tổ thư ký của cậu ta, còn.."
Mạch Nha đột nhiên cắt ngang : "Từ đó con bé làm thư ký cho hắn rồi cậu mới nhung nhớ không yên chứ gì? Lúc đó cậu theo đuổi con bé, đương nhiên con bé không để cậu vào mắt rồi, cũng may là da mặt cậu dày, mưa dầm thì thấm lâu, tôi nói đúng chứ ?" Đối với lối kể chuyện vòng vo tam quốc của cậu ta, cô thật sự không có đức hạnh mới chà đạp sự hưng phấn của cậu ta thế này.
Vẻ mặt Hà Cẩm bây giờ phải nói là đông cứng, hắn ta muốn chửi cũng không được, lại ngậm bồ hòn làm ngọt : "Ph..phải." Trong lòng lại tự hỏi, một đoạn chuyện tình uy phong lẫm liệt như vậy, qua lời kể của Mạch Nha lại biến thành hắn ta mặt dày đi tán gái không thành, lại không chịu bỏ cuộc hay nói cách khác là mặt dày thêm một tấc, tiếp tục vô sỉ mà dây dưa con gái nhà người ta, đến khi người ta siêu lòng rồi mới hỉnh mũi lên mà tự hào "Đây là thành quả bao năm ăn chơi tác táng của ông đây, cuối cùng cũng tìm được một tình yêu đích thực. Đấy đấy, các chú cứ nhìn mà học hỏi."
Mạch Nha liếc mắt khinh thường, đứng dậy kiếm cớ, "Sau cùng là không có gì hấp dẫn. Thôi cậu về đi, tôi muốn đi dạo cho khuây khoả." Thấy hắn cũng đứng lên có ý muốn đi theo cô hừ mũi, "Đừng làm phiền lão nương đây thong thả, coi chừng kinh động đứa nhỏ tôi không biết Mạch Nhiễm nó trở mặt với cậu thành cái dạng gì đâu!"
Cô thành công để lại gương mặt điển gái ngậm ngùi đứng lại đằng sau, tâm tình trở nên vui vẻ đến phát điên, tung tăng mà đi ra ngoài, trước khi đi cũng không quên cải trang thành bà thím.
Trung tâm mua sắm.
Bước vào một cửa tiệm quần áo cao cấp Lôi. Thực ra cô bị ấn tượng mạnh với cái tên này.
Nhân viên rất nhanh chóng đi đến chào hỏi : "Xin chào phu nhân, bà muốn mua quần áo cho mình sao?"
Cô gật gật đầu, lại thấy ánh mắt của nhân viên có hơi khinh bỉ mình mới sựt nhớ ra mình đang là bà thím, vội vàng sửa lời : "À không, là mua cho con gái của tôi."
Vẻ mặt nhân viên rất nhanh hoà nhã lại, ríu ra ríu rít chân chó cô, "Loại này là thiết kế mới nhất của nhà thiết kế Jeana Lôi, con gái phu nhân mặc vào đảm bảo sang trọng tinh tế." Cô ta đưa cho Mạch Nha chiếc váy liền màu vàng, cổ tròn có đính đá, hai ống tay lỡ.
Cô cảm thấy bộ váy đó cũng không tệ, gật đầu chấp nhận, rồi đi qua đi lại chỉ hết cái này tới cái kia, "Cũng được đó, gói bộ này lại, bộ này, bộ này, bộ này nữa. Gói thêm cái kia, cái đó, cái ở đằng sau cô đó, nhìn cái gì? Đôi kia nữa, cái túi xách màu tím kìa, phải phải, ba cái đó luôn. Thanh toán đi!"
Nhân viên thay nhau đem đồ đến chỗ thu tiền, cô được bọn họ hầu ngồi ở chiếc bàn dành cho khách quý, hết bưng trà tới trái cây cho cô, đợi được một lúc đâm ra chán, cô lấy điện thoại ra lướt tin tức.
'Ariana Zhao cuồng nhiệt hết mình với SEYIs concert';'Buổi ra mắt đầu tiên của Ariana Zhao thành công vang dội';'SEYIs trở về Paris, Ariana Zhao biến mất?!';'Ca sĩ Ariana Zhao giải nghệ?'
Cô không bấm vào cái nào, chỉ lướt lướt nhẹ qua. Nhân viên đứng cạnh nhìn thấy cô đang xem tin tức liền hỏi, "Phu nhân hâm mộ ca sĩ Ariana Zhao sao?"
Nếu như cô gật đầu thì chẳng nghe được chuyện hay rồi, vì thế cô lắc đầu. Nhân viên thấy vậy nở nụ cười thần bí, nói : "Thực ra cô ca sĩ này ấy, phu nhân có biết tổng tài của Tống thị chứ?" Cô gật đầu, nữ nhân viên nói tiếp, "Cô ta chính là bạn gái cũ của Tống tiên sinh đó, nghe nói bây giờ bọn họ vẫn còn qua lại, tôi nghi ngờ Tống tiên sinh là kim chủ sau lưng cô ta."
Mạch Nha hoảng hốt, rõ ràng đầu quân ở công ty W.E.I tận nước Pháp, mà cô nhớ rõ W.E.I chả liên quan gì đến Tống thị cả, thế mà cũng có người nói cô với hắn ta có gian tình... Cô không vui nói, "Cô có điều gì chứng minh bọn họ qua lại với nhau sao?"
Nữ nhân viên dường như rất thích mấy tin lá cải này cho nên buôn không ngừng nghỉ, "Buổi diễn đầu tiên của cô ta có Tống tiên sinh đi xem, mà phu nhân nói xem, hai người từng là quan hệ người yêu cũ với nhau, điều này chứng tỏ họ không quay lại thì là cái gì?"
Nói rất có lý, điều này chứng tỏ cô cứng họng, không nói nên lời... Thực ra hắn hôm đó hắn phát điên cái gì, cô cũng không rõ a, thực sự là mấy tháng qua cô không gặp hắn ngoại trừ lần quay MV Bong Bóng ở cung điện lần đó.
"Vừa nhắc thì Tống phu nhân tới, thôi chúng ta đi thanh toán nhé phu nhân?" Nữ nhân viên vừa nhìn ra cửa chính đang được mở rộng để đón khách quý ngạc nhiên, làu bàu hồi lâu như rủa âm hồn bất tan, lại quay sang nhìn cô cười đến hoà nhã.
"Ừ!" Triệu Mạch Nha cũng đưa mắt nhìn qua. Thuyên Nhã Hinh mặc chiếc đầm maxi trắng hoạ tiết tím nhạt ôm nhẹ, lộ ra đường cong mê người, mặc dù mang thai nhưng mấy tháng đầu vẫn chưa có bụng, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng thanh nhã, nhìn thoạt qua như con gái ở tuổi hai mươi. Nhưng tại sao lại xuất hiện ở đây, nghe nói bọn họ đi dưỡng thai ở vùng ngoại ô nào của Paris mà?
Nhân viên dẫn cô đến chỗ thanh toán, đúng lúc Thuyên Nhã Hinh đi ngang qua, cô vẫn không mảy may phản ứng, chỉ cảm thấy trên người của Thuyên Nhã Hinh toát ra mùi hoa hồng đỏ, đó không phải là mùi hương yêu thích của Tống Gia Dịch, chuyện này..."Phu nhân, phiếu đây..á" Nhân viên cung kính đưa phiếu cho cô sơ suất để gió thổi bay xuống đất, cô định khom người lượm lại, một bàn tay trắng như trứng gà bóc nhanh hơn đã bắt lấy, động tác vừa nhanh vừa dứt khoát.
Bàn tay trắng noãn của Thuyên Nhã Hinh đưa đến trước mặt Mạch Nha, "Của cô đây." Giọng nói nhẹ nhàng như tiếng lá cây xào xạt chạm vào nhau, rất dễ chịu.
Tay nắm lấy nửa kia của tờ phiếu, môi Mạch Nha một nụ cười mỉm, "Cảm ơn." Thuyên Nhã Hinh cười nhẹ, ánh mắt cũng tràn ngập ý cười, sau đó xoay người bước đi. Mạch Nha nhìn theo bóng lưng tím đến thất thần, đến khi nhân viên gọi cô mới sựt tỉnh, đưa thẻ tín dụng cho họ. Xoẹt một cái đã ngốn hết ba mươi tám nghìn đô của cô.
Bước ra khỏi cửa hàng cao cấp Lôi, cô cảm thấy bồn chồn khi đi ngang qua cửa hàng quần áo của trẻ em, liếc mắt thấy bộ váy công chúa màu xanh biếc vô cùng dễ thương, không kìm lòng được cô đẩy cửa bước vào.
"Xin chào quý khách." Nhân viên chào đón vô cùng vui vẻ.
Cô gật đầu cười với họ. Đi xung quanh một vòng lựa hết cái này tới cái kia, một lát sau tính tiền hết mười một nghìn tệ, tự cảm khái một câu ngày xưa cô tiết kiệm để bây giờ phung phí, nhưng chợt nhớ ra thẻ tín dụng mà cha cô cho, gồm hai thẻ, một cái màu xám JPMorgan Palladium của ngân hàng JPMorgan Chase với giá trị tài sản từ 250.000 USD trở lên, một cái màu đen là của ngân hàng Bank of America, hai cái này đều không có hạn mức chi tiêu, nói cách khác là xài tiền không bị giới hạn. Lúc trước do còn hận cha cô cho nên không động tới nó, còn bây giờ khúc mắc đã được gỡ nên gia đình đã hoà thuận lại, đối với việc quẹt thẻ cô càng thành thục hơn. Lại nói đến chuyện gia đình hoà thuận, mẹ và Mạch Nhiễm cũng sắp dọn qua Pháp ở. Sau chuyện mang thai này của cô, có rất nhiều chuyện buồn vui, lấy tay đặt lên bụng xoa xoa, cũng là nhờ cục cưng này phù hộ.
Nghĩ thế Mạch Nha tâm tình càng vui vẻ, tung ta tung tăng bước đi dạo phố, không để ý phía sau có một bóng người dõi theo mình nãy giờ, làn váy tím khẽ bay bay trong gió, ánh mắt của người đó nhìn cô càng thêm buồn bã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...